Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 512: Gặp qua tiên nhân (length: 8245)

Tiên Cư Nhạc Thổ khôi phục lại vẻ yên tĩnh trước đó.
Trên bầu trời, có một tòa Tiên cung khiến người ta hướng tới, còn có một thiên công pháp tiên nhân — Âm Dương huyền kinh.
Vô luận là tứ đại yêu nghiệt hay là những người khác, đều đang cố gắng lĩnh hội Âm Dương huyền kinh.
Hy vọng bản thân có thể dẫn đầu thành công lĩnh ngộ, tiến vào bên trong Tiên cung, đạt được tiên duyên trong truyền thuyết.
Coi như không phải người thứ nhất, không cách nào tiến vào Tiên cung, thì có thể lĩnh ngộ được nhiều một chút vẫn hơn.
Dù sao đây chính là công pháp của tiên nhân.
Một khi bỏ lỡ, cả đời này chỉ sợ không có cơ hội gặp lại.
Trong di tích tiên nhân, tất cả mọi người không ai phát hiện ra.
Trong mắt nam tử cùng nữ tử, nội dung của Âm Dương huyền kinh cũng không giống nhau.
Đương nhiên, mọi người cũng không rảnh nghiên cứu những thứ này, đều đang giành giật từng giây lĩnh hội Âm Dương huyền kinh.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Ngoài tiếng thú rống thỉnh thoảng vang lên, trong Tiên Cư Nhạc Thổ không có bất cứ động tĩnh gì khác.
Tất cả đều chìm đắm vào tham ngộ Âm Dương huyền kinh.
Theo thời gian trôi qua, Lâm Phong phát hiện.
Độ khó lĩnh hội Âm Dương huyền kinh so với Chư Thiên bát quái trận mà Lý Ngọc Lương dùng để trấn áp Ma Thần đơn giản hơn rất nhiều.
Nếu như xem độ khó của Âm Dương huyền kinh là một, vậy Chư Thiên bát quái trận là một trăm.
Hoàn toàn không thể đánh đồng với nhau.
Chênh lệch gấp trăm lần.
Lâm Phong thấy khó hiểu.
Âm Dương huyền kinh cùng Chư Thiên bát quái trận, đều xuất từ tay tiên nhân.
Sao chênh lệch lại lớn như vậy?
Lớn đến nỗi hắn hoài nghi, nơi này rốt cuộc có phải di tích tiên nhân hay không, chẳng lẽ bị lừa rồi?
Mặc kệ!
Rốt cuộc có phải di tích tiên nhân hay không, đợi vào Tiên cung liền biết.
Lúc này trước lĩnh ngộ đã rồi tính.
Chưa đầy một tháng.
Lâm Phong liền thành công lĩnh ngộ Âm Dương huyền kinh.
Nói đúng hơn, là Dương Huyền Kinh.
Đứng trên đỉnh một cây đại thụ, Lâm Phong ngước nhìn lên bầu trời, nhìn tòa Tiên cung hoa lệ kia, trong lòng nghi ngờ.
Bản thân lĩnh ngộ là Dương Huyền Kinh, chẳng lẽ còn có Âm Huyền Kinh tồn tại?
Âm Dương huyền kinh vì sao phải chia ra Âm Huyền Kinh và Dương Huyền Kinh? Bên trong rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì?
Âm thanh nhắc nhở chỉ nói lĩnh hội Âm Dương huyền kinh, lại không nói phải phân chia Âm Huyền Kinh và Dương Huyền Kinh.
Đang suy tư thì.
Trên bầu trời truyền đến một luồng hấp lực.
Thân thể Lâm Phong không tự chủ được bay lên.
Hóa thành một đạo cầu vồng, bị hút vào bên trong Tiên cung.
Tới gần mới nhìn thấy.
Trên Tiên cung khắc bốn chữ lớn —— Âm Dương Tiên cung.
Sau khi tiến vào Tiên cung, Lâm Phong xuất hiện trong một đại điện.
Xung quanh rất trống trải.
Vốn tưởng sẽ có âm thanh nhắc nhở.
Kết quả chờ hồi lâu cũng không thấy xuất hiện.
Chẳng lẽ phải đợi có người lĩnh hội Âm Huyền Kinh, thì lời nhắc nhở mới xuất hiện?
Tình huống cụ thể thế nào, Lâm Phong không biết được.
Trước mắt chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Đi dạo quanh đại điện một vòng.
Phát hiện ngoài hai cánh cửa đá, trên tường chi chít khắc đủ loại đồ án cổ xưa.
Nhìn kỹ nửa ngày.
Lâm Phong cũng không hiểu gì cả.
Hai cánh cửa đá, một lớn một nhỏ.
Căn cứ quan sát, cửa đá lớn hẳn là cửa vào.
Cửa đá nhỏ là để vào chỗ sâu của Tiên cung.
Ở trên cửa đá nhỏ, hai bên trái phải, có hai dấu bàn tay lõm vào.
Đặt tay phải vào một trong số đó.
Tay trái không với tới cái còn lại.
Dùng sức thử, cửa đá vẫn không nhúc nhích.
Nói cách khác.
Cần hai người mới có thể lấp đầy dấu bàn tay, từ đó thúc đẩy cửa đá, tiến vào chỗ sâu của Âm Dương Tiên cung, thu được truyền thừa của Tiên Nhân?
Lâm Phong không biết suy đoán của mình có chuẩn xác hay không.
Lúc này hắn, ngoài chờ đợi, không còn cách nào khác.
Đồ án lại không xem hiểu.
Trong lúc nhàm chán, dứt khoát khoanh chân ngồi giữa đại điện, kiên nhẫn chờ đợi.
Từ khi Tiên Cư Nhạc Thổ mở ra, bất kể là tìm kiếm thiên tài địa bảo, hay tiên bảo xuất thế, hoặc cuối cùng là lĩnh hội Âm Dương huyền kinh, đều có âm thanh nhắc nhở, sau khi tiến vào Tiên cung, theo lý thuyết cũng phải có, không lý nào âm thanh nhắc nhở biến mất.
Về việc tại sao đến giờ vẫn chưa xuất hiện.
Khả năng duy nhất chính là, Âm Huyền Kinh chưa có ai lĩnh ngộ thành công.
Chờ thôi!
Xem ai có thể lĩnh ngộ Âm Huyền Kinh đầu tiên, đến Tiên cung bên trong cùng mình hội tụ, cùng nhau đẩy cửa đá tiến vào chỗ sâu Tiên cung, thu được truyền thừa của Tiên Nhân.
Tiên duyên sắp đến tay, lại phải chia sẻ cùng người khác.
Người bình thường chắc chắn sẽ bất mãn.
Dựa vào cái gì bản thân lĩnh ngộ thành công trước nhất, còn phải đợi người tiếp theo?
Rõ ràng đã nói, ai lĩnh ngộ Âm Dương huyền kinh trước nhất, thì sẽ có thể tiến vào Tiên cung, được Tiên Nhân truyền thừa, kết quả lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, người thì ai cũng ích kỷ.
Lâm Phong thì không có cảm xúc gì.
Tâm thái của hắn luôn tương đối ổn.
Là của mình thì không chạy thoát, không phải thì có cưỡng cầu cũng vô dụng.
Quy tắc do chủ nhân Tiên Cư Nhạc Thổ lập ra, vậy thì cứ tuân thủ thôi.
Tức giận cũng không thay đổi được kết cục, cần gì chứ?
Chọc tức thân thể, không phải tự mình chịu đựng sao?
Trong Tiên Cư Nhạc Thổ.
Mọi người vẫn đang tranh thủ từng giây lĩnh hội Âm Dương huyền kinh.
Hoàn toàn không biết rằng, đã có người lĩnh ngộ thành công, tiến vào Tiên cung.
Nếu Long Ngạo Thiên mà biết Lâm Phong là người lĩnh ngộ Âm Dương huyền kinh đầu tiên, không biết có tức hộc máu hay không.
Từ lúc tiên bảo xuất thế.
Vẫn luôn bị Lâm Phong áp chế.
Ba kiện tiên bảo, không lấy được một kiện nào.
Bị mất mặt trước mặt rất nhiều thế lực.
Vốn định dựa vào tiên duyên cuối cùng, rửa nhục, kết quả lại bị người ta giành trước, sao không tức cho được?
Trong nháy mắt, thời gian lại qua ba tháng.
Ngày nọ.
Yêu nữ Tuyết Thi mở mắt.
Ngẩng đầu nhìn về phía Tiên cung hoa lệ treo trên không trung.
Nàng đã thành công lĩnh ngộ Âm Dương huyền kinh.
Trở thành người đầu tiên lĩnh ngộ Âm Huyền Kinh.
Một luồng hấp lực từ trên cao truyền xuống.
Thân thể hóa thành một đạo cầu vồng, phóng lên tận trời, hướng thẳng về phía Tiên cung.
Ngay lúc Tuyết Thi yêu nữ tiến vào Tiên cung.
Dưới mặt đất.
Một bóng người ngơ ngác nhìn trường hồng bay lên tận trời.
Chính là Kim Thiền Tử, người đứng đầu tứ đại yêu nghiệt.
Lúc này Kim Thiền Tử hoàn toàn mộng, đầu óc trống rỗng.
Tại sao?
Tại sao bản thân đã lĩnh ngộ Âm Dương huyền kinh từ nửa tháng trước, lại không thể vào Tiên cung.
Ngược lại những người lĩnh ngộ chậm hơn mình, lại đang nhanh chóng đến gần Tiên cung?
Ai có thể nói với mình, rốt cuộc là tại sao?
Quy tắc do tiên nhân lập ra, cũng là cẩu thả sao?
Kim Thiền Tử không phục.
Hắn dùng hết khí lực toàn thân, bay lên không, muốn vào Tiên cung.
Nhưng mới vừa bay ra một chút khoảng cách, thể lực lập tức tiêu hao, cảm thấy không ổn Kim Thiền Tử, tranh thủ thời gian quay lại.
Trở về đỉnh đại thụ, thở hồng hộc nhìn tòa Tiên cung có thể nhìn thấy nhưng không thể vào.
Nắm chặt hai tay, trong mắt bừng bừng tức giận.
Chỗ nào còn vẻ thong dong ngày xưa.
Trong lòng sớm đã hỏi thăm mười tám đời tổ tông chủ nhân Tiên Cư Nhạc Thổ.
Âm Dương huyền kinh chia làm Âm Huyền Kinh và Dương Huyền Kinh.
Dương Huyền Kinh là do nam tử lĩnh hội, còn Âm Huyền Kinh là do nữ tử lĩnh hội.
Chỉ có người đầu tiên lĩnh ngộ Dương Huyền Kinh và người đầu tiên lĩnh ngộ Âm Huyền Kinh, mới có thể vào Tiên cung, đạt được truyền thừa.
Trước khi Kim Thiền Tử lĩnh ngộ Dương Huyền Kinh, Lâm Phong đã làm được, cho nên Kim Thiền Tử là người thứ hai, tự nhiên không có cách nào tiến vào Tiên cung.
Tuyết Thi yêu nữ đến đại điện trong Tiên cung, nhìn thấy một bóng người đang quay lưng về phía mình, ngồi xếp bằng, giật mình.
Tiếp đó thay đổi vẻ đạm định trước đây, vội vàng đi lên phía trước, hai tay ôm quyền, thân thể cúi người 90 độ, cung kính nói: "Tuyết Yêu bái kiến tiên nhân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận