Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 101: Ngự lôi thuật lại khoe oai (length: 7982)

Từ trong thùng gỗ đi ra, mới vừa mặc xong quần áo, Lâm Phong cũng cảm giác được có người chạm vào Cô Tồn Phong trận pháp.
Thế là đi tới đỉnh Cô Tồn Phong, dưới đại thụ ngàn năm lẳng lặng chờ đợi.
Rất nhanh liền thấy hơn mười người đội ngũ khí thế hung hăng.
Một người trong đó chính là Ân Nguyên Cát bị hắn đánh trọng thương trong tông môn thi đấu.
Lúc này sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như cũ, trông có vẻ bệnh, bước đi đều lộ ra cực kỳ tốn sức.
Lâm Phong cực kỳ rõ ràng bản thân ra tay có chừng mực.
Dù cho dùng linh dược tốt nhất, Ân Nguyên Cát không có một năm nửa năm cũng đừng hòng khỏi hẳn.
Dám đả thương sư muội.
Không giết hắn, đã là nhân từ lớn nhất.
Nếu như ở bên ngoài, Ân Nguyên Cát hẳn phải chết không nghi ngờ.
Tại Thần Tiêu Kiếm Tông, Lâm Phong hay có chỗ cố kỵ.
Cũng không phải là sợ lão tổ trong cấm địa, mà là sợ sư tôn Tô Mộ Bạch khó xử.
Một khi giết Ân Nguyên Cát dưới vạn chúng nhìn trừng trừng, bản thân chỉ có thể bị ép rời khỏi Thần Tiêu Kiếm Tông.
Giết hại đồng môn tại Thần Tiêu Kiếm Tông chính là tối kỵ, huống chi lại ở dưới sự chứng kiến của vô số thế lực.
Chính là chưởng giáo sư thúc muốn bảo hắn, cũng là hữu tâm vô lực.
Đến lúc đó sư tôn tỉnh lại sẽ khổ sở biết bao?
Thậm chí còn có thể bị đồng môn nhục mạ, nói hắn bồi dưỡng đệ tử là một kẻ phản đồ.
Lấy tính cách của sư tôn, tuyệt đối không thể chấp nhận.
Cho nên cuối cùng Lâm Phong chỉ là đánh trọng thương Ân Nguyên Cát, cũng không có giết hắn.
"Cô Tồn Phong đã được sư môn ban thưởng cho ta, chư vị không mời mà đến, tự tiện xông vào Cô Tồn Phong, đây chính là xúc phạm môn quy, chẳng lẽ sẽ không sợ tông môn truy cứu sao?" Lâm Phong trực tiếp dẫn ra điều lệ chế độ của Thần Tiêu Kiếm Tông.
Đầu tiên hắn phải đứng ở phe có lý, như vậy cho dù có xung đột cũng là tự vệ.
"Hừ! Lâm Phong, ngươi thân là Đại sư huynh của Thần Tiêu Kiếm Tông, vậy mà một mình tu luyện thể thuật, còn lộ ra trước các đại thế lực, khiến cho Thần Tiêu Kiếm Tông ta mất hết mặt mũi, bây giờ còn không biết xấu hổ xem như không có chuyện gì, thật không biết Tô Mộ Bạch làm sao bồi dưỡng ra được ngươi một tên phế vật như vậy." Ân Bỉnh Đức lớn tiếng chỉ trích.
"Ta làm sai chuyện, tự có tông môn xử phạt, các ngươi không có tư cách ở chỗ này nói ta, hiện tại cút ra ngoài, ta có thể coi như chưa có gì xảy ra."
"Làm càn! ! ! Lâm Phong, bản trưởng lão coi như một thành viên trưởng lão đoàn, cao tầng của Thần Tiêu Kiếm Tông, ngươi lại dám ăn nói lỗ mãng, có tin ta hay không hiện tại liền bắt ngươi lại, đừng tưởng rằng có chưởng giáo tông chủ che chở, ngươi liền muốn làm gì thì làm." Ân Bỉnh Đức giận dữ mắng mỏ.
"Được, muốn báo thù cho Ân Nguyên Cát thì cứ việc nói thẳng a! Làm gì phải quanh co như vậy, ra vẻ đại nghĩa? Các ngươi muốn thế nào, cứ việc tiến lên, ta Lâm Phong đều tiếp, nhưng ta phải nói rõ ràng, là các ngươi tự tiện xông vào Cô Tồn Phong trước đây, ta chỉ là bị động tự vệ."
"Lâm Phong, ngươi cho rằng còn có người đến cứu ngươi? Ta cho ngươi biết, dẹp cái ý nghĩ đó đi! Chưởng giáo tông chủ có thể không ở tông môn, lần này ngươi là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, bất quá ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không giết ngươi, chỉ cần để ngươi nếm trải một lần thống khổ mà Nguyên Cát đã chịu là được."
"Ta nói các ngươi làm sao dám đến! Thì ra là thừa dịp chưởng giáo sư thúc không có ở đây a!" Lâm Phong cười cười.
Cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân vì sao những người này đột nhiên tìm mình gây phiền phức.
"Hi vọng lát nữa ngươi còn có thể cười được."
Ân Bỉnh Đức nói xong cũng không nhiều lời, đưa tay phóng ra một đạo kiếm khí dài chừng mười trượng, chém về phía Lâm Phong.
Đồng thời thân thể cũng nhanh chóng tiến gần.
Chuẩn bị trước bắt giữ đối phương, tránh đêm dài lắm mộng.
Có được thực lực thất cảnh hậu kỳ, hắn cực kỳ tự tin, một tên thể tu thấp kém, cũng dám ở trước mặt hắn phách lối?
Ngũ cảnh trở xuống, thậm chí bao gồm cả ngũ cảnh, thể tu cao cấp còn có chút hy vọng thắng.
Nhưng đến lục cảnh, ưu thế của thể tu sẽ không còn tồn tại.
Trong mắt mọi người, Lâm Phong chính là một thể tu cao cấp.
Đối mặt với Ân Bỉnh Đức thất cảnh hậu kỳ, ngoài việc chịu trói, không còn cách nào khác.
"Ầm ầm! ! !"
Ngay khi kiếm khí sắp chém trúng Lâm Phong, một đạo lôi đình từ trên trời giáng xuống, đánh trúng kiếm khí, hóa giải nó.
Không muốn lộ thực lực, Lâm Phong chỉ có thể dùng ngự lôi thuật, dù sao cũng không phải lần đầu tiên thi triển, toàn bộ Thần Tiêu Kiếm Tông đều biết Cô Tồn Phong có một trận pháp hộ phong như vậy.
Lúc này trên không Cô Tồn Phong, mây đen tụ tập đen nghịt, vô số lôi điện lấp lóe trong mây đen, có thể giáng xuống bất cứ lúc nào.
Ngay lúc lôi đình xuất hiện, Ân Bỉnh Đức liền dừng bước.
"Đường đường là thành viên trưởng lão đoàn, lén xông vào Cô Tồn Phong không nói, còn ra tay với một đệ tử, thực sự uy phong lớn quá! Thật không biết các ngươi vào trưởng lão đoàn bằng cách nào? Chẳng lẽ bây giờ trưởng lão đoàn của tông môn đều đã sa sút đến mức này sao? Ai cũng có thể vào." Lâm Phong châm chọc nói.
Ân Bỉnh Đức không trả lời.
Ngẩng đầu nhìn mây đen và lôi điện trên bầu trời, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Tuy trước kia cũng nghe nói Cô Tồn Phong có trận pháp hộ phong, nhưng không ngờ uy lực lại lớn đến vậy.
Hắn thậm chí có thể cảm nhận được một tia uy hiếp trong tiếng sấm.
Rốt cuộc là trận pháp gì? Sao lại mạnh đến thế!
Thần Tiêu Kiếm Tông có rất nhiều trận pháp, phần lớn đều là kiếm trận.
Chưa bao giờ thấy trận pháp thúc đẩy lôi đình.
Đồng thời, với tu vi nhị cảnh của Lâm Phong cũng có thể dễ dàng điều khiển, thật sự là chưa từng nghe thấy.
Chẳng lẽ là Triệu Tử Văn, chủ nhân của Lôi Minh kiếm bố trí?
Rất có thể!
Cũng chỉ có Lôi Minh kiếm có thể dính líu tới trận pháp này.
Với tu vi bát cảnh trung kỳ của Triệu Tử Văn, bố trí trận pháp này cũng không khó.
Cái khó là tài liệu bố trí trận pháp cần thiết.
Một trận pháp cần rất nhiều bảo vật quý giá.
Ở một Cô Tồn Phong nghèo túng chỉ còn một người lại có trận pháp này, Thần Tiêu bảy kiếm thật sự là đã đầu tư không nhỏ.
Còn may Tô Mộ Bạch bị phế căn cơ.
Nếu không Thần Tiêu Kiếm Tông chỉ sợ sẽ thành thiên hạ của Thần Tiêu bảy kiếm thế hệ này.
Phải biết năm đó Tô Mộ Bạch, thiên phú còn mạnh hơn La Vân Thiên.
Không bị hủy hoại, chí ít cũng là tu vi bát cảnh đỉnh phong, thậm chí vượt qua bát cảnh, đạt tới đệ cửu cảnh cũng không phải là không thể.
Đã như vậy, ai còn dám trêu chọc Thần Tiêu bảy kiếm?
Kỳ thật, Lâm Phong đã cố gắng khống chế uy lực của ngự lôi thuật.
Đây chính là tuyệt kỹ vốn có của Lôi Thần A Bố, xếp thứ nhất trong 108 ma tướng dưới trướng Cửu U Thánh Chủ.
Danh tiếng Lôi Thần của A Bố cũng là dựa vào ngự lôi thuật từng bước tạo dựng.
Nếu Lâm Phong thi triển toàn lực ngự lôi thuật.
Trong nháy mắt có thể hủy diệt cả Thần Tiêu Kiếm Tông.
Có thể thấy được uy lực của nó cường hãn thế nào.
Chỉ một thất cảnh hậu kỳ, một đạo lôi đình hạ xuống có thể đánh chết.
"Lâm Phong, ta rất hiếu kì, một thể tu thấp kém như ngươi, làm sao có thể khiến Thần Tiêu bảy kiếm bỏ ra vốn liếng như vậy, giúp Cô Tồn Phong ngươi bố trí một trận pháp cường đại như vậy?" Ân Bỉnh Đức lên tiếng hỏi.
"Chuyện này không cần ngươi quan tâm, ta cũng sẽ không nói cho ngươi." Lâm Phong trực tiếp cự tuyệt trả lời.
Giờ phút này.
Ân Bỉnh Đức cũng là đâm lao phải theo lao.
Khí thế hùng hổ đến để lấy lại thể diện cho Ân gia, nhưng không ngờ lại bị một trận pháp cản đường.
Tiến không được.
Lùi cũng không xong.
Thật sự không ngờ trận pháp hộ phong của Cô Tồn Phong lại mạnh mẽ đến vậy, khiến Ân Bỉnh Đức trở tay không kịp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận