Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 48: Tiến vào mộ kiếm (length: 8092)

Thần Tiêu Kiếm Tông, Cô Tồn Phong.
Đỉnh núi ngàn năm dưới đại thụ.
Lâm Phong ngồi xếp bằng, lại tiến nhập trạng thái ngộ kiếm huyễn hoặc khó hiểu.
Người khác ngộ kiếm cần dựa vào cơ duyên và vận khí, mà hắn lại là muốn vào liền vào.
Bằng vào điểm này liền khiến vô số kiếm tu theo không kịp.
Những ngày này Lâm Phong đem tất cả tinh lực đều đặt ở ngộ kiếm phía trên.
Hy vọng có thể tiến vào ngộ kiếm là cảnh giới thứ ba —— Kiếm Vực.
Đáng tiếc một chút hiệu quả cũng không có.
Chung cực kiếm ý không nhúc nhích tí nào.
Từ kiếm ý đến Kiếm Vực, là một hào rộng, đến nay Ly Châu còn chưa nghe nói ai có thể nhảy tới.
Lâm Phong ở trước chung cực kiếm ý, gần như là không có bình cảnh.
Nhưng đã đến nơi này, cũng bị kẹt.
Đủ để thấy muốn đột phá Kiếm Vực có bao nhiêu khó khăn.
Mở to mắt, Lâm Phong lần nữa lộ vẻ thất vọng.
Vẫn không thể thành công.
Nghĩ đột phá Kiếm Vực thực sự quá khó khăn.
Lúc này Lâm Phong đột nhiên cảm giác trận pháp Cô Tồn Phong có sóng chấn động.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy Lãnh Hàn Sương đạp không mà đến.
"Lâm Phong gặp qua sư thúc!" Lâm Phong đứng dậy cung kính thi lễ.
Đối với Lãnh Hàn Sương, nên có tôn kính vẫn là phải có.
"Được rồi! Đều nói chỉ có hai người chúng ta, không cần khách khí như vậy." Lãnh Hàn Sương khoát tay áo.
"Sư thúc ngài sự tình xử lý xong?" Lâm Phong hỏi.
Hai ngày trước Lãnh Hàn Sương nói mấy ngày không tới, phải xử lý một số việc.
Kết quả mới qua hai ngày lại tới.
"Còn chưa xong đâu! Ngươi biết đó, chuyện đi qua Cửu U bí cảnh, Vô Cực Ma Tông cùng Thất Sát tông có chút không bình thường, đến cả lão tổ tông trong cấm địa đều bị kinh động, cân bằng nhiều năm của Ly Châu chỉ sợ sắp bị đánh vỡ." Giọng điệu của Lãnh Hàn Sương có chút bất đắc dĩ.
Chiến tranh ai cũng không muốn nhìn thấy.
Trong lịch sử Ly Châu mỗi lần xảy ra đại chiến, đều cần thời gian rất lâu mới có thể hồi phục.
Bất kể thắng thua.
Mỗi thế lực đều sẽ tổn thất nặng nề.
"Vô Cực Ma Tông và Thất Sát tông muốn khai chiến với chúng ta?"
"Khai chiến là tất yếu, nếu không Thiên Đảo Hùng cũng không dám ở Cửu U Cốc đối với tất cả thế lực xuất thủ, chỉ là thời gian chưa xác định, bất quá chúng ta phải tùy thời chuẩn bị sẵn sàng, đừng để đến lúc đó bị đánh trở tay không kịp." Lãnh Hàn Sương giải thích.
Lâm Phong nghe vậy, hơi nhíu mày.
Mới qua mấy ngày tốt lành? Liền muốn khai chiến?
Nếu như tông môn đỉnh cấp của Tây Châu khai chiến, trên cơ bản không thế lực nào có thể may mắn thoát khỏi.
Toàn bộ Ly Châu chỉ sợ đều sẽ sinh linh đồ thán.
Vô số người cửa nát nhà tan, trôi dạt khắp nơi.
Lâm Phong không phải Thánh Nhân, nhưng cũng không muốn thấy cảnh tượng đó.
Đương nhiên không muốn thấy cũng không có cách nào, thực lực hiện tại của hắn, còn chưa đủ để thay đổi thế cục.
"Lãnh sư thúc, vậy ngài tranh thủ nhanh chóng luyện thành trảm thiên rút kiếm thuật, như vậy cũng có thể tăng lên một chút sức chiến đấu." Lâm Phong nhắc nhở.
"Ta biết! Ta nhanh chóng xử lý xong việc vặt rồi đến thỉnh giáo ngươi." Lãnh Hàn Sương gật đầu.
Nàng tự nhiên cũng muốn nhanh chóng luyện thành trảm thiên rút kiếm thuật.
Đáng tiếc thân là cao tầng của Thần Tiêu Kiếm Tông, phong chủ Ngọc Nữ Phong, Lãnh Hàn Sương không thể không tuân theo an bài của tông môn.
"Vậy mục tiêu hôm nay sư thúc tới đây là gì?"
"Cái này cho ngươi! ! !" Lãnh Hàn Sương nói xong ném cho Lâm Phong một món đồ.
Lâm Phong đưa tay ra bắt lấy nhìn, phía trên khắc chữ "Kiếm", hắn nghi ngờ hỏi: "Sư thúc, đây là?"
"Ngươi không phải muốn vào mộ kiếm ngộ kiếm sao? Đây chính là lệnh bài tiến vào mộ kiếm."
Lâm Phong nghe xong mừng rỡ.
Hắn ngộ kiếm gặp phải bình cảnh.
Mắc kẹt ở chung cực kiếm ý không thể tiến lên.
Nếu có thể đột phá trong mộ kiếm.
Sức chiến đấu sẽ lại tăng lên một mảng lớn.
Trong đại chiến sắp tới, sẽ có thêm một phần năng lực tự vệ.
"Tạ ơn sư thúc! ! !" Lâm Phong thu hồi lệnh bài, hai tay ôm quyền.
"Lâm Phong, ta về trước, ngươi cũng phải nắm chặt thời gian tăng lên thực lực, Vô Cực Ma Tông dám phát động chiến tranh, chắc chắn có chỗ dựa, chúng ta Thần Tiêu Kiếm Tông bị động nghênh chiến, e là sẽ ở vào thế yếu, đến lúc đó hi vọng ngươi có thể vì tông môn đóng góp một phần sức lực."
"Xin sư thúc yên tâm! Lâm Phong tuy không hiểu cái gì đại nghĩa, nhưng mà đạo lý tổ ấm bị phá thì trứng còn nguyên vẹn sao thì vẫn rõ ràng, Thần Tiêu Kiếm Tông là nhà ta, ta nhất định sẽ dốc hết sức bảo vệ." Lâm Phong nghiêm mặt nói.
Trong khả năng cho phép, hắn tự nhiên biết phải bảo vệ Thần Tiêu Kiếm Tông.
Nhưng nếu thực sự không thể nghịch chuyển.
Vậy thì chỉ có thể lùi một bước cầu toàn, bảo vệ những người mình quan tâm.
"Ngươi có cách nghĩ như vậy ta cũng an tâm. Nhưng Lâm Phong, nếu Thần Tiêu Kiếm Tông thực sự đến tuyệt cảnh, khi ngươi không thể thay đổi kết cục, cá nhân ta hi vọng ngươi rời đi, với thiên phú của ngươi, cộng thêm truyền thừa của Cửu U Thánh Chủ, tin tưởng không bao lâu có thể quay về báo thù cho chúng ta." Giọng Lãnh Hàn Sương có chút ngưng trọng.
Mấy ngày này tông môn tổ chức mấy lần hội nghị khẩn cấp, ít nhiều tiết lộ một chút tình hình liên quan tới Vô Cực Ma Tông.
Tuy chỉ là suy đoán.
Nhưng không có chút căn cứ nào, ai lại đoán mò chứ!
Huống hồ nhìn từ việc Thiên Đảo Hùng dám đối địch với người trong thiên hạ là thấy được một chút mánh khóe.
"Sư thúc, Thần Tiêu Kiếm Tông chúng ta dù sao cũng là một trong những tông môn đỉnh cấp của Ly Châu, ngài có thể đừng bi quan như vậy không?" Lâm Phong cười khổ.
Còn chưa đánh mà!
Liền đã chuẩn bị xong tâm lý chịu chết.
Thật là một chút tự tin cũng không có a!
"Ta chỉ là chuẩn bị cho tình huống xấu nhất thôi, dù sao đến lúc đó ngươi cứ nhìn tình hình mà hành sự!"
"Được! Sư thúc, ta hiểu rồi!"
Sau khi Lãnh Hàn Sương rời đi.
Lâm Phong đứng tại chỗ nghĩ ngợi.
Lạ thật!
Lời Lãnh Hàn Sương nói thể hiện một loại quyết tâm cùng sống chết với tông môn.
Cứ như Thần Tiêu Kiếm Tông chắc chắn sẽ bại vậy.
Thực lực các tông môn đỉnh cấp Ly Châu không phải tương đương nhau sao?
Chẳng lẽ có chuyện gì bất trắc?
Không được!
Bản thân phải khẩn trương.
Đi ngộ kiếm trong mộ kiếm trước, xem có thể đột phá đến Kiếm Vực trong thời gian ngắn không, rồi tính tiếp.
Sống lại một lần.
Vận mệnh của mình nhất định phải nắm trong tay.
Nghĩ vậy liền làm.
Lâm Phong ngự kiếm phi hành, rời khỏi Cô Tồn Phong.
Mộ kiếm.
Thánh địa của Thần Tiêu Kiếm Tông.
Nơi mai táng bội kiếm của vô số tiền bối Thần Tiêu Kiếm Tông.
Đi tới bên ngoài mộ kiếm, Lâm Phong bị một cánh cửa lớn chắn đường, sau đó hắn lấy lệnh bài Lãnh Hàn Sương cho ra, lệnh bài phát ra một luồng sáng, chiếu vào cửa lớn phía trước.
"Két! ! !"
Cánh cửa từ từ mở ra.
Lâm Phong cất bước đi vào, như tiến vào một thế giới khác.
Trước mắt toàn là những ngôi mộ nhỏ, trên mỗi ngôi mộ đều cắm một thanh kiếm.
Có trường kiếm, đoản kiếm, Khoan Kiếm, trọng kiếm...
Vô số kiếm khí như u linh du đãng trên không trung.
Vẫy tay.
Một sợi kiếm khí dừng trong lòng bàn tay hắn.
Quá yếu!
Lâm Phong lại thả kiếm khí trong tay ra.
Đi về phía trước một hồi, cảm nhận được kiếm khí dần mạnh lên, tìm một vị trí ngồi xếp bằng, bắt đầu ngộ kiếm.
Sau hai canh giờ, Lâm Phong mở to mắt, lộ một tia kinh hỉ.
Có hy vọng! ! !
Chung cực kiếm ý có một tia tăng trưởng.
Tuy không nhiều, nhưng cuối cùng là có động tĩnh.
Quả không hổ là nơi ngộ kiếm tốt nhất của Kiếm tu.
Lâm Phong tiếp tục tiến vào sâu hơn trong mộ kiếm.
Nửa đường gặp hai bóng người đều bị hắn tránh đi.
Tiến thẳng đến nơi sâu nhất của mộ kiếm, đây cũng là nơi kiếm khí mạnh nhất.
Người bình thường căn bản không thể đến được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận