Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 413: Long trảo (length: 7898)

"Tiểu Bạch, cảm giác thế nào?"
Lâm Phong đưa tay sờ sờ long giác nhô lên của Tiểu Bạch.
"Ngang ~~~"
Tiểu Bạch từ từ mở mắt.
Ăn vào Sinh Mệnh chi thủy, sinh cơ của nó đã hoàn toàn khôi phục.
Không thể không nói.
Sinh Mệnh chi thủy thực sự thần kỳ.
Vừa mới còn chỉ còn lại một hơi, Tiểu Bạch chỉ một lát sau công phu liền đã khôi phục như lúc ban đầu.
Đồng thời, trạng thái còn tốt hơn trước đó chưa từng có.
Tiểu Bạch cảm thụ một chút tình trạng cơ thể.
Quả nhiên hoàn toàn tốt rồi.
Nó dường như vẫn còn chút không dám tin tưởng.
Vận động một chút thân thể.
Tung người một cái, liền chạy đến không trung.
"Ngang ~~~"
Một tiếng long ngâm thật dài.
Uy thế so với trước khi độ thiên kiếp, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Tiểu Bạch trên không trung không ngừng xoay quanh.
Hé miệng phun ra một hơi long tức.
Rơi vào Vô Tận hải chỗ sâu, lập tức nhấc lên sóng lớn ngập trời.
"Ầm ầm ~~~"
Nó cũng cảm nhận được bản thân cường đại.
Không ngừng phát ra tiếng long ngâm.
Hải thú trong Vô Tận hải nghe được long ngâm, nguyên một đám run như cầy sấy.
Quẩn quanh trên không trung một trận, Tiểu Bạch một cái đáp xuống, trực tiếp chui vào trong Vô Tận hải.
Sau đó lại từ một bên khác xông ra.
Cứ như thế lặp đi lặp lại, chơi quá mức.
Chờ đợi nó chơi chán, lộ ra nửa cái đầu rồng trên mặt biển, bơi tới trước mặt Lâm Phong, dùng đầu nhẹ nhàng cọ qua cọ lại.
"Tiểu Bạch, tốt lắm, ngươi thành công, dựa vào thực lực của mình, vượt qua lôi kiếp, từ nay về sau, tinh không rộng lớn, mặc cho ngươi ngao du." Lâm Phong khích lệ nói.
"Ngang ~~~"
Tiểu Bạch yếu ớt kêu một tiếng.
Theo vượt qua thiên kiếp, trở thành Chân Long, linh trí cũng sẽ đề cao rất nhiều, chỉ là còn không đạt đến cấp độ mở miệng nói chuyện.
Dị thú muốn mở miệng cùng nhân loại đối thoại, không bị trở ngại giao lưu, nhất định phải đạt tới chuẩn thần thú cấp độ, cũng chính là tương đương với nhân loại Đăng Tiên cảnh.
Hiện tại Tiểu Bạch bất quá mới Tiên Thiên, còn kém xa.
"Đi thôi! Chơi đủ rồi chúng ta liền trở về."
Lâm Phong nói xong tiến lên mấy bước, đi đến trên đầu Tiểu Bạch Long.
"Ngang ~~~"
Tiểu Bạch phi thân lên, thét dài một tiếng, hướng về Thần Tiêu Kiếm Tông mà đi.
Trở lại Cô Tồn Phong của Thần Tiêu Kiếm Tông, Lâm Phong chuẩn bị tiếp tục bế quan tu luyện.
Tranh thủ sớm ngày đạt tới Thuế Phàm cảnh đỉnh phong, xem có thể hay không lấy trận cơ hiện có của Cửu Châu đại lục, bố trí ra một phiên bản đơn giản hóa của Cửu Châu Bát Quái Trận, tạm thời dùng trước.
Cửu Châu đại lục bại lộ trong tinh không, thủy chung là một mối lo trong lòng hắn.
Tiểu Bạch lại ở lúc này không ngừng kêu lên, biểu thị bây giờ nó rất đói.
Lâm Phong nghe hiểu.
Nhưng lại không biết nên cho Tiểu Bạch ăn cái gì.
Hắn đánh chết hai vị Thăng Linh cảnh sơ kỳ, một cỗ thi thể bị Ninh Tố Phi lấy về, đặt ở tổng bộ Tàng Bảo Các, cỗ thứ hai thì Tiểu Bạch đã ăn.
Đến mức những cái kia Thuế Phàm cảnh cùng Tiên Thiên cảnh, dưới sự chỉ điểm của tiên nhân, hôi phi yên diệt, không còn gì cả.
Lục lọi trong Càn Khôn Giới, thật đúng là không tìm được thứ gì cho Tiểu Bạch ăn.
Bây giờ Tiểu Bạch vượt qua thiên kiếp, hóa thành Chân Long, khẩu vị tự nhiên cũng không phải trước đó có thể so sánh.
Phải làm sao đây?
Lâm Phong rơi vào trầm tư.
Thả nó ra ngoài tự tìm, Lâm Phong sợ gây ra oanh động.
Huống hồ hiện tại ở Cửu Châu đại lục, Tiên Thiên cảnh nhiều như vậy, thậm chí có khả năng bị vây quét.
Không cho Tiểu Bạch ăn no, hàng ngày làm ầm ĩ như vậy, lại ảnh hưởng việc bản thân bế quan.
Tốt nhất là nó tiếp tục ngủ say.
Càng nghĩ, Lâm Phong đưa ánh mắt rơi vào thi thể của Ma Thần.
Đây chính là tồn tại có thể so với tiên nhân.
Cũng không biết Tiểu Bạch có dám ăn hay không.
Đối với bạn đồng hành bên cạnh.
Lâm Phong từ trước đến nay không phải là người keo kiệt.
Dùng chân nghĩ cũng biết giá trị thi thể của Ma Thần.
Muốn hay không cắt ngón tay cho Tiểu Bạch nếm thử?
Nghĩ nghĩ, cảm thấy biện pháp này được.
Ma Thần là tồn tại cỡ nào, một ngón tay ẩn chứa năng lượng, đủ để cho Tiểu Bạch ngủ say một thời gian rất dài.
Đem thi thể Ma Thần lấy ra, xem có thể cắt một ngón tay xuống không.
Không đợi Lâm Phong hành động, Tiểu Bạch liền trông mong nhìn thi thể Ma Thần, nước miếng chảy ròng.
Lâm Phong cũng phát hiện, hỏi: "Tiểu Bạch, ngươi dám ăn thi thể Ma Thần sao?"
Tiểu Bạch lập tức gật đầu.
Bản năng mách bảo nó.
Ăn cỗ thi thể trước mắt này, có lợi ích khổng lồ.
"Thực sự dám ăn? Ma Thần thế nhưng có thể so với tiên nhân, cho dù là thi thể, năng lượng ẩn chứa cũng vượt quá tưởng tượng, ngươi xác định có ăn không? Sẽ không bị no đến bạo chứ?"
Tiểu Bạch gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Rất rõ ràng là đang nói cho Lâm Phong.
Yên tâm đi! Ta ăn được, sẽ không bị no đến bạo.
Gặp Tiểu Bạch khẳng định như vậy, Lâm Phong thuận miệng liền nói: "Vậy ngươi ăn đi! Ăn rồi ngủ một giấc thật ngon."
Được cho phép, Tiểu Bạch cấp tốc một hơi đem trọn thi thể Ma Thần nuốt vào.
Sau đó ợ một tiếng.
Nhìn sang Lâm Phong, mắt đều trừng lên.
Thật sự ăn?
Thi thể Ma Thần đường đường, cứ như vậy bị một con dị thú Tiên Thiên cảnh ăn?
Một con Tiên Thiên cảnh nhỏ bé, có thể thừa nhận được năng lượng ẩn chứa trong thi thể Ma Thần sao?
Lâm Phong rất sợ sau một khắc Tiểu Bạch liền bị no đến nổ tung.
Quả nhiên, nuốt vào thi thể Ma Thần, Tiểu Bạch bắt đầu có phản ứng.
Thân thể lập tức hóa thành Chân Long to lớn, không ngừng xoay quanh trên không trung.
"Ngang ~ ngang ~ ngang ~"
Trong miệng không ngừng phát ra long ngâm.
Vang vọng toàn bộ Thần Tiêu Kiếm Tông.
Vô số đệ tử hướng về phương Cô Tồn Phong đứng sững mà trông.
Trong lòng Lâm Phong giật mình.
Mặt lộ vẻ lo lắng.
Hắn có thể nghe ra từ tiếng long ngâm rằng Tiểu Bạch hiện tại rất thống khổ.
Chẳng lẽ thật bị thi thể Ma Thần làm cho no đến bạo sao?
Mới vừa đột phá Tiên Thiên, sinh mệnh Tiểu Bạch Long còn dài mà!
Nếu thực sự bạo thể mà chết, bản thân coi như tội ác tày trời.
Một bộ thi thể Ma Thần thì có là gì, Lâm Phong căn bản sẽ không quan tâm, mấu chốt là cùng Tiểu Bạch ở chung thời gian dài như vậy, đã sớm có tình cảm, một người một rồng như bạn thân thiết nhất.
Có điều lần đầu gặp phải tình huống như vậy, Lâm Phong hiện tại cũng không có cách nào tốt, chỉ có thể hi vọng Tiểu Bạch có thể tự mình gắng gượng qua được.
Tiểu Bạch quẩn quanh trên không trung một hồi.
Trên người bắt đầu xuất hiện biến dị.
Vảy trắng bạc ban đầu, lại chậm rãi biến thành màu đen.
Trên người cũng tỏa ra ma khí nồng đậm.
Lâm Phong chỉ có thể lo lắng suông, một chút giúp cũng không được.
Rất nhanh, Tiểu Bạch từ một con rồng màu trắng bạc, biến thành một con Hắc Long.
Sau đó thân thể từ từ nhỏ dần, cuối cùng lại cuộn tròn lại, biến thành một quả trứng!
Trực tiếp làm Lâm Phong sợ ngây người.
Không có no đến bạo, chỉ là biến thành một quả trứng.
Hắn cũng không biết kết quả này là tốt hay xấu, nhưng ít ra còn tốt hơn bị bạo thể mà chết.
Ngay lúc Lâm Phong chuẩn bị bay lên không trung, kiểm tra quả trứng do Tiểu Bạch biến thành.
Một trận không gian dao động xuất hiện.
Bên cạnh quả trứng, xuất hiện một đạo khe hở không gian.
Tiếp đó một long trảo đưa ra ngoài.
Trong nháy mắt đó, toàn bộ sinh linh trên Cửu Châu đại lục đều ngừng động tác, dường như thời gian không gian đều bị đóng băng lại.
Long trảo bắt lấy quả trứng, nhanh chóng lại rút về bên trong khe hở không gian.
Mọi thứ trên Cửu Châu đại lục khôi phục lại bình thường.
Để lại Lâm Phong một mặt mờ mịt.
Hắn chứng kiến toàn bộ quá trình, lại chẳng làm được gì.
Trơ mắt nhìn Tiểu Bạch biến thành trứng bị long trảo bắt đi.
Chủ nhân của long trảo đó, tuyệt đối lại là một tồn tại có thể so với tiên nhân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận