Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 144: Kinh hỉ (length: 7926)

Nghe được cái này thanh âm.
Chung Linh tức khắc lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.
Nàng chưa kịp nói chuyện.
Lâm Phong liền xuất hiện ở mọi người bên cạnh.
"Lâm Phong sư huynh, thật là ngươi?" Chung Linh nhìn thấy Lâm Phong, vô cùng kích động.
"Là ta! Ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy! Sao đột nhiên lại đến Thần Tiêu Kiếm Tông? Cùng phụ thân ngươi cùng đi sao?" Lâm Phong gật gật đầu hỏi.
"Không phải! Ta tới Thần Tiêu Kiếm Tông học nghề! Nghe Dương Siêu sư huynh nói ngươi ở Cô Tồn Phong, liền lặng lẽ trộm đi qua tới tìm ngươi." Chung Linh có chút xấu hổ đáp.
Học nghề?
Lâm Phong nghĩ nghĩ.
Thần Tiêu Kiếm Tông quả thật có một nơi chuyên môn thu học đồ.
Giống như gọi Học Đồ Doanh.
Đến cũng là người ở thế tục giới.
Chỉ là hắn không ngờ Chung Ly Sĩ lại đưa Chung Linh, cô con gái bảo bối này đến Thần Tiêu Kiếm Tông học nghề.
Xem ra lời mình nói lần trước còn có tác dụng.
Ít nhất Chung Ly Sĩ chịu buông tay, chứ không phải cứ mãi nuôi dưỡng Chung Linh trong lồng.
"Cũng không tệ! Không ngờ phụ thân ngươi lại chịu thả ngươi đi."
"Cũng là công lao của Lâm Phong sư huynh, ta còn phải cám ơn ngươi đó!"
"Chuyện nhỏ thôi! Đúng rồi, học nghề ở Thần Tiêu Kiếm Tông đã quen chưa?"
"Mới đầu không quen lắm, từ từ cũng quen."
"Vậy thì tốt! Mọi thứ đều có quá trình, có gì cần thì cứ đến Cô Tồn Phong tìm ta, ta luôn ở đây."
"Ta cũng muốn đến, nhưng Học Đồ Doanh có quy định, chúng ta không được ra ngoài, lần này là ta lén lút đến." Chung Linh thất lạc nói.
"Vậy à? Cái này ta lại không rõ, không sao, ta giúp ngươi nói một tiếng, ngươi có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào."
"Thật sao? Vậy thì đa tạ Lâm Phong sư huynh nhiều lắm."
"Với ta còn khách khí vậy!" Lâm Phong nói xong đưa tay cưng chiều sờ đầu Chung Linh.
Ở trên người Chung Linh, hắn thấy được hình ảnh của sư muội Tô Hề Dao.
Hai người tuổi tác cũng không khác nhau là mấy.
Sư muội đi đã hơn nửa năm, không biết thế nào rồi.
Tốt nhất là Hoàng Phủ nhất tộc đối xử tử tế với nàng, nếu không… Nghĩ tới đây, trong mắt Lâm Phong lóe lên một tia hàn quang.
Hai người đối thoại.
Trực tiếp làm Hoàng Gia Hân và mấy tên chấp sự sợ ngây người.
Đây chính là Đại sư huynh Thần Tiêu a!
Thân phận và địa vị đều thuộc loại siêu nhiên.
Tiêu lão tổ thậm chí còn tự mình ra lệnh, không cho phép ai đến gần Cô Tồn Phong, quấy rầy việc thanh tu của Đại sư huynh.
Đây là loại đãi ngộ gì?
Mặc kệ Đại sư huynh làm cách nào mà có được.
Ở Thần Tiêu Kiếm Tông chỉ có duy nhất một phần này.
"Gặp qua Đại sư huynh!" Mấy tên chấp sự xoay người cung kính hô.
Trước đây, Đại sư huynh Thần Tiêu nổi tiếng là phế vật.
Từ sau cuộc thi đấu trong tông môn, dùng thể thuật giành hạng nhất, lại trở thành trò cười.
Nhưng sau khi Tiêu lão tổ tự mình lên tiếng, mọi người bắt đầu nghi hoặc.
Một tên thể tu sống không được bao lâu, dựa vào cái gì mà được Tiêu lão tổ tán thành và thưởng thức?
Có phải có chuyện nội bộ gì không?
Tóm lại, không còn ai dám bất kính với Đại sư huynh nữa.
Đệ tử chân truyền gặp Lâm Phong, cũng phải cung kính gọi một tiếng Đại sư huynh.
"Miễn lễ! Các ngươi đi làm việc đi! Một lát ta sẽ đưa các nàng tới." Lâm Phong phân phó.
"Vâng, Đại sư huynh!"
Các chấp sự rời đi.
Đại sư huynh đã lên tiếng.
Thì cứ làm theo thôi.
Cho đến khi chấp sự rời đi.
Hoàng Gia Hân vẫn chưa hoàn hồn lại.
Về chuyện Chung Linh nói quen biết Lâm Phong.
Nàng vẫn cho rằng đó là do Chung Linh tự mong muốn đơn phương.
Dù sao người ta là đệ tử nội môn của Thần Tiêu Kiếm Tông.
Ách… Không đúng… Đệ tử chân truyền, mà còn là Đại sư huynh có địa vị cao nhất trong các đệ tử chân truyền.
Thân phận như vậy, làm sao có thể quen biết Chung Linh chứ?
Cho dù có từng đi Quân Đô quận chấp hành nhiệm vụ, có duyên gặp mặt một lần, thì Lâm Phong cũng sớm đã quên rồi.
Không ngờ hai người lại quen nhau như thế?
Ngay sau đó một cỗ kinh hỉ lớn lao bao quanh nàng.
Chị em tốt của mình, lại có quan hệ tốt như vậy với Đại sư huynh Thần Tiêu Kiếm Tông.
Có Đại sư huynh hỗ trợ.
Vậy chẳng phải mình có thể không cần phải gả cho cái tên Đinh Kiện ghê tởm đó?
Tuyệt vời! ! !
Hoàng Gia Hân ban đầu đã tuyệt vọng.
Không ngờ tối hoa minh lại một thôn.
Đại sư huynh của Thần Tiêu Kiếm Tông, tuyệt đối là nhân vật hạng cân.
Muốn giúp bản thân thì quá đơn giản.
Chỉ cần một câu thôi.
Phụ thân căn bản không dám cãi.
"Lâm Phong sư huynh, để ta giới thiệu cho huynh, đây là Hoàng Gia Hân, chị em tốt của ta, ta tới Học Đồ Doanh may mắn có sự giúp đỡ của nàng, mới có thể bình an đến giờ." Chung Linh giới thiệu với Lâm Phong.
"Cảm ơn cô, Hoàng sư muội, Chung Linh ở dưới sự bảo bọc của phụ thân nàng, cơ hồ chưa thấy thế đạo hiểm ác bên ngoài, tâm tư đơn thuần, làm cô nhọc lòng rồi."
"Lâm Phong sư huynh không cần cảm ơn, Chung Linh là tỷ muội của ta, bảo vệ nàng là việc ta nên làm." Hoàng Gia Hân kinh sợ nói.
Lâm Phong là người mà nàng từng gặp.
Là nhân vật hàng hiệu nhất.
Đại sư huynh của Thần Tiêu Kiếm Tông.
Tương lai chắc chắn là cao tầng của Thần Tiêu Kiếm Tông.
Thậm chí có thể là chưởng giáo tông chủ của Thần Tiêu Kiếm Tông.
"Lâm Phong sư huynh, thật ra lần này ta đến tìm huynh, là có chuyện muốn nhờ huynh giúp đỡ." Chung Linh nghiêm túc nói.
Hoàng Gia Hân ở bên cạnh lo lắng đến mức tim như treo trên cổ họng.
Tuy rằng đối với Lâm Phong mà nói, chỉ là một chuyện nhỏ không đáng gì, nhưng cũng phải người ta đồng ý mở lời mới được chứ!
"A? Có chuyện gì cứ nói, với ta thì đừng khách khí."
"Là chuyện liên quan đến tỷ muội tốt của ta, Hoàng Gia Hân, phụ thân nàng muốn bắt nàng về gả cho một người rất đáng ghét, ta muốn nhờ Lâm Phong sư huynh hỗ trợ xin một chút."
"Loại chuyện này ta không tiện nhúng tay a!" Lâm Phong hơi nhíu mày.
Tục ngữ có câu, thanh quan khó phân việc nhà.
Người ta là phụ thân sắp xếp chuyện hôn sự, bản thân là người ngoài thì quản sao được?
Hoàng Gia Hân trong nháy mắt thất vọng tột cùng, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Quả nhiên, Lâm Phong sư huynh không đồng ý giúp đỡ.
"Lâm Phong sư huynh, huynh giúp nàng một chút đi mà! Nếu huynh không giúp, thì không ai có thể giúp nữa." Chung Linh đau khổ cầu khẩn nói.
"Quan trọng là ta không quen biết phụ thân nàng, nói chuyện liệu có tác dụng không?"
Lâm Phong vẫn chưa ý thức được ý nghĩa hàm ẩn trong thân phận của mình.
Lời nói của Đại sư huynh Thần Tiêu Kiếm Tông.
Quận vương của trăm quận, không ai dám không nghe theo.
Đừng nói thế tục giới, trong giới tu Đạo cũng có tác dụng rất lớn.
Đặc biệt là bây giờ Thần Tiêu Kiếm Tông đang độc bá Ly Châu.
Không có thế lực nào dám không nể mặt Đại sư huynh của Thần Tiêu Kiếm Tông.
"Có tác dụng, có tác dụng! Lâm Phong sư huynh chỉ cần đồng ý giúp đỡ, phụ thân ta nhất định sẽ nghe." Hoàng Gia Hân vội vàng nói.
"Vậy thì thử xem a! Nói trước, ta không dám chắc có thể thuyết phục được phụ thân ngươi."
Hoàng Gia Hân lập tức lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Phụ thân mà dám không nghe lời Đại sư huynh của Thần Tiêu Kiếm Tông, thì trừ khi hắn không muốn làm Quận vương nữa.
Chung Linh cũng rất cao hứng.
Hôm nay không những gặp được Lâm Phong sư huynh, mà còn giúp chị em tốt giải quyết được chuyện phiền toái lớn.
"Cảm ơn Lâm Phong sư huynh!"
"Cảm ơn Lâm Phong sư huynh!"
Hai tỷ muội đồng thanh cảm tạ.
"Không cần cảm ơn! Có thành được hay không còn khó nói mà!"
"Chỉ cần Lâm Phong sư huynh mở miệng thì chắc chắn sẽ thành!" Hoàng Gia Hân vô cùng khẳng định nói.
Với trí thông minh của Lâm Phong, nghĩ một chút, cũng hiểu ra được đôi chút.
"Hai người cực khổ vậy đi đến Cô Tồn Phong, lên ngồi chút đi!"
"Tốt tốt!" Chung Linh hưng phấn lên.
Hai người theo sự dẫn dắt của Lâm Phong, đi vào Cô Tồn Phong…
Bạn cần đăng nhập để bình luận