Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 588: Phục sinh hi vọng (length: 8251)

Lâm Phong vẫn tiếp tục ngã quỵ dưới đất.
Trong lòng trào dâng vô hạn hối hận.
Người thân cận đều đã chết, chính mình nên đi đâu?
Sớm biết như vậy! Thì không nên đi Tiên giới tu luyện.
Vốn nghĩ chư thiên vạn giới lớn dung hợp sau, nguy cơ trùng trùng, đi Tiên giới tu luyện, đem thực lực tăng lên, có thể bảo vệ mọi người tốt hơn.
Chưa từng nghĩ mới qua mấy chục năm, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Trong lúc đang bi thương, ý thức của Lâm Phong bất chợt bị một cỗ lực lượng không hiểu kéo vào trong đầu.
Luyện Hồn Châu đang nhẹ nhàng trôi nổi ở đó.
Tiếp đó, ý thức chậm rãi tới gần Luyện Hồn Châu, cỗ lực lượng không hiểu kia xuất hiện lần nữa.
Trực tiếp kéo nó vào không gian bên trong Luyện Hồn Châu.
Trong nháy mắt, Lâm Phong liền bị lực hấp dẫn thần hồn của đám người Thẩm Linh Hãn thu hút sự chú ý.
Sững sờ nhìn thần hồn mọi người nằm bất động ở đó.
Vừa mới bị Luyện Hồn Châu hút vào thần hồn sao?
Người sau khi chết, thần hồn sẽ dần dần tiêu tan.
Quá trình này là thuận theo Thiên Mệnh.
Không ai ngăn cản được, bao gồm cả Tiên Vương.
Tại sao thần hồn của mọi người lại không biến mất?
Hơn nữa còn có thể nhìn thấy!
Hoàn hảo không chút tổn hại!
Đến cùng là chuyện gì?
Chẳng lẽ ...
Lâm Phong nghĩ tới một khả năng.
Lần này Luyện Hồn Châu hấp thu thần hồn vào, không phải vì luyện hóa rồi trả lại cho mình, mà là để bảo vệ thần hồn của mọi người không biến mất?
Bằng không thì giải thích như thế nào về mọi thứ trong Luyện Hồn Châu?
Nói một cách khác.
Thực ra Luyện Hồn Châu đang cứu mọi người?
Dù sao thần hồn một khi biến mất, ngoài nhục thân, dấu vết tồn tại giữa thiên địa cũng sẽ bị xóa sạch hoàn toàn.
Ngăn cản thần hồn tiêu tan, đem nó chứa đựng nguyên vẹn?
Tiên Vương đều không làm được chuyện này.
Luyện Hồn Châu lại có thể làm được?
Thần hồn hoàn chỉnh, nhục thân còn đó.
Vậy có cơ hội phục sinh không?
Lâm Phong không biết phỏng đoán của mình có khả thi hay không.
Nhưng hắn biết rõ, một người quan trọng nhất là hai thứ.
Nhục thân và thần hồn.
Trong đó thần hồn là thứ thần bí và phức tạp nhất.
Thần hồn còn, nhục thân còn, thì nhất định vẫn còn hy vọng.
Dù là hy vọng xa vời.
Cũng còn mạnh hơn không có.
Sự việc xảy ra bất ngờ.
Khiến cho tâm chết của Lâm Phong, một lần nữa nhen nhóm, lại dấy lên hy vọng.
Hiện tại hắn tu vi chưa đủ, chưa có năng lực.
Đợi sau này tu vi đủ rồi, biết đâu sẽ làm được.
Chân Tiên, Huyền Tiên, Kim Tiên không được, vậy thì Tiên Quân, Tiên Tôn, thậm chí Tiên Vương.
Lâm Phong từng thấy một đoạn như thế này trong một quyển sách ở Thiên Sách phủ.
Sách Người chết không thể sống lại, dù là Tiên Vương cũng không thể phục sinh một con kiến nhỏ.
Nguyên nhân căn bản chính là thần hồn đã tan, không thể tìm lại.
Bây giờ Tuyết Nữ, sư muội các nàng thần hồn đều không có tiêu tan, có Luyện Hồn Châu bảo hộ, nhục thân vẫn còn, khẳng định có hy vọng phục sinh.
Sau khi quan sát hồi lâu bên trong Luyện Hồn Châu.
Xác định đó chính là thần hồn của mọi người.
Cảm giác quen thuộc vô cùng kia sẽ không sai.
Nói cách khác, tất cả mọi người vẫn còn sống?
Chỉ là thần hồn sắp biến mất, bị Luyện Hồn Châu nghịch thiên ngưng tụ lại, ở trạng thái cực độ suy yếu, tạm thời không thể thức tỉnh.
Nghĩ tới đây.
Lâm Phong kích động.
Hy vọng lại bùng cháy trong lòng hắn.
Lập tức định ra mục tiêu mới cho bản thân.
Cố gắng tu luyện.
Tranh thủ sớm ngày đạt tới cảnh giới Tiên Vương.
Xem có thể phục sinh mọi người hay không.
Tiên Vương không được.
Thì còn có cảnh giới trên Tiên Vương.
Tóm lại, miễn là còn sống một ngày, hắn sẽ không ngừng theo đuổi cảnh giới cao hơn.
Cho đến khi có thể phục sinh mọi người thì thôi.
Ý thức trở về thân thể.
Toàn thân Lâm Phong tràn đầy động lực.
Hận không thể lập tức quay về bế quan tu luyện.
Nhưng hiện tại, ngoài tu luyện, còn có việc quan trọng hơn cần làm.
Đầu tiên là làm sao để chứa đựng chín bộ nhục thân trước mắt, không chỉ phải chứa đựng, còn phải tìm cách chữa lành vết thương trên nhục thân.
Đừng để đến lúc thần hồn hoàn hảo, mà nhục thân lại hỏng thì cũng vô dụng.
Còn có một việc nữa là Lâm Phong muốn biết hung thủ rốt cuộc là ai.
Rốt cuộc là có thù giết cha, cướp vợ mối hận gì, khiến cho hắn không tiếc đắc tội Tiên Tôn, cũng phải ra tay tàn độc với người bên cạnh mình như vậy.
Chậm rãi đứng dậy.
Lâm Phong cẩn thận từng li từng tí đưa chín bộ nhục thân vào Càn Khôn Giới.
Càn Khôn Giới không thể chứa đựng vật sống.
Nhục thân hiển nhiên đã không còn là vật sống.
Trước mắt chỉ có thể tạm thời để trong Càn Khôn Giới.
Chờ trở về Tiên giới, sẽ tìm vài cỗ băng quan.
Cất kỹ nhục thân.
Lâm Phong đi lên không trung, bình tĩnh hỏi: "Sư tôn, có thể tìm được hung thủ không?"
Lý Ngọc Lương nhìn đối phương.
Hắn có thể cảm nhận được trạng thái của Lâm Phong vừa rồi rất kém.
Vốn tưởng cần thời gian rất lâu mới hồi phục.
Không ngờ lại nhanh như vậy.
Thực tế thì, nếu không phải trong Luyện Hồn Châu thấy thần hồn mọi người vẫn nguyên vẹn, tương lai còn có hi vọng phục sinh, có lẽ Lâm Phong cả đời này cũng không thể thoát ra được.
"Có thể! ! !" Lý Ngọc Lương trả lời.
Sau đó vung tay.
Thi triển năng lực độc hữu của Tiên Tôn cường giả.
Tìm căn nguyên truy nguồn gốc! ! !
Có thể nhìn thấy sự việc đã xảy ra không lâu trước đó.
Khuyết điểm là thời gian không được quá dài.
Nếu không sẽ bị phản phệ mãnh liệt.
Trên không trung hiện ra một bức hình ảnh hư ảo.
Đó chính là quá trình Tào Lượng hủy diệt Lăng Tiêu Cung.
Từ khi hắn xuất hiện, đến lúc diệt đi Lăng Tiêu Cung.
Tất cả đều hiện ra một cách hư ảo.
Trong suốt quá trình, hai thầy trò không nói một lời.
Trong lòng Lý Ngọc Lương có chút tự trách.
Nguồn gốc của chuyện này thực ra lại là do chính mình gây ra.
Tốt cái nhà họ Tào, tốt cái Tào Lượng.
Đúng lúc Lý Ngọc Lương định đi nhổ tận gốc nhà họ Tào, Lâm Phong lên tiếng.
"Sư tôn, chuyện Tào gia và Tào Lượng giao cho con xử lý có được không? Con muốn tự mình báo thù."
"Được! Nhưng Tào gia có không ít cường giả Huyền Tiên, Kim Tiên, gia chủ Tào Chính Đức còn là Đại La Kim Tiên đỉnh phong, nếu con muốn báo thù, e là trong thời gian ngắn rất khó, con có chắc chắn muốn vậy không?" Lý Ngọc Lương hỏi.
"Chắc chắn! ! !" Lâm Phong khẳng định gật đầu.
"Tốt! Vậy thì Tào gia giao cho con, ta không can dự." Lý Ngọc Lương đáp ứng lời thỉnh cầu của Lâm Phong.
"Xin sư tôn phái người theo dõi Tào gia, đừng để bọn chúng trốn."
"Đương nhiên rồi! Việc làm của Tào gia, đã chạm đến giới hạn của bản tiên tôn rồi."
"Đa tạ sư tôn!"
"Ai ~~~ Lâm Phong, chuyện này vi sư cũng có trách nhiệm, nếu không phải cho con giao đấu với Tào Lượng, thì đã không thành ra như bây giờ." Lý Ngọc Lương thở dài.
"Sư tôn! Chuyện này không liên quan đến người, Tào Lượng là loại người lòng dạ hẹp hòi, luôn lấy bản thân làm trung tâm, cho dù không có chuyện giao đấu, hắn cũng sẽ cho rằng con cướp vị trí đệ tử Tiên Tôn của hắn, xem con là kẻ thù, một khi biết đánh không lại con, thế nào cũng nhắm vào Lăng Tiêu Cung phía sau con thôi, chỉ là sớm hay muộn chút thôi."
"Ta cũng không ngờ Tào Lượng lại là người như vậy, chuyện Tào gia muốn cho hắn bái vào Thiên Sách Phủ ta đều biết, không thu hoàn toàn là vì thiên tư của Tào Lượng không đủ, thôi đi! Về Tiên Triều."
Sách "Sư tôn, xin hãy cho đệ tử thêm chút thời gian, đệ tử đi một chút sẽ trở lại."
"Đi đi!"
Được cho phép, Lâm Phong nhanh chóng rời đi.
Nơi hắn muốn đến là Cửu Châu Đại Lục.
Trước kia đã chuyển Cửu Châu Đại Lục đến Vĩnh Trân Tinh Vực, và đặt ở một nơi không xa Lăng Tiêu Cung.
Sau đó Tô Mộ Bạch và Hoàng Phủ Sơ Vân đã bàn bạc, rồi chuyển Cửu Châu Đại Lục về Cô Tồn Phong, Thần Tiêu Kiếm Tông.
Lâm Phong cần phải đến báo một tiếng.
Sợ tin Lăng Tiêu Cung bị diệt truyền ra.
Hai người sẽ không chịu nổi cú sốc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận