Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 35: Từ chối (length: 7724)

Lúc Lâm Phong nhìn xung quanh.
Một âm thanh từ trong đại điện vang lên.
"Hoan nghênh đến cung Cửu U, bản tọa Cửu U Thánh Chủ."
Lâm Phong trong lòng giật mình, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một cái bóng mờ đang ngồi ở chủ vị trên đại điện.
"Tại hạ Lâm Phong, xin ra mắt tiền bối!" Lâm Phong hai tay ôm quyền, khách khí nói.
Hắn từ hư ảnh trên người cảm nhận được cảm giác áp bách mạnh mẽ, đây là trước kia chưa từng có.
Nói rõ người này cực kỳ mạnh.
Hư ảnh ở chủ vị không trả lời, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lâm Phong.
Một lát sau, hắn mới mở miệng nói: "Rất tốt! Nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã có một người lọt vào mắt, ngươi tên Lâm Phong đúng không!"
"Dạ, tiền bối!"
"Lâm Phong, ngươi có biết, ta đợi ngươi trên vạn năm, thời gian thực sự không còn nhiều lắm."
Chờ ta?
Trên vạn năm?
Lâm Phong có chút mộng mị.
Hắn đến thế giới này cũng bất quá hơn hai mươi năm thôi.
Làm sao có thể có người chờ hắn trên vạn năm?
"Xin tiền bối giải thích cho rõ!"
"Vạn năm trước, ta trọng thương chạy trốn đến Ly Châu này, tự biết ngày giờ không còn nhiều, liền mở ra bí cảnh Cửu Du, lưu lại trọng bảo cung Cửu U, tọa hóa ở đây, chờ đợi có người kế thừa y bát của ta xuất hiện, ai ngờ người Ly Châu thiên tư thực sự quá thấp, cái này chờ đợi ròng rã trên vạn năm, cũng may khi ta sắp tiêu tán, ngươi đã đến, cuối cùng là không để ta đợi uổng công." Hư ảnh giải thích.
"Ý tiền bối, ta chính là người ngài muốn chờ để kế thừa y bát của ngài?"
"Chính là! ! !"
"Vậy . . . Tiền bối . . . Ta có thể từ chối không?" Lâm Phong cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Hả? Ngươi nói gì? Nói lại lần nữa!" Hư ảnh tựa hồ không nghe rõ ràng.
"Ta nói . . . Ta có thể từ chối kế thừa y bát của ngài không? Lần này vào đây nhiều người, ngài có thể tìm bọn họ, Lâm Phong ngu dốt, sợ rằng sẽ phụ lòng ngài hảo ý." Lâm Phong nghiêm túc giải thích một lần.
"Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?" Hư ảnh chỉ Lâm Phong, nói nhảm đều nói không trôi chảy.
Bản thân đường đường Cửu U Thánh Chủ.
Muốn thu học trò còn không dễ sao?
Chỉ cần tung lời, vô số thiên kiêu có thể đạp đổ ngưỡng cửa.
Bây giờ lại bị từ chối?
Đơn giản là không có lý lẽ.
Từ khi thành tựu Thánh Chủ, hắn còn chưa từng bị ai từ chối.
"Tiền bối! Ta cực kỳ rõ bản thân nói chuyện, ta không muốn làm người thừa kế y bát của ngài, xin tiền bối thả ta ra ngoài, coi như ta chưa từng vào đây." Lâm Phong nghiêm mặt nói.
"Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không?"
"Tiền bối ngài vừa mới chẳng phải tự giới thiệu mình sao? Ngài là Cửu U Thánh Chủ."
"Biết ta là Cửu U Thánh Chủ ngươi còn dám từ chối ta? Gan cũng không nhỏ a!"
"Tiền bối ngài là nhân vật lớn như vậy, ý chí chắc không đến nỗi hẹp hòi, lại so đo với tiểu bối như ta a!" Lâm Phong dùng phép khích tướng.
Hắn cũng không muốn chọc đối phương nổi giận.
"Ngươi . . ." Hư ảnh hít sâu một hơi, rồi tiếp tục nói:
"Vậy ngươi biết ngươi bỏ qua cái gì không? Một vị Thánh Chủ truyền thừa, đừng nói ở cái Ly Châu nhỏ bé này, ngay cả ở Trung Châu, cũng có thể khiến vô số thiên kiêu tranh giành vỡ đầu, ta chỉ cần một câu, toàn bộ thiên kiêu Trung Châu đều để ta chọn lựa."
Lâm Phong thầm nghĩ.
Đã ngươi lợi hại như vậy, lại có nhiều thiên kiêu tranh nhau làm đồ đệ ngươi, đừng đến làm khó ta!
Đương nhiên lời này hắn không dám nói.
Dù đối phương thực sự đã chết hơn vạn năm.
Thánh Chủ là nhân vật nào Lâm Phong không biết.
Dù sao khẳng định mạnh hơn bất kỳ lão quái vật nào ở Ly Châu.
Nói không chừng lúc trước khi chết còn lưu lại chút thủ đoạn.
Đến lúc đó chọc giận, một chưởng đánh chết mình, vậy thì quá oan uổng.
Sở dĩ từ chối.
Là bởi vì Lâm Phong thật sự không muốn tự gây áp lực cho bản thân quá lớn.
Người ta cũng nói là trọng thương chạy trốn đến đây.
Nói rõ kẻ địch còn mạnh hơn cả Thánh Chủ.
Tiếp nhận truyền thừa không phải phải báo thù sao?
Không chỉ muốn rời khỏi, còn phải đi tìm tồn tại mạnh hơn Thánh Chủ để báo thù, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.
Trong quá trình sơ sẩy một chút thôi là thân tử đạo tiêu.
Trải qua một lần chết đi, Lâm Phong càng thêm coi trọng sinh mạng.
Nếu không cũng đã không che giấu thiên tư của mình, tình nguyện làm một kẻ bị người chế giễu là phế vật Đại sư huynh.
Có lẽ có người sẽ chấp nhận truyền thừa, còn chuyện báo thù hay không lại là chuyện khác.
Nhưng Lâm Phong thì không.
Nếu không muốn thì sẽ không đồng ý.
Đã nhận lời, thì nhất định sẽ dốc toàn lực làm đến cùng.
Đây là nguyên tắc của hắn.
"Nghĩ đến tiền bối năm đó cũng là nhân vật tung hoành bát phương."
"Đó là đương nhiên! ! !" Hư ảnh gật đầu, cho rằng tiểu tử này đã hối hận.
Kết quả một câu tiếp theo của Lâm Phong, thiếu chút nữa làm hắn nổi điên.
"Cho nên tiền bối vẫn là tìm người khác đi! Lâm Phong không xứng kế thừa y bát của ngài, làm đồ đệ của ngài."
"Ngươi . . . Ngươi . . . Tiểu tử ngươi thực là không dạy được! ! !"
Lâm Phong cũng không nói gì.
Hắn thực đã biểu lộ rõ ràng thái độ của mình.
Nói thêm nữa cũng vô ích.
Chỉ có thể khiến đối phương càng tức giận thêm.
Bầu không khí trong đại điện có chút ngưng kết.
Hư ảnh nhìn chằm chằm Lâm Phong.
Hắn không hiểu, bản thân đường đường một vị Thánh Chủ, ở cái Ly Châu nhỏ bé này vất vả lắm mới tìm được một người thừa kế phù hợp, kết quả lại bị vô tình từ chối?
Nhớ rõ lúc vạn năm trước tới Ly Châu, người mạnh nhất nơi này cũng chỉ là cảnh giới thứ tám.
Chẳng lẽ thế đạo bên ngoài bây giờ đã thay đổi?
Không thể nào!
Nếu thật sự là thay đổi.
Thì đã không có chuyện trên vạn năm mới có một người phù hợp với điều kiện thu đồ đệ của hắn.
"Tiểu tử! Ngươi nói thử xem vì sao không muốn tiếp nhận truyền thừa của ta?" Hư ảnh thở dài hỏi.
"Tiền bối! Không giấu gì ngài, Lâm Phong chỉ là một người an phận, không muốn tự gây áp lực quá lớn, dù ta trong miệng ngài là thiên kiêu duy nhất phù hợp điều kiện của ngài trong vạn năm qua, nhưng ở bên ngoài, ta lại là một kẻ bị người sau lưng chế giễu là phế vật, bởi vì ta từ nhỏ đã rõ một đạo lý, cây cao hơn rừng, gió vẫn thổi gãy đổ, nên che giấu tất cả, khi chưa có thực lực tuyệt đối thì sẽ không lộ diện." Lâm Phong giải thích.
"Vậy thì liên quan gì đến việc ngươi làm hay không làm đồ đệ của ta, tiếp nhận hay không tiếp nhận truyền thừa của ta?" Hư ảnh không hiểu.
"Ngài đã nói, ngài là trọng thương chạy trốn đến Ly Châu, ta tiếp nhận truyền thừa của ngài, chẳng lẽ lại không báo thù cho ngài? Đến cả ngài còn đánh không lại, ta cố gắng tu luyện thêm nữa chỉ sợ cũng không đánh lại, huống hồ ta cũng không định rời khỏi Ly Châu."
"Ta dường như từ đầu đến cuối đều không nói muốn ngươi báo thù cho ta mà? Với lại cho dù ta nói đi chăng nữa, ngươi chẳng phải nên nhận trước rồi tính sau sao? Dù sao ta thực đã chết rồi, cũng không quản được nhiều như vậy."
"Không không không! Tiền bối, nếu ta đã tiếp nhận truyền thừa của ngài, ngài chính là sư phụ của ta, có ai làm đồ đệ lại không báo thù cho sư phụ? Lâm Phong làm người có nguyên tắc, hứa rồi nhất định sẽ làm đến cùng, không qua loa cho xong."
Hư ảnh nhìn Lâm Phong.
Hắn đột nhiên cảm thấy tiểu tử trước mắt này dường như có chút ý tứ.
Khác hẳn với đám người chỉ muốn có lợi, mà không nghĩ bỏ ra.
"Đã ngươi nói như vậy, vậy thì càng phải bắt ngươi làm đồ đệ của ta, tiếp nhận y bát truyền thừa của ta."
"Hả? ? ?" Lâm Phong tròn mắt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận