Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 99: Ta nghĩ đi (length: 7814)

Chung Linh ra khỏi phòng, liền nhìn thấy phụ thân ngồi ở bên cạnh bàn chờ đợi mình.
"Phụ thân!"
"Tới ngồi!" Chung Ly Sĩ hô.
Hai cha con ngồi cùng một chỗ.
Chung Ly Sĩ không nói lời nào, Chung Linh thì khẩn trương không thôi.
Cũng không biết phụ thân có phải không bị Lâm đại ca thuyết phục.
Có thể hay không cho bản thân đủ nhiều không gian riêng tư.
Kỳ thật Chung Linh yêu cầu cũng không cao, chỉ cần không có nha hoàn thời thời khắc khắc đi theo nàng là được.
"Phụ thân, ngài thế nào?" Chung Linh thực sự nhịn không được, lên tiếng hỏi.
"Linh Nhi, ngươi có phải hay không cảm thấy phụ thân quản quá rộng, đến cả sinh hoạt hàng ngày của ngươi đều muốn an bài?" Chung Ly Sĩ hỏi lại.
"Không có! Linh Nhi chưa từng có cảm thấy như vậy, ta biết phụ thân là vì sự an toàn của ta mà nghĩ, bất quá ta đã lớn rồi, nếu như ta là một con chim nhỏ, nếu có quyền lựa chọn, ta tình nguyện bay ra ngoài trải qua đủ loại nguy hiểm, cũng không muốn ở trong lồng an an ổn ổn sống hết đời." Chung Linh lần đầu tiên trước mặt phụ thân Chung Ly Sĩ nói ra suy nghĩ của bản thân.
"Ta hiểu được! Trước kia đúng là ta cân nhắc không chu toàn, không ý thức được Linh Nhi ngươi đã trưởng thành một cô nương rồi." Chung Ly Sĩ cảm xúc có chút sa sút.
Thật giống như sủng ái hơn mười năm đứa con gái bảo bối, không thuộc về hắn nữa vậy.
Đều nói con gái là áo bông nhỏ của cha.
Nhưng có một ngày ngươi phát hiện, cái áo bông nhỏ này đã trưởng thành, muốn thoát ly bản thân, trong lòng nhất định sẽ không tiếp nhận được.
"Mặc kệ tương lai như thế nào, ngươi mãi mãi cũng là phụ thân yêu nhất của ta."
"Có câu nói này của ngươi là đủ rồi, không uổng công ta thương ngươi một phen, từ hôm nay trở đi, ta sẽ cho lui hết nha hoàn và hộ vệ bên cạnh ngươi, chỉ để lại hai người dạy ngươi độc lập, để đến tương lai có một ngày phụ thân không còn nữa, ngươi cũng có thể sống tốt hơn."
"Tạ ơn phụ thân!" Chung Linh nói xong đứng dậy quỳ xuống đất trước mặt Chung Ly Sĩ, đồng thời trên mặt lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Bản thân rốt cục có thể không cần thời thời khắc khắc đều bị giám sát, nàng nằm mơ cũng muốn ngày này đến.
Chung Ly Sĩ nhìn nụ cười trên mặt con gái mình, so với trước kia.
Đây mới thực sự là nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Xem ra con gái thực sự đã lớn rồi.
Không cần chuyện gì đều cần đến người phụ thân này quan tâm.
Tuy trong lòng có chút trống trải, nhưng Chung Ly Sĩ vẫn miễn cưỡng gượng cười.
Buổi chiều, Lâm Phong thực hiện lời hứa của bản thân, mang theo Chung Linh lại bay lên bầu trời.
Chung Linh thả xuôi hai tay, cảm nhận được sự tự do, hưng phấn nói ra: "Lâm đại ca, cám ơn ngươi, ngươi không chỉ cứu người ta, mà còn cứu cả trái tim ta, ta thật sự rất vui, phụ thân đã đồng ý không còn giám thị ta, ta cuối cùng có thể có được tự do, ta là một chú chim nhỏ, muốn bay cao hơn nữa."
"Vậy thì chúc mừng ngươi, ta chỉ thuận miệng nói vài câu mà thôi, phải cảm tạ ngươi thì phải thật tốt cảm tạ phụ thân ngươi, nếu như ông ấy không nghĩ ra thì ta nói nhiều đến mấy cũng vô ích."
"Ta biết! ! !"
Ba ngày sau.
Lâm Phong một đoàn người lên đường rời khỏi Quân Đô quận, trở về Thần Tiêu Kiếm Tông.
Nhiệm vụ đã hoàn thành được vài ngày, cũng cần phải trở về rồi.
Kỳ thực Lưu Triêu Dương cùng một đám đệ tử nội môn còn muốn ở lại thêm vài ngày, nhưng Lâm Phong vẫn luôn giục không thôi.
Chung Ly Sĩ để cho bọn họ biết được, thế nào là cuộc sống đế vương.
Mỹ thực, rượu ngon, mỹ nữ.
Ngày nào cũng đổi đủ các loại kiểu.
Thực sự khiến cho người ta lưu luyến quên về.
Trở lại Thần Tiêu Kiếm Tông nào còn có chuyện tốt như vậy?
Lưu Triêu Dương thẳng thắn từ bỏ ý định chiếm được Đường Đậu Đậu.
Hắn không biết Đường Đậu Đậu đã từng ngủ với huynh đệ nào chưa, nhưng chủ động dính lấy như vậy, khẳng định không phải là một người con gái tốt.
Các nữ tử do Chung Ly Sĩ chuẩn bị thì không giống, đó đều là những cô nàng còn rất non nớt.
Hơn nữa một khi có quan hệ với Đường Đậu Đậu, nếu đối phương tìm tới cửa, sư tôn biết thì sẽ thảm.
Lưu Triêu Dương là một người không muốn chịu trách nhiệm.
Để tránh phiền phức, cũng không cần qua lại với Đường Đậu Đậu nữa.
Nhìn bóng dáng Lâm Phong và những người khác dần biến mất trên bầu trời.
Trong mắt Chung Linh có chút cô đơn.
Nàng biết mình và Lâm Phong không phải là người của cùng một thế giới.
Về sau gặp lại khả năng cực kỳ thấp.
"Linh Nhi, có phải hay không cực kỳ không nỡ Lâm Phong?" Chung Ly Sĩ ở bên cạnh hỏi.
"Phụ thân, ngài đừng trêu con, con biết con và Lâm đại ca là người của hai thế giới khác nhau, về sau cũng sẽ không gặp nhau nữa, chỉ là trong lòng có chút buồn, dù sao nếu không phải là hắn thì có lẽ hai cha con chúng ta đã thiên nhân lưỡng cách rồi, yên tâm đi! Con sẽ sớm điều chỉnh lại thôi." Chung Linh thấp giọng trả lời.
"Thực ra thì! Cũng không phải là không có một chút cơ hội gặp lại nào." Chung Ly Sĩ đột nhiên nói một câu.
"Có ý gì?" Chung Linh nghe vậy, trong đôi mắt cô đơn bộc phát ra một tia sáng.
"Quân Đô quận được xem như một trong trăm quận nằm trong phạm vi quản lý của Thần Tiêu Kiếm Tông, và cũng chỉ là một nơi có địa vị rất nhỏ mà thôi, mỗi năm Thần Tiêu Kiếm Tông đều sẽ mở một ít suất học đồ, từng quận phái người có tên tuổi tương ứng đến Thần Tiêu Kiếm Tông học tập, thời hạn một năm, chỉ cần một năm sau thông qua khảo hạch, liền có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Thần Tiêu Kiếm Tông, bất quá khả năng thông qua rất thấp, người ta từ Quân Đô quận mà ta phái đi cũng có cả trăm, số người có thể ở lại cũng chỉ có hai ba người, mà lại là đệ tử ngoại môn cấp thấp nhất, không có ý nghĩa gì cả." Chung Ly Sĩ chậm rãi giải thích.
"Ý của phụ thân là con cũng có thể đến Thần Tiêu Kiếm Tông học tập?" Chung Linh không dám tin hỏi.
"Có thể thì có thể, nhưng khi đến đó, con không còn là quận chúa, việc gì cũng phải tự mình làm, tự thân đi thực hiện, cũng sẽ không ai nhường nhịn con cả."
"Phụ thân, con muốn đến Thần Tiêu Kiếm Tông học tập!" Chung Linh nghiêm túc nói.
"Chuyện này ta vẫn chưa nghĩ kỹ! Để sau hẵng nói!"
"Phụ thân, ngài đã nói muốn để con được độc lập mà." Chung Linh gấp gáp.
Đi đến Thần Tiêu Kiếm Tông, không chỉ có thể thực hiện tự do, còn có thể có cơ hội gặp Lâm đại ca, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
"Ta đã nói rồi, nhưng con cái gì cũng không biết, mọi thứ đều phải học từ đầu, ít nhất cũng phải tự gánh vác sinh hoạt mới được."
"Con bây giờ liền có thể học!"
"Tốt lắm! Khoảng cách đến thời gian đi Thần Tiêu Kiếm Tông học tập còn ba tháng, mà con chỉ có một tháng để học, còn hai tháng còn lại dùng để lên đường, một tháng sau nếu như có thể đạt tới yêu cầu của ta, ta sẽ cho con đi."
"Một lời đã định! ! !"
"Một lời đã định! ! !"
Hai cha con nhìn nhau cười một tiếng.
Đều lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Chung Ly Sĩ trải qua mấy ngày suy nghĩ này, cũng coi như là đã hoàn toàn nghĩ thông.
Bản thân ông đã già rồi.
Con gái cũng đang từ từ lớn lên.
Ông không thể nào cả đời trông chừng con gái được.
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa.
Chung Linh sẽ thực sự tàn phế mất.
Một khi bản thân ông qua đời, đến cả cuộc sống cơ bản nhất của nàng cũng không đảm bảo.
Để cho nàng ra ngoài xông pha một phen là lựa chọn tốt nhất.
Nếu có thể tự mình xông ra được một mảnh trời riêng, mình coi như chết cũng nhắm mắt được.
Tuy rằng muốn ở lại Thần Tiêu Kiếm Tông là rất khó, nhưng nếu có sự giúp đỡ của Lâm Phong thì vẫn có cơ hội.
Cho dù ở bên cạnh Lâm Phong làm một thị nữ, Chung Ly Sĩ cũng thấy thỏa mãn.
Nhân phẩm của Lâm Phong, thì khỏi phải bàn cãi.
Khi các đệ tử Thần Tiêu Kiếm Tông khác đều đang hưởng thụ, hắn lại một chút cũng không hề bị lay động.
Thậm chí vì cứu Linh Nhi, không tiếc cùng Lưu Triêu Dương trở mặt, đủ để chứng minh Lâm Phong mới là người thực sự làm được việc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận