Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 670: Thanh tỉnh (length: 8296)

Côn Khư Cảnh tầng thứ tư.
Một mảnh hoang vu trong phế tích.
Hình thể khổng lồ Ma Viên hư ảnh sừng sững ở đây.
Như là một tòa không thể rung chuyển Sơn Nhạc, toàn thân tản ra khí tức làm người ta sợ hãi.
Trong hai tay nắm Hám Thiên chấn địa chùy, không ngừng vung vẩy lên, mỗi một lần huy động đều mang uy lực hủy thiên diệt địa.
Tại Ma Viên phía trước nằm một đầu uốn lượn xoay quanh cự long.
Chỉ thấy Ma Viên hai tay nắm chặt Đại Chùy, hung hăng hướng về cự long đập tới.
"Oanh ~ oanh ~ oanh ~ "
Từng tiếng tiếng vang truyền đến, giống như Cửu Thiên Kinh Lôi nổ vang, chấn nhiếp tâm thần.
Kèm theo mỗi một chùy rơi xuống, không gian xung quanh tựa hồ cũng muốn bị vỡ ra, toàn bộ thiên địa phảng phất đều đang rung động kịch liệt.
Ma Viên cứ như vậy liên tục không ngừng mà huy động Hám Thiên chấn địa chùy, một lần lại một lần nặng nề nện trên người cự long.
Lực lượng khủng bố như thế khiến người ta không khỏi khiếp sợ.
Sau mười vòng cuồng phong bạo vũ mãnh kích, Ma Viên dừng động tác.
Lúc này, trên mặt đất đã xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy, rộng chừng mấy trăm trượng.
Nhìn cự long vốn uy phong lẫm lẫm, giờ phút này đã vô cùng thê thảm.
Xương cốt toàn thân vỡ vụn, máu thịt be bét, nằm trong hầm hấp hối, chỉ còn một tia yếu ớt khí tức.
Dù Long tộc xưa nay nổi danh với sinh mệnh lực cường đại và thân thể cường hãn, nhưng đối mặt công kích bá đạo lăng lệ như vậy, cũng khó có thể chịu đựng.
Nhìn Ngao Bính sắp chết đi.
Lâm Phong thu lại phân thân.
Ma Viên hư ảnh biến mất.
Hám Thiên chấn địa chùy thu nhỏ lại, tự động bay về tay Lâm Phong, được hắn thu vào Càn Khôn Giới.
Đại chiến kết thúc!
Kết thúc bằng sự vẫn lạc của hai đầu Long Thần cấp mười hai.
Không để ý tới Ngao Bính chỉ còn một tia khí tức, Lâm Phong chuyển lực chú ý đến thân thể mềm mại trong ngực.
Lúc này Ngọc Linh Lung, hô hấp dồn dập, mỗi lần hít thở đều cực kỳ khó khăn.
Thân thể nóng hổi như bị lửa đốt, không ngừng vặn vẹo.
Ý thức đã dần mơ hồ, ánh mắt mê mang vô thần.
Trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ đầy dụ hoặc.
Dựa theo biểu hiện trước mắt.
Chắc chắn đã bị hạ thôi tình tề.
Ngọc Linh Lung trong tình huống không có chút phòng bị, hút vào lượng lớn khí thể thần bí Bạch Hổ phát ra, khiến dục vọng trong thân thể dần dần bị kích phát, chậm rãi bị dục vọng khống chế.
Nếu không tình cờ gặp Lâm Phong, nàng nhất định sẽ thất thân vào tay Ngao Hưng.
Không có chút hy vọng đào thoát nào.
Nhìn tình trạng hiện tại của hắn liền biết.
Ngao Bính kinh doanh mấy trăm năm, trước mặt Ngọc Linh Lung luôn tỏ vẻ là một người anh tốt.
Mục đích chính là dùng Ngọc Linh Lung để kiềm chế Ngao Hưng.
Côn Khư Cảnh sớm mở ra là chuyện ngoài ý muốn.
Dù không gặp Bạch Hổ phát ra khí thể thần bí ở Côn Khư Cảnh, Ngao Bính cũng muốn tìm cơ hội dùng Ngọc Linh Lung đổi lấy lợi ích đủ lớn từ Ngao Hưng.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính.
Ngao Bính chẳng những không có được phá kính đan.
Mà còn mất mạng.
Lâm Phong không biết Ngọc Linh Lung bị chuốc thứ thuốc gì, không dám tùy ý, sợ phản tác dụng.
Đột nhiên, hắn nhớ tới lời Ngao Bính vừa nói.
Linh Lung hít khí thể thần bí do Bạch Hổ phát ra, mới biến thành như vậy.
Ôm Ngọc Linh Lung, thân ảnh lóe lên, trong phế tích tìm thấy một con bạch hổ khổng lồ có hai cánh.
Thiên Cơ Tử theo sát phía sau.
Bạch Hổ chưa chết.
Chỉ là dùng kỹ năng thiên phú xong, thân thể suy yếu cực độ, lại bị trọng kích, lâm vào hôn mê.
Lâm Phong từ trong túi càn khôn lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng Bạch Hổ.
Lát sau, Bạch Hổ chậm rãi mở đôi mắt to.
Đập vào mắt là ba người loài người.
"Giải dược!!!" Lâm Phong không nói nhảm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Bạch Hổ còn chưa làm rõ trạng thái.
Nhưng nó cảm giác được kỹ năng thiên phú của mình trên người Ngọc Linh Lung.
Thêm lời người kia nói mang theo uy hiếp mãnh liệt.
Không chút do dự mở miệng nhẹ hút.
Khí thể thần bí trong người Ngọc Linh Lung toàn bộ bị hút ra.
Ý thức mơ hồ của Ngọc Linh Lung.
Trong nháy mắt liền khôi phục thanh tỉnh.
Nàng cảm thấy mình được ai đó ôm.
Tưởng là Ngao Hưng, bản năng muốn tránh thoát.
Một luồng hơi thở quen thuộc ập đến.
Đây là...
Hương vị thường ngửi trong giấc mơ.
Đến khi Ngọc Linh Lung chậm rãi ngẩng đầu, thấy rõ mặt Lâm Phong.
Lập tức ngây người.
Ký ức từng ở cùng Lâm Phong hiện lên.
Mấy trăm năm trước, khi đó nàng vẫn là một con Giao Long thực lực thấp.
Sống trong một bí cảnh nhỏ.
Ngẫu nhiên gặp Lâm Phong, đi theo hắn ra bí cảnh, đến thế giới rộng lớn bên ngoài.
Ngọc Linh Lung nhớ mang máng.
Mình sau khi nuốt thi thể Ma Thần, thân thể biến dị, kích phát huyết mạch Long Tộc, hóa thành trứng rồng, rơi vào trạng thái ngủ say.
Đợi khi lần nữa tỉnh lại, đã ở Long tộc.
Dù mấy trăm năm trôi qua, nàng chưa từng quên từng li từng tí ở Cửu Châu đại lục.
Vốn định sau khi đủ thực lực, sẽ đến Cửu Châu Đại Lục, tìm chủ nhân Lâm Phong.
Không ngờ lại gặp ở Côn Khư Cảnh!
Đúng rồi!
Trước khi ý thức mơ hồ, hình như nàng thấy một bóng dáng quen thuộc, nên mới nhào vào lòng hắn.
Còn tưởng là ảo giác!
Thật sự là thật sao?
Ngọc Linh Lung nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong cũng nhìn Ngọc Linh Lung.
Bốn mắt nhìn nhau.
Không khí như ngưng đọng.
"Tiểu Bạch?" Lâm Phong không chịu được bị giai nhân tuyệt sắc nhìn chăm chú, đành phải lên tiếng phá vỡ trầm mặc.
Tuy khí tức rất quen thuộc, nhưng dù sao cũng là lần đầu gặp mặt.
Nghe được cách xưng hô quen thuộc, hốc mắt Ngọc Linh Lung có chút ươn ướt.
Nàng vốn định học thành ở Long tộc rồi về Cửu Châu Đại Lục tìm Lâm Phong.
Kết quả vào thời điểm nguy hiểm, tuyệt vọng nhất, được chủ nhân cứu giúp.
"Chủ nhân!!!" Ngọc Linh Lung gọi.
Ngay sau đó lần nữa đâm đầu vào ngực Lâm Phong.
Nước mắt tràn mi mà ra.
Bị một cô gái tuyệt mỹ yểu điệu gọi chủ nhân.
Lâm Phong trong lòng có chút ớn lạnh.
Chơi trò nhập vai à?
"Ách ... cái kia ... Tiểu Bạch, lúc trước ngươi chưa hoàn toàn thức tỉnh linh trí, ta là chủ nhân của ngươi, hiện tại ngươi đã giống nhân loại rồi, lại gọi ta là chủ nhân không thích hợp, chúng ta làm bạn bè đi!"
"Quan hệ bạn bè xa lạ lắm, ta không muốn." Ngọc Linh Lung lập tức lắc đầu cự tuyệt.
Trong giọng nói mang theo chút nũng nịu.
Nếu cảnh này bị Ngao Hưng thấy.
Chắc hắn tức chết.
Thích Ngọc Linh Lung mấy trăm năm.
Đến bây giờ, cả tay cũng chưa chạm vào.
Đừng nói ôm vào lòng, nghe nàng nũng nịu.
Đáng tiếc Ngao Hưng vĩnh viễn không còn cơ hội.
Theo Ngọc Linh Lung.
Quan hệ bạn bè quá bình thường.
Không bằng quan hệ thân mật trước kia.
"Không làm bạn bè, làm người thân cũng được! Về sau ngươi cứ gọi ta là Lâm Phong ca, ta gọi ngươi Linh Lung thế nào?"
Lâm Phong không muốn Ngọc Linh Lung gọi mình là chủ nhân trước mặt người khác, sẽ gây xôn xao.
"Được! Vậy ta gọi anh Lâm Phong ca, đúng rồi, Lâm Phong ca, sao anh biết tên em là Linh Lung?" Ngọc Linh Lung chấp nhận thân nhân.
"Ngao Bính với Ngao Hưng hai con rồng kia muốn ta trả Linh Lung lại cho bọn nó, đó chẳng phải là ngươi sao!"
Nghe đến hai cái tên này, nhớ lại chuyện trước đó bị tính kế, cơ thể Ngọc Linh Lung hơi run, liền vội hỏi: "Ngao Bính với Ngao Hưng đâu?"
"Yên tâm! Bị ta giết rồi! Bọn nó dám tính kế ngươi, chết không tiếc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận