Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 637: Lần nữa bỏ lỡ (length: 7845)

Thông qua khảo nghiệm.
Lâm Phong ngẫu nhiên xuất hiện ở tầng thứ hai một góc nào đó.
Hoàn cảnh cùng tầng thứ nhất kém không nhiều lắm.
Chung quanh cũng là xanh tươi rừng rậm nguyên sinh.
Nghe nói tầng thứ hai bảo vật so với tầng thứ nhất trân quý hơn rất nhiều, cũng rất nguy hiểm.
Phần lớn người đều sẽ lưu lại ở tầng thứ hai, tìm kiếm bảo vật, cùng cơ duyên thuộc về mình.
Có phần là không thông qua khảo nghiệm, chỉ có thể lưu lại, có người mục tiêu chính là tầng thứ hai.
Trong Côn Khư Cảnh tìm được bảo vật, coi như mình không cần đến, mang ra bên ngoài, thường thường cũng có thể bán được giá tiền rất cao.
Một số ít sẽ tiến về tầng thứ ba.
Lâm Phong hiển nhiên chính là thiếu một trong những bộ phận này.
Hắn căn bản không có dừng lại ở tầng thứ hai, liền thẳng đến lối vào tầng thứ ba.
Vẫn là vị trí trung tâm đảo nhỏ mê vụ.
Đến tầng thứ hai về sau.
Kỳ thật vẫn có rất nhiều người sẽ thử một phen, xem mình có thể thông qua khảo nghiệm hay không.
Không thông qua thì an tâm lưu lại.
Tại lúc Lâm Phong tiến về lối vào tầng thứ ba.
Trong tầng thứ hai bờ đảo nhỏ mê vụ trung tâm.
Long tộc tam đại thiên kiêu, Ngao Bính, Ngao Hưng, Ngọc Linh Lung đều ở đó.
"Linh Lung, nghe nói tầng thứ ba người gương có được 100% thực lực của bản thân, ngươi có lòng tin thông qua khảo nghiệm, đến tầng thứ ba không?" Ngao Hưng hỏi.
"Không biết! Thử xem a! Không được thì đợi ở tầng thứ hai, Ngao Hưng ca, ngươi có lòng tin không?" Ngọc Linh Lung khiêm tốn trả lời, rồi hỏi lại.
"Đương nhiên là có! Tầng thứ ba tính là gì, mục tiêu của ta là tầng thứ tư, tầng thứ năm." Ngao Hưng vỗ ngực, tràn đầy tự tin.
"Ngao Bính ca, ngươi thì sao?" Ngọc Linh Lung quay đầu nhìn về phía Ngao Bính bên kia.
"Ta?" Ngao Bính tà mị cười một tiếng.
"Mục tiêu của ta là hoàn thành nhiệm vụ tập luyện của Côn Khư Cảnh."
Ngao Hưng nghe xong, lập tức không vui.
Bản thân mục tiêu là tầng thứ năm, Ngao Bính dĩ nhiên trực tiếp muốn hoàn thành nhiệm vụ tập luyện?
Cũng chính là đến tầng thứ mười.
Vô luận hắn có thể làm được hay không, chính mình cũng bị ép xuống một bậc.
"Ngao Bính, ngươi đừng có nói quá sớm, miễn cho đến lúc đó mất mặt xấu hổ, Côn Khư Cảnh là Thái Sơ Tiên Vương chuyên môn vì Thiên Cơ Tử cưỡng ép mở ra, muốn nói ai có thể hoàn thành nhiệm vụ tập luyện của Côn Khư Cảnh, nhất định là đệ tử của Tam Đại Tiên Vương là Thiên Cơ Tử, còn chưa tới phiên ngươi." Ngao Hưng đả kích nói.
"Có đúng không? Vậy thì chúng ta chờ xem a! Chờ ta hoàn thành nhiệm vụ tập luyện, liền lập tức hướng Linh Lung cầu thân, Linh Lung, ngươi sẽ đáp ứng chứ?" Ngao Bính nhẹ giọng hỏi thăm.
Ngọc Linh Lung vẫn chưa trả lời.
Ngao Hưng lập tức kích động lên.
"Ngao Bính, Linh Lung là của ta! Nàng không có khả năng đáp ứng ngươi, ngươi bỏ cái ý nghĩ đó đi!"
"Đã như vậy! Vậy không bằng chúng ta đánh cược một lần, ai leo lên tầng cao hơn, Linh Lung liền thuộc về người đó, thế nào?" Ngao Bính đưa ra một đề nghị.
"Ta còn sợ ngươi không dám! Nếu đều ở cùng một tầng thì sao?"
"Cùng một tầng thì để Linh Lung tự mình lựa chọn, bất quá loại tình huống này sẽ không xảy ra, bởi vì ta nhất định sẽ cao hơn ngươi." Ngao Bính mỉm cười.
"Ngao Bính, đừng tưởng là ta không biết nguyên nhân ngươi kẹt ở Kim Tiên đỉnh phong không đột phá, không phải là vì Côn Khư Cảnh mở ra sao? Thì tính sao? Ta tuyệt đối sẽ không thua ngươi." Ngao Hưng khó chịu nói.
"Ngao Hưng! Mặc dù chúng ta cùng hàng là Long tộc tam đại thiên kiêu, nhưng nói thật, ta căn bản không để ngươi vào mắt, chuyến đi Côn Khư Cảnh lần này, sẽ đánh tan hoàn toàn tự tin của ngươi, cho ngươi biết, ta Ngao Bính không phải là cái gì một trong Long tộc tam đại thiên kiêu, mà là thiên kiêu số một của Linh tộc, tương lai là Long Vương."
Lời này của Ngao Bính nói với Ngao Hưng, kỳ thật đã kéo cả Ngọc Linh Lung vào.
"Vọng tưởng! ! ! Ngao Bính, ngươi khinh người quá đáng." Ngao Hưng gầm thét.
Hai người cãi nhau, thu hút sự chú ý của một số người ở phụ cận.
Ngọc Linh Lung thấy tình thế có vẻ mất kiểm soát, tranh thủ thời gian lên tiếng ngăn cản: "Ngao Bính ca, Ngao Hưng ca, các ngươi đừng ồn ào, để người ta xem trò cười của Long tộc chúng ta."
Ngay lúc này.
Tiểu đạo sĩ đến rồi.
Dừng lại một lát bên bờ.
Lập tức thu hút ánh mắt của những người xung quanh.
Bao gồm cả Long tộc tam đại thiên kiêu.
Ngao Bính, Ngao Hưng cùng Ngọc Linh Lung.
Một lát sau, tiểu đạo sĩ mở miệng nói: "Các vị đạo hữu, Thiên Cơ Tử đi trước một bước."
Nói xong liền trực tiếp lên đảo nhỏ.
Ngao Bính nhìn theo Thiên Cơ Tử rời đi, trong mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
Có thể bị ba vị cường giả Tiên Vương cảnh cùng nhau thu làm đệ tử, đây là vinh quang lớn cỡ nào?
Thân phận địa vị đã vượt qua Tiên Tôn cảnh, gần với Tiên Vương cảnh.
Mình nhất định phải siêu việt Thiên Cơ Tử, nhận được sự sùng bái của chư thiên vạn giới.
Đây là lần đầu tiên Ngọc Linh Lung nhìn thấy Thiên Cơ Tử.
Luôn cảm giác người này rất quen thuộc.
Nhưng lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu.
Theo lý thuyết.
Từ khi nàng đến Long tộc, chưa từng rời đi, cơ bản là không thể gặp được Thiên Cơ Tử.
Trước khi đi Long tộc.
Một mực ở lại cái địa phương nhỏ là Cửu Châu Đại Lục.
Cũng rất khó có khả năng gặp được loại nhân vật như Thiên Cơ Tử.
Có thể khiến Tam Đại Tiên Vương của Tiên giới cùng nhau thu làm đệ tử, cùng nhau bồi dưỡng, được cho là chúa cứu thế của chư thiên vạn giới, thân phận tôn quý như thế nào?
Không có gì bất ngờ xảy ra, khả năng cao Tiên Vương cảnh không phải là điểm cuối cùng của Thiên Cơ Tử.
Bất luận nhìn thế nào.
Ngọc Linh Lung đều biết, giữa mình và Thiên Cơ Tử, không có khả năng có chút quen biết nào.
Nhưng nàng chính là cảm thấy Thiên Cơ Tử rất quen thuộc, có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết.
Rất kỳ quái! ! !
Đã gặp ở đâu vậy?
Thực tế lúc ở Cửu Châu Đại Lục, Ngọc Linh Lung vẫn chỉ là một Tiểu Tiểu Giao Long, mới vừa khai mở linh trí, rất nhiều ký ức đều không hoàn chỉnh.
Cho đến khi đến Long tộc, linh trí mới dần hoàn toàn mở ra, hiện tại không khác gì con người.
Trong trí nhớ trước đây của Ngọc Linh Lung, cũng chỉ có một bóng hình cực kỳ quan trọng đối với nàng, thường xuyên xuất hiện trong đầu, những thứ không quan trọng, đều không nhớ nổi.
Thiên Cơ Tử ở Cửu Châu Đại Lục từng có mấy lần tiếp xúc với Lâm Phong.
Xem như sủng vật đi theo bên cạnh Lâm Phong, Ngọc Linh Lung cảm thấy quen thuộc là chuyện rất bình thường.
Bất quá khi đó linh trí của nàng còn thấp, rất khó nhớ lại.
Ngao Hưng thấy Ngọc Linh Lung nhìn chằm chằm theo bóng lưng biến mất của tiểu đạo sĩ mà thất thần, cho rằng nàng đang sùng bái đối phương.
Vốn đã không bằng Thiên Cơ Tử, Ngao Hưng trong lòng ghen tuông bùng phát, vội ngắt lời: "Linh Lung, ngươi sao vậy?"
Ngọc Linh Lung không phản ứng.
Vẫn cứ nhìn về phía đảo nhỏ mê vụ trước mặt.
"Linh Lung, Linh Lung, Linh Lung! ! !"
Giọng Ngao Hưng càng lúc càng lớn.
Cuối cùng đã đánh thức được Ngọc Linh Lung.
"A? Ngao Hưng ca, có chuyện gì?"
"Linh Lung, vừa rồi ngươi sao thế? Gọi mấy tiếng đều không phản ứng."
"Không có gì! Đột nhiên nghĩ tới một vài chuyện, nên thất thần." Ngọc Linh Lung nhẹ nhàng giải thích một câu.
"Linh Lung, bây giờ chúng ta lên đảo không?" Ngao Hưng lại hỏi.
"Lên đi! Đi xem xem tầng ba có cái gì!"
Nói xong liền dẫn đầu hướng đảo nhỏ mê vụ mà đi.
Ngao Hưng tức khắc đi theo.
Ngao Bính đi ở phía cuối.
Dã tâm của hắn rất lớn.
Nữ nhân chỉ là công cụ thôi.
Nếu Ngọc Linh Lung chờ thêm một chút nữa.
Liền có thể gặp được bóng hình mà nàng nhớ thương, không thể nào quên được.
Bởi vì Ngọc Linh Lung vừa mới lên đảo, Lâm Phong đã đến bên bờ.
Sau đó cũng không chút do dự bước vào đảo nhỏ mê vụ, tiếp nhận khảo nghiệm huyễn cảnh.
Người gương của tầng thứ ba, so với tầng thứ hai lợi hại hơn rất nhiều...
Bạn cần đăng nhập để bình luận