Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 625: Có chơi có chịu (length: 8294)

Đối mặt Hàn Tuyết Nhu đem hết toàn lực một kiếm.
Trong phút chốc, kiếm ảnh đầy trời như gió táp mưa rào đánh tới.
Mỗi một đạo kiếm quang đều mang sự kiên định và quyết tuyệt của Hàn Tuyết Nhu, phảng phất muốn xé rách hắn.
Nhưng mà, khóe miệng Huyền Sát lại có chút vẽ ra một tia cười lạnh, nụ cười kia lộ ra khinh thường và trào phúng.
"Oanh ~~~ "
Khí tức thuộc về Tiên Quân cảnh đỉnh phong bạo phát ra.
Kiếm ảnh đầy trời bị khí tức cường đại đánh cho tan tác.
"Chiêu thứ nhất! ! !" Huyền Sát chậm rãi phun ra ba chữ.
Hàn Tuyết Nhu thấy thế, nghĩ thầm quả nhiên là Tiên Quân cảnh đỉnh phong.
Trường kiếm trong tay lại không ngừng, lần nữa dùng sức vung ra.
Một đạo kiếm mang lăng lệ tựa như tia chớp bay nhanh tới, nó quang mang sắc bén chói mắt, mang theo vô tận uy thế, thẳng đến Huyền Sát.
Kiếm mang những nơi đi qua, phát ra tiếng rít bén nhọn, phảng phất là tiếng gầm thét bén nhọn nhất giữa thiên địa.
Đạo kiếm mang này ẩn chứa vô tận lực lượng cùng sát ý, giống như một thanh phá thiên chi kiếm, thế không thể đỡ, bất luận cái gì vật thể cản đường đều sẽ bị Vô Tình xé rách.
Mắt thấy kiếm mang sắp chém Huyền Sát thành hai nửa.
Chỉ thấy trên tay Huyền Sát xuất hiện một vệt hắc khí, đồng thời hai tay chắp trước ngực, kẹp chặt kiếm mang của Hàn Tuyết Nhu, không cho tiến lên mảy may, cười lạnh nói: "Chiêu thứ hai! ! !"
Ba chữ vô cùng đơn giản.
Kém chút triệt để đánh nát đạo tâm của Hàn Tuyết Nhu.
Chênh lệch quá xa.
Khi hai bên đều ở Tiên Quân cảnh hậu kỳ, có lẽ còn có thể đấu một trận.
Dù thua, cũng sẽ không quá khó coi.
Nhưng khi tu vi Huyền Sát đạt tới Tiên Tôn cảnh đỉnh phong, Hàn Tuyết Nhu biết rõ, hai người đã hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Trong lòng Lý Ngọc Lương đã chuẩn bị sẵn sàng.
Sau ba chiêu, liền để Hàn Tuyết Nhu nhận thua.
Không cần tiếp tục đánh nữa.
Lúc Huyền Sát phóng thích khí tức Tiên Quân cảnh đỉnh phong, hắn biết, Thiên Sách phủ nhất định phải thua.
Hơn nữa là mất hết mặt mũi.
Coi như Huyền Sát còn ở Tiên Quân cảnh hậu kỳ, tỷ lệ thua cũng trên 90%, đừng nói là đạt tới Tiên Quân đỉnh phong.
Giờ khắc này.
Không chỉ người của Thiên Sách phủ và Phù Du Động Thiên có mặt.
Bốn phía còn có rất nhiều thám tử của các đại thế lực.
Tin tức về trận chiến này, chẳng mấy chốc sẽ lan khắp toàn bộ Tiên giới.
Tiếng xấu về Thiên Sách phủ chắc chắn sẽ xuất hiện.
Nào là Thiên Sách phủ không có người kế cận.
Đệ tử được phủ chủ Lý Ngọc Lương coi trọng nhất thì chiến tử, một người khác thì thảm bại trước Phù Du Động Thiên, còn lại cũng chỉ là đám tép riu chưa bước vào Tiên Quân cảnh.
Nghĩ đến đây.
Trong mắt Hàn Tuyết Nhu xuất hiện một tia kiên định.
Còn lại cuối cùng một chiêu.
Nhất định phải lấy lại chút mặt mũi cho Thiên Sách phủ.
Nắm chặt trường kiếm trong tay, hướng về phía trước đâm ra, thân thể cũng đồng thời lao theo.
Hóa thành một vệt sáng.
"Hưu ~~~ "
Tốc độ nhanh chóng.
Trong chớp mắt liền tới trước người Huyền Sát.
Mũi kiếm đâm về ngực.
Không ngờ khi sắp đến thì bị hai ngón tay kẹp lấy, không thể nhúc nhích.
"Hàn Tuyết Nhu, ngươi khiến ta rất thất vọng, ba chiêu đã qua, ngươi không còn cơ hội!" Huyền Sát kẹp dao nhọn giữa ngón trỏ và ngón giữa tay phải, nhàn nhạt nói.
"Có phải không? Ta còn chiêu thứ tư!" Hàn Tuyết Nhu chưa dứt lời.
Tay trái nhanh chóng duỗi ra, ngón trỏ tụ tập hội tụ một cỗ lực lượng kinh người, chỉ về phía Huyền Sát.
Tiên nhân chỉ đường! ! !
Tuyệt học thành danh của Lý Ngọc Lương.
Không ngờ lại được Hàn Tuyết Nhu phát huy.
Tuy uy lực không bằng một phần trăm của Lý Ngọc Lương, nhưng đối với các cường giả cùng cảnh giới, đã thuộc về tồn tại phi thường mạnh mẽ.
Huyền Sát đầu tiên là kinh ngạc, rất nhanh liền kịp phản ứng.
Tay phải kẹp lưỡi kiếm, tay trái vội vàng giơ lên ngăn cản, miệng vẫn không quên nói: "Vô dụng! Trước thực lực tuyệt đối, những trò vặt này của ngươi đều phí công."
"Bành ~~~ răng rắc ~~~ "
Chỉ chưởng va vào nhau, phát ra âm thanh giòn tan.
Lực lượng khổng lồ bùng nổ ra, khiến hai người văng ra, mỗi người lùi về sau mấy chục mét.
Ngón trỏ trái của Hàn Tuyết Nhu biến dạng không còn hình, xương cốt bên trong đã gãy, hiển nhiên không chịu nổi lực lượng khổng lồ kia.
Mặt Huyền Sát âm trầm.
Trong lòng bàn tay trái xuất hiện một cái lỗ, xuyên qua lòng bàn tay, máu tươi không ngừng chảy ra, nhỏ xuống.
Đồng thời, trên vai cũng có vết thương.
Năng lượng ẩn chứa trong tiên nhân chỉ đường, không chỉ xuyên thấu bàn tay Huyền Sát, mà còn làm vai trái hắn bị thương.
Uy lực có thể thấy rõ.
Cảm nhận cơn đau từ tay trái và vai trái truyền đến, trong lòng Huyền Sát tức giận.
Vốn muốn nhường Hàn Tuyết Nhu ba chiêu, rồi dùng thực lực tuyệt đối đánh bại nàng, khiến Thiên Sách phủ mất hết mặt mũi ở Tiên giới, ai ngờ lại bị thương.
"Huyền Sát, tốc chiến tốc thắng! ! !" Giọng của An Bá Trần vang lên.
Thấy đệ tử sĩ diện bị thương, hắn rất tức tối.
"Vâng, sư tôn! ! !" Huyền Sát biết sư tôn không vui.
Trong lòng càng thêm hận.
Ngay khi hắn chuẩn bị động thủ.
Lý Ngọc Lương lên tiếng.
"Không cần đánh nữa, Thiên Sách phủ ta nhận thua, có chơi có chịu, đây là tiền cược Thiên Địa Huyền Hoàng sâm, cho ngươi!"
Rồi ném một hộp gỗ về phía An Bá Trần.
Đến khi tiếp được hộp gỗ đựng Thiên Địa Huyền Hoàng sâm, An Bá Trần vẫn còn ngơ ngác.
Tình huống gì?
Lý Ngọc Lương thế nào lại dễ dàng nhận thua vậy, đưa ra Thiên Địa Huyền Hoàng sâm?
Theo như hiểu biết của hắn về Lý Ngọc Lương.
Thà chiến đến giây phút cuối cùng, chứ tuyệt đối không chịu nhận thua.
Nhưng mà sự thật bày ra trước mắt.
Khiến An Bá Trần không thể không tin.
Hắn mở hộp gỗ cầm trong tay.
Bên trong là Thiên Địa Huyền Hoàng sâm, chính là bảo vật An Bá Trần vẫn hằng mong ước.
Huyền Sát cũng ngơ ngác trước sự việc bất ngờ.
Động thủ thì không phải, mà không động thủ cũng không xong.
Đứng ở đó, không biết làm sao cho phải.
Theo lý thuyết, Thiên Sách phủ đã nhận thua, đồng thời đưa ra tiền cược Thiên Địa Huyền Hoàng sâm, nghĩa là mình đã thắng cuộc.
Nhưng sao lại không thoải mái chút nào thế này?
Chẳng lẽ mình bị thương coi như không tính sao?
Huyền Sát trong lòng hối hận vô cùng!
Biết vậy thì không ra vẻ, nhường gì ba chiêu, trực tiếp động thủ, dùng thực lực tuyệt đối đánh bại Hàn Tuyết Nhu thì tốt biết bao?
"Xin lỗi, sư tôn! Ta thua rồi!" Hàn Tuyết Nhu hướng về phía Lý Ngọc Lương nhỏ giọng nói.
Không tiếp tục yêu cầu giao chiến với Huyền Sát nữa.
Bởi vì không có hy vọng thắng lợi, có lẽ còn bị thương nặng trong cơn giận của Huyền Sát.
"Ngươi thể hiện rất tốt, đã cố hết sức, sau này tu luyện cho tốt, tranh thủ sớm ngày đạt tới Tiên Tôn cảnh, sẽ thắng lại thôi." Lý Ngọc Lương gật gật đầu, không có chút trách cứ nào.
Bên thua không xấu hổ, ngược lại bên thắng lại lúng túng không thôi.
An Bá Trần hoàn toàn không ngờ tới kết quả như vậy.
Tuy có được Thiên Địa Huyền Hoàng sâm, nhưng trong lòng không hề vui mừng chút nào.
Đứng một lát, mới lên tiếng: "Đa tạ Lý đạo hữu hào phóng, chờ ngày khác ta bước vào nửa bước Tiên Vương cảnh, nhất định sẽ đến đây cảm tạ."
Thì ra An Bá Trần muốn Thiên Địa Huyền Hoàng sâm, là để chuẩn bị cho việc sắp đột phá nửa bước Tiên Vương cảnh.
Một khi thành công.
Thực lực sẽ lên một tầm cao mới.
Trở thành người có sức mạnh chỉ đứng sau ba vị Tiên Vương của Tiên Triều.
"Có chơi có chịu thôi, không có gì mà phải cảm tạ!" Lý Ngọc Lương nhẹ nhàng đáp lời.
Biết đối thủ sắp đột phá nửa bước Tiên Vương cảnh, cảm xúc không có chút dao động.
An Bá Trần cảm thấy tiếp tục nán lại cũng không có ý nghĩa gì, vung tay lên.
"Chúng ta đi! ! !"
Rồi dẫn ba vị đệ tử rời đi.
Mãi đến lúc này, Lý Ngọc Lương cùng sáu vị đệ tử của hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đưa được Phù Du Động Thiên đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận