Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 766: Từ hi vọng đến tuyệt vọng (length: 8172)

Tào Lượng cùng Thị Huyết Ma Tôn nhìn Lâm Phong đột nhiên biến mất, tiếp đó lại xuất hiện.
Chẳng lẽ vừa mới làm bị thương, chỉ là một đạo huyễn ảnh của Lâm Phong, mà không phải thân thể hắn?
Không có khả năng!
Cái cảm giác chân thực kia không thể làm bộ được.
Cho dù dùng hết toàn lực, cũng chỉ đâm rách được một chút da mà thôi.
Sao có thể là huyễn ảnh?
Còn chưa chờ bọn hắn nghĩ rõ ràng.
Hàn quang lóe lên.
"A ~~~"
Tào Lượng phát ra một tiếng hét thảm.
Cánh tay phải bị một đạo kiếm quang chém đứt tận gốc, ngay cả chủy thủ trong tay cũng bay lên không trung.
Sắp rơi xuống đất thì.
Bị Lâm Phong bắt được.
Lập tức cảm thấy một luồng lạnh lẽo từ trên kiếm truyền đến.
Có thể phá vỡ Bất Phôi Kim Thân phòng ngự, không phải là vũ khí bình thường.
Trách không được đến sư tôn cũng bị thiệt lớn.
Bản thân nếu không dùng Cửu Chuyển Phân Thân Thuật, cũng trúng chiêu.
Bất quá Lâm Phong cảm thấy.
Dựa vào nhục thân cường độ của Bất Phôi Kim Thân.
Thì ma khí cũng không gây ra được sóng gió gì.
Sở dĩ tản mất phân thân.
Là muốn Tào Lượng khi cho rằng đã nắm chắc thắng lợi, triệt để đánh nát hy vọng sống của hắn.
Nếu để Tào Lượng cảm thấy mình chắc chắn phải chết, dù sao cũng phải chết, có giãy dụa cũng vô ích, thì sẽ dần dần không còn sợ hãi và hoảng sợ.
Cho hắn hy vọng sống trước, rồi lại làm hắn rơi vào tuyệt vọng.
Cả hai trước sau mang đến cảm giác tương phản, đủ để làm một người tâm trí không vững sụp đổ.
Nếu chỉ nghĩ giết Tào Lượng trực tiếp.
Lâm Phong có thể sau khi biết thân phận đối phương, lập tức ra tay.
Không ai ngăn cản được.
Lăng Tiêu cung bị hủy diệt, Tam sư huynh tử vong, sư tôn trọng thương, thù cũ hận mới chung vào một chỗ.
Cho dù Tào Lượng chết vạn lần cũng không đủ.
Thị Huyết Ma Tôn thấy thánh vật mà Huyết tộc đời đời kiếp kiếp cung phụng, bị Lâm Phong cầm trong tay.
Không có một chút ý muốn cướp về.
Bỏ Tào Lượng lại, quay người hóa thành một đạo hắc ảnh, liều mạng chạy trốn.
Giờ khắc này.
Ý nghĩ duy nhất là sống tiếp.
Kết quả còn chưa chạy được bao xa.
Lâm Phong thi triển bí chữ "Hành".
Thân ảnh đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Thị Huyết Ma Tôn.
Nắm chặt tay phải, phát huy sức mạnh thân thể Bất Phôi Kim Thân đến cực hạn, hướng Thị Huyết Ma Tôn đang xông tới, dùng sức đấm ra một quyền.
Đối mặt với công kích bất ngờ.
Thị Huyết Ma Tôn giật mình kêu lên.
Vì tốc độ quá nhanh, trốn chắc chắn không kịp.
Biết rõ nhục thân Lâm Phong cực kỳ cường hãn, nhưng giờ phút này tránh không thể tránh, đành cắn răng, dùng tất cả vốn liếng, kiên trì nghênh đón một quyền này.
Hy vọng có thể đỡ được, giành thời gian đào tẩu cho mình.
Sự thật chứng minh, Thị Huyết Ma Tôn vẫn đánh giá quá thấp lực lượng của Lâm Phong.
Hay có lẽ là đánh giá thấp mức độ cường hãn của giai đoạn thứ hai trong tứ đại Kim Thân — Bất Phôi Kim Thân.
"Bành ~~~"
Theo tiếng va chạm vang lên.
Cảnh hai người thế lực ngang nhau, ai cũng không lùi chưa từng xảy ra.
Một luồng sóng xung kích cường đại đột ngột bộc phát ra.
Ngay sau đó là một tiếng rú thảm thê lương đến cực điểm: "A ~~~"
Tào Lượng trừng to mắt, khó tin nhìn tất cả những gì xảy ra trước mắt.
Thậm chí quên đi nỗi đau mất tay.
Chỉ thấy Thị Huyết Ma Tôn trước một quyền kinh thiên động địa của Lâm Phong, không chút sức chống cự, trực tiếp bị đánh tan xương nát thịt, thân thể lập tức vỡ ra, hóa thành vô số mảnh vỡ cùng huyết vụ, phiêu tán trên không trung...
"Này... .Sao có thể?" Tào Lượng trừng lớn hai mắt, tự lẩm bẩm.
Cả người đều ngây dại.
Tựa hồ không tin những gì xảy ra trước mắt.
Thị Huyết là một cường giả Ma Tôn cảnh.
Tương đương Tiên Tôn cảnh, dù Huyết tộc không lấy chiến đấu làm thế mạnh, am hiểu dùng độc, đó cũng là một vị Ma Tôn thật sự!
Ngay cả sư tôn của Lâm Phong là Lý Ngọc Lương cũng không nghĩ một đối một giết được Thị Huyết.
Vậy mà bị một quyền giải quyết?
Giả à?
Từ khi Lâm Phong đến Tiên giới, mới bao lâu?
Đã trưởng thành đến mức khủng bố như vậy sao?
Cho hắn thêm thời gian nữa, sẽ đáng sợ đến mức nào?
Đệ tử Tam Đại Tiên Vương, hy vọng tương lai của chư thiên vạn giới là Thiên Cơ Tử, cũng chỉ như vậy thôi?
Hoang mang, sợ hãi, hoảng sợ, tuyệt vọng, hàng loạt tâm tình tiêu cực tràn ngập trong đầu Tào Lượng.
Rốt cuộc mình đã chọc phải một tồn tại như thế nào?
Thế mà một quyền đánh nát một cường giả Ma Tôn cảnh thành tro bụi.
Trong lúc Tào Lượng ngây người.
"Vù vù!!!"
Lại hai vệt hàn quang lóe lên.
Tiếp theo, hai chân và cánh tay trái của Tào Lượng cùng thân thể tách rời.
Mất đi chỗ dựa.
Cả người Tào Lượng ngã lăn ra đất.
Cơn đau dữ dội kéo hắn về thực tại.
Phát ra tiếng kêu thảm thiết: "A a a ~~~"
Không có tứ chi, chỉ còn lại một cái thân mình.
Người tu đạo đạt đến Tiên Nhân cảnh, sinh mệnh lực khá mạnh.
Người bình thường bị chặt đứt tứ chi, chẳng mấy chốc sẽ mất máu quá nhiều mà chết.
Tiên Nhân cảnh thì không.
Nghỉ ngơi một chút.
Thậm chí có thể hồi phục hoàn toàn.
Tứ chi cũng mọc lại được.
Đáng tiếc Lâm Phong không cho Tào Lượng bất kỳ cơ hội hồi phục nào.
Từ khi hắn lộ thân phận.
Liền đã định trước phải chết.
Chỉ là chết như thế nào.
Cần Lâm Phong từ từ nghiên cứu.
"Tào Lượng, có phải cảm thấy thân thể rất đau không?" Lâm Phong đi tới bên Tào Lượng, chậm rãi hỏi.
"Lâm~ Lâm Phong~ ngươi không phải~ không phải muốn thay Lăng Tiêu cung cùng sư tôn, còn có sư huynh báo thù sao? Nhanh~ nhanh giết ta đi! Giết ta, ngươi sẽ~ ngươi liền báo thù thành công cho bọn họ." Tào Lượng chịu đựng đau nhức nói.
Bây giờ hắn biết mình chắc chắn phải chết.
Một chút cơ hội đào tẩu cũng không có.
Mất đi hy vọng sống, chỉ muốn chết cho nhanh, đỡ bị tra tấn.
"Muốn chết? Yên tâm, ta sẽ thành toàn ngươi, bất quá không phải bây giờ!" Lâm Phong trả lời.
Thanh âm rất bình tĩnh rất nhẹ nhàng.
Nhưng Tào Lượng lại cảm thấy hàn ý thấu xương.
"Ngươi ~ ngươi là ma quỷ!" Tào Lượng thực sự sợ hãi.
Đau đớn truyền đến, làm hắn gần như hôn mê, nhưng lại không ngất đi được, chết cũng thành một hy vọng xa vời.
Đã từng có lúc.
Tào Lượng chưa bao giờ nghĩ tới.
Kẻ sợ chết như mình.
Có một ngày sẽ chủ động muốn chết.
"Cái này mới chỉ bắt đầu thôi! Ngươi đã không chịu nổi?" Lâm Phong cười nói.
Ngồi xổm xuống.
Đưa tay vén áo bào đen của Tào Lượng lên.
Để lộ khuôn mặt đầy ma văn.
Vừa xấu xí lại buồn nôn.
"Chậc chậc chậc ~~~ Đáng thương gia hỏa, trước đây ngươi là đại thiếu gia Tào gia, một trong những gia tộc phụ thuộc Thiên Sách phủ của bảy mươi hai phúc địa Tiên giới, hưởng thụ cuộc sống xa hoa tột bậc, mỹ thực, rượu ngon, mỹ nữ, không thiếu thứ gì, dù so với những truyền nhân của đại thế lực chân chính thì vẫn kém hơn, nhưng cũng xem là vô cùng phong quang, còn bây giờ, ngươi xem bộ dạng của mình đi? Người không ra người, ma chẳng ra ma!
Trốn ở Ma Vực sống dở chết dở thì không nói làm gì, Tào gia cũng bị một tay ngươi hủy, gắt gao, trốn trốn, mọi chuyện bắt đầu đều do ngươi diệt Lăng Tiêu cung..."
Theo lời Lâm Phong truyền đến tai Tào Lượng.
Khuôn mặt đầy ma văn dần vặn vẹo.
Thống khổ, không cam lòng, hối hận, lẫn lộn.
Nếu có thể làm lại từ đầu, hắn nhất định sẽ an tâm làm đại thiếu gia Tào gia, tuyệt đối không đi trêu chọc Lâm Phong.
Có cây đại thụ Thiên Sách phủ này che chở, Tào gia có thể sống rất thoải mái.
Chỉ tiếc tất cả đều đã muộn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận