Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 380: Nguy hiểm lại đến (length: 7895)

Đại lục Cửu Châu.
Theo ý niệm Lý Ngọc Lương lưu lại đánh giết Ma Thần Ba Hấu, tất cả khôi phục lại bình tĩnh.
Chỉ còn lại một bộ thi thể tướng mạo quái dị dữ tợn, cùng khu vực mấy trăm cây số xung quanh không có một ngọn cỏ.
May mắn nơi này là một trong những cấm địa của Trung Châu, xung quanh không có thành trì, nếu không nhân loại cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Ngay tại thời khắc Ma Thần Ba Hấu chết.
Ma khí trên đại lục Cửu Châu dần dần tan đi.
Dị thú bị ma hóa chậm rãi khôi phục tỉnh táo.
Bọn chúng đứng trong thành trì loài người, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Dị thú linh trí thấp không thể nào hiểu được, vì sao mình lại ở chỗ này.
Không phải nên ở trong rừng rậm sao?
Dị thú bình thường, bình thường sẽ không rời rừng rậm, tiến vào thế giới loài người.
Bởi vì rừng rậm là nhà của bọn chúng, cũng là nơi săn mồi cùng tránh né thiên địch.
Nơi ở của loài người quá trống trải, không thích hợp tập tính của dị thú.
Ý niệm Lý Ngọc Lương biến mất, Lâm Phong một lần nữa giành được quyền khống chế thân thể.
Một cảm giác suy yếu ập đến.
Khiến hắn ngay cả đứng trên không cũng không được.
Thân thể trải qua một lần tự do rơi xuống đất, từ trên cao thẳng tắp rơi xuống.
Trong quá trình rơi xuống.
Để lộ ra vẻ mỉm cười.
Cuối cùng cũng kết thúc!
Ma Thần Ba Hấu tử vong.
Nguy cơ đại lục Cửu Châu được giải trừ.
Rốt cuộc không cần gánh chịu Tâm Ma khí xâm nhập.
Chư Thiên bát quái trận cũng bị Ma Thần Ba Hấu triệt để phá hủy, từ nay về sau, đại lục Cửu Châu sẽ không còn là một cái lồng giam, người có thực lực thậm chí có thể đi ra ngoài xem thế giới bên ngoài.
Nhiệm vụ bản thân hoàn thành.
Có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Khi lão đạo sĩ đem vị trí Thiên Cơ Tử, cùng nhẫn truyền thừa Thiên Cơ lâu giao cho Lâm Phong, là khi hắn biết, trách nhiệm trên vai mình rất nặng.
Hiện tại rốt cục có thể tháo gỡ trách nhiệm, sống cuộc đời mình muốn.
Kỳ thật Lâm Phong căn bản không muốn trở thành vị cứu tinh nổi tiếng.
Hắn chỉ muốn an ổn sống sót.
Có điều kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa.
Dù là tại Ly Châu, hay là đến Trung Châu đều như thế.
Luôn có một số chuyện xảy ra, thúc giục hắn không ngừng tiến lên.
Hiện tại cuối cùng đã kết thúc.
Ngay sau đó Lâm Phong nhắm mắt lại.
Cả người rơi vào trạng thái ngủ say.
Hắn thật sự quá mệt mỏi.
Lĩnh hội Chư Thiên bát quái trận, khiến tinh thần thời gian dài ở trong trạng thái tập trung cao độ, thân thể cấp cho ý niệm của Lý Ngọc Lương, đánh giết Ma Thần Ba Hấu, dẫn đến nhục thân cực độ suy yếu.
Dưới sự tra tấn kép, Lâm Phong chỉ muốn ngủ một giấc, không muốn quản gì hết.
Thân thể từ trên cao rơi tự do, đến giữa không trung thì, Tiểu Bạch đang ngủ trong tay áo bay ra, lập tức hóa thành một con Ly Long, nâng thân thể Lâm Phong lên, bay về phía núi sâu.
Tiểu Bạch qua Lâm Phong nuôi nấng, đã trưởng thành thành Ly Long đỉnh phong thập nhị cảnh, lại tiến hóa, chính là Chân Long Tiên Thiên cảnh.
Có nó bảo vệ Lâm Phong an toàn, dư sức.
Đương nhiên, dù không có Tiểu Bạch, Lâm Phong cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Ban đầu phiêu bạt hơn nửa năm trên biển mênh mông, còn không phải sống rất tốt.
Lúc đó tu vi của hắn còn kém hiện tại rất xa.
Sau khi lĩnh ngộ biến thứ chín của Chư Thiên bát quái trận, tu vi của Lâm Phong cùng lão đạo sĩ giống nhau, đạt tới Đại Thiên Vị đỉnh phong.
Thuộc về tu vi mạnh nhất của đại lục Cửu Châu.
Từ khi đại lục Cửu Châu hình thành tới nay, chưa từng xuất hiện người nào vượt qua Tiên Thiên cảnh.
Bất quá tu vi và thực lực vẫn khác nhau.
Tỷ như Lâm Phong và lão đạo sĩ đều là Đại Thiên Vị đỉnh phong, nếu đánh thật, Lâm Phong tuyệt đối có thể ngược lão đạo sĩ.
Tiên nhân Lý Ngọc Lương đều đã nói, Lâm Phong lĩnh ngộ Chư Thiên bát quái trận, coi như là nửa truyền nhân của hắn.
Ngay cả đường đường tiên nhân đều thừa nhận, đủ để thấy ngộ tính và thiên phú của Lâm Phong cao đến mức nào.
Lúc này, nhân loại trên đại lục Cửu Châu giống như sống trong mơ.
Thay đổi nhanh chóng nhất trong đời không gì hơn chuyện này.
Từ tuyệt vọng đến hy vọng, lại đến tuyệt vọng, cuối cùng một lần nữa có được hy vọng.
Cũng may, quá trình tuy nguy hiểm, nhưng kết quả luôn tốt đẹp.
"Lý...Lý tiên nhân thắng? Ma Thần chết rồi? Chúng ta được cứu rồi? Ta không phải đang nằm mơ đấy chứ?" Có người tự lẩm bẩm.
Có vẻ như cũng không quá tin tưởng.
Ngay sau đó.
Trên đại lục Cửu Châu vang lên từng đợt tiếng hoan hô.
Những người sống sót sau tai nạn khoa tay múa chân, lớn tiếng hò hét.
Thỏa thích giải tỏa cảm xúc dồn nén trong lòng đã lâu.
Chỉ có người đã trải qua tuyệt vọng mới hiểu rõ, tiếp tục sống sót hạnh phúc đến nhường nào.
Thực lực mà Ma Thần Ba Hấu thi triển, khiến người trên đại lục Cửu Châu không thể sinh ra một chút lòng kháng cự nào.
Quá cường đại, thật đáng sợ.
May mà cuối cùng có ý niệm của Lý tiên nhân lưu lại ra tay, bằng không đại lục Cửu Châu chỉ sợ đã không còn tồn tại.
Trong lòng mọi người đều đang cảm thán.
Sống sót, thật tốt!
Đám người Tiên Thiên cảnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Muốn nói trong đại lục Cửu Châu nhóm người nào không muốn chết nhất, không thể nghi ngờ là nhóm Tiên Thiên cảnh của chín thế lực lớn.
Không chỉ có được thọ nguyên một trăm hai mươi chín ngàn sáu trăm năm, so với thập nhị cảnh còn cao hơn không chỉ mười lần, vẫn còn là nhóm người có thực lực địa vị cao nhất trên đại lục Cửu Châu, lại thêm không cần phải đến thế giới dưới lòng đất trấn thủ lỗ hổng nữa, lúc này ai muốn chết chứ?
Sống sót có thể tận hưởng niềm vui cuộc đời vô hạn.
Ở đại lục Cửu Châu, hoàn toàn có thể muốn làm gì thì làm.
Chỉ là không biết sứ giả chính nghĩa Lâm Phong thế nào.
Tốt nhất là cùng Ma Thần Ba Hấu đồng quy vu tận, thì tất cả sẽ hoàn hảo.
Thiên Cơ Tử đã chết, về sau không còn ai có thể ngăn cản bọn họ.
Trên mặt mỗi một người dân ở mỗi góc của đại lục Cửu Châu đều tràn đầy nụ cười vui vẻ.
Lúc này, ngoài những người thân cận của Lâm Phong, gần như không ai nhớ đến hắn.
Ma Thần Ba Hấu tử vong không phải là công lao của Lâm Phong, mà là của tiên nhân Lý Ngọc Lương.
Lâm Phong chẳng qua là hóa thân của ý niệm của Lý tiên nhân thôi.
Hắn xuất hiện, là để ngăn cản Ma Thần Ba Hấu phá phong mà ra, là sự chuẩn bị sau cùng của Lý tiên nhân.
Cùng thời gian đó.
Còn có một nhóm người vui mừng khôn xiết.
Đó chính là đội quân cướp đoạt giữa các hành tinh đang đến gần đại lục Cửu Châu kia.
Sau trăm năm, cuối cùng cũng gặp một mảnh thế giới, hơn nữa lại còn là một mảnh đích thực.
Lão đại của đội quân, gã nam tử hung ác đứng ở đầu thuyền, nhìn đại lục Cửu Châu ở phía xa, nhếch miệng cười, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Bên cạnh hắn, một tên đầu nhọn mặt khỉ trông hèn mọn, cũng cười, nhưng trong nụ cười vẫn mang theo một tia dâm tà.
"Đại ca, mảng đại lục này nhìn không tệ, so với mảng mà trăm năm trước gặp được còn lớn hơn, tài nguyên chắc chắn cũng không ít." Tên hèn mọn nói.
"Khi nào thì ngươi còn quan tâm tài nguyên bao nhiêu? Ngươi chỉ quan tâm đến nữ nhân nhiều hơn thôi! Có điều nếu là đích thực, diện tích còn lớn như vậy, nữ nhân tự nhiên cũng không thiếu." Nam tử hung ác đáp lời.
"Hì hì ~~~ đại ca, vậy chúng ta vẫn làm theo quy cũ cũ, huynh dẫn người cướp đoạt tài nguyên, ta đi cướp nữ nhân."
Chiếc cự luân ngày càng tới gần đại lục Cửu Châu.
Đứng ở đầu thuyền, nam tử hung ác và tên bỉ ổi dần dần cảm thấy là lạ.
Bọn họ đã cảm nhận được hai luồng sức mạnh khổng lồ còn sót lại, lớn đến mức với thực lực của cả hai người, cũng đều cảm thấy hoảng sợ từ tận đáy lòng.
"Đại ca, phải làm sao bây giờ?" Sắc mặt tên bỉ ổi có chút khó coi.
"Hai ta trước lặng lẽ đi lên xem một chút! Nếu phát hiện có cường giả, tức khắc rời đi." Nam tử hung ác nói.
"Được!" Tên bỉ ổi nhất miệng đáp lời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận