Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 8: Thanh Vân Tông (length: 10849)

Đệ tử Thần Tiêu Kiếm Tông cùng Hắc Thủy đàn quạ trên không trung gặp gỡ.
Mặc dù có trưởng lão ở bên ngoài không ngừng thanh lý Hắc Thủy quạ.
Nhưng bởi vì số lượng thực sự quá nhiều, vẫn là có không ít chui vào đám người.
Mọi người từ trong túi càn khôn lấy ra bội kiếm, một bên ngự kiếm phi hành, một bên chém giết Hắc Thủy quạ.
Sức chiến đấu của Hắc Thủy quạ 80% đều nằm trong tiếng kêu.
Phương thức chiến đấu của bọn chúng chính là trước dùng tiếng kêu để con mồi lâm vào huyễn cảnh, sau đó lại đánh giết, chia ăn.
Một khi âm thanh đã mất đi tác dụng, thực lực của Hắc Thủy quạ liền sẽ giảm bớt đi nhiều.
Lâm Phong cũng lấy ra một thanh kiếm phổ thông, ngẫu nhiên có Hắc Thủy quạ tới gần, đều bị hắn giải quyết.
Bất quá vì không đáng chú ý, hắn cũng cố gắng biểu hiện ra bộ dạng cực kỳ cố hết sức.
Chiến đấu vẫn kéo dài.
Không ngừng có Hắc Thủy quạ bị chém giết, rơi xuống trong rừng rậm.
Đệ tử Thần Tiêu Kiếm Tông cũng thỉnh thoảng có một hai người bị rơi xuống.
Mấy phút đồng hồ sau.
Một con Hắc Thủy quạ nắm chắc thời cơ đi tới bên người Lâm Phong, đồng thời phát ra một tiếng rít.
Hắn vừa định xuất kiếm chém giết nó, đột nhiên thấy một bóng người đang nhanh chóng di chuyển về phía mình, thế là giả vờ như lập tức thất thần.
Đợi đến khi Hắc Thủy quạ bên người bị đánh giết hết, mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
"Đa tạ Diệp sư muội cứu giúp!" Lâm Phong ôm quyền cảm tạ.
Vừa rồi hắn thấy bóng dáng chính là Diệp Thanh Huyền, vì không bại lộ thực lực, mới lựa chọn kịp thời thu tay lại, chờ đối phương qua tới cứu mình.
Đồng thời có hai ánh mắt bất thiện rơi vào người Lâm Phong.
Diệp Thanh Huyền xem như thiên chi kiêu nữ của Thần Tiêu Kiếm Tông, trong bóng tối thích nàng cũng không ít, trong đó không thiếu những nhân vật cấp thiên tài.
Mà nàng tính cách lạnh lẽo cô quạnh, đối với ai đều không thêm lời, bây giờ lại chủ động giúp đỡ, tự nhiên sẽ gây ra sự bất mãn của một vài người.
Vừa khéo những người đi Cửu U bí cảnh có Tây Vị chân truyền, Chu Kiệt cùng Dương Phàm đều rất thích Diệp Thanh Huyền.
"Không cần cảm ơn ta! Ta đã đáp ứng sư tôn phải bảo vệ sự an toàn cho ngươi, thì sẽ dốc toàn lực làm được, tiếp đó ngươi hãy ở bên cạnh ta! Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta không thể ăn nói với sư tôn cùng Tô sư bá." Diệp Thanh Huyền mặt không chút cảm xúc trả lời.
"Vậy làm phiền Diệp sư muội."
Mặc dù Lâm Phong rất muốn cách Diệp Thanh Huyền xa một chút, nhưng người ta cũng là vì bảo vệ mình.
Vẫn là đợi tiến vào Cửu U bí cảnh rồi tìm cơ hội rời đi vậy!
Sau đó Lâm Phong đi theo bên người Diệp Thanh Huyền, nhìn nàng không ngừng vung kiếm, đánh giết từng con Hắc Thủy quạ xông tới.
Diệp Thanh Huyền cũng không hổ là chân truyền đệ tử của Lãnh Hàn Sương, thực lực trong cùng thế hệ, tuyệt đối thuộc về hàng đỉnh.
Đạo Tâm mạnh mẽ, tiếng kêu của Hắc Thủy quạ căn bản là không có cách tạo thành chút ảnh hưởng nào tới nàng.
Cũng không lâu lắm, những tên đáng ghét này cuối cùng cũng bị tiêu diệt hết.
Trận chiến này Thần Tiêu Kiếm Tông ước chừng có hai mươi, ba mươi người bị vĩnh viễn lưu lại ở Thập Vạn Đại Sơn.
Giải quyết xong Hắc Thủy quạ, Thất trưởng lão Cổ Minh Chu mang theo mọi người tiếp tục tiến về mục đích, đối với những đệ tử Thần Tiêu Kiếm Tông đã chết không có một chút tiếc hận và đồng tình nào.
Hắc Thủy quạ có thể nói là mối nguy hiểm cấp thấp nhất ở Thập Vạn Đại Sơn, các trưởng lão còn ở bên ngoài ngăn cản phần lớn, nếu là như vậy mà còn không thể chống nổi, chỉ có thể tự trách mình thực lực quá thấp.
Còn chưa đến đích đã tổn thất hơn mười người, tu đạo giới chính là tàn khốc như vậy.
Sau hai canh giờ.
Một đoàn người của Thần Tiêu Kiếm Tông đi tới một vùng thung lũng.
Chính là mục đích chuyến đi của bọn họ —— Cửu U Cốc.
Nơi này nguyên đã từng không gọi Cửu U Cốc, bất quá sau khi Cửu U bí cảnh mở ra, liền đổi tên, kéo dài đến nay đã có khoảng hơn vạn năm lịch sử.
Cổ Minh Chu dẫn đệ tử Thần Tiêu Kiếm Tông đến Cửu U Cốc, thì đã có không ít thế lực nhỏ và tán tu đến trước.
Bọn họ nhìn đội ngũ ngự kiếm phi hành khổng lồ trên bầu trời, trong mắt đều là vẻ ngưỡng mộ.
Thế lực khác đến đây đều là dùng Pháp Bảo cỡ lớn vận chuyển môn hạ đệ tử.
Chỉ có Thần Tiêu Kiếm Tông là tự mình ngự kiếm phi hành mà đến.
Kiếm tu có thể nói là mộng tưởng của tuyệt đại đa số tu sĩ.
Không chỉ thực lực mạnh mẽ, vượt cấp chiến đấu như chuyện thường ngày, chỉ riêng việc ngự kiếm phi hành này cũng đã quá đẹp trai.
Phải biết tu sĩ trước khi đạt tới Ngự Không cảnh giới, đều không thể phi hành lâu dài trên không trung.
Chỉ có thể mượn nhờ pháp bảo phi hành.
Mà mỗi một pháp bảo phi hành đều có giá trị liên thành, không phải ai cũng có thể sở hữu.
Còn Kiếm tu thì khác, chỉ cần đạt tới Ngưng Hải Cảnh, liền có thể học được thuật ngự kiếm phi hành.
Đây là điều khiến các tu sĩ khác hâm mộ không thôi.
Nếu không phải yêu cầu tư chất của Kiếm tu dị thường hà khắc, Thần Tiêu Kiếm Tông có lẽ đã sớm trở thành thế lực đệ nhất Ly Châu.
"Oa! Thần Tiêu Kiếm Tông đến rồi! Ngự kiếm phi hành kìa! Thật là đẹp trai! Nếu là ta có thể tìm một đệ tử Thần Tiêu Kiếm Tông làm đạo lữ thì tốt, như thế liền có thể cùng theo ngự kiếm phi hành, thật quá ngầu!"
Có nữ tử cảm thán nói.
Lập tức có nam tử phản bác.
"Nằm mơ đi! Có thể trở thành đệ tử Thần Tiêu Kiếm Tông, không ai là không phải thiên tài, bọn họ có để ý tới ngươi sao?"
"Ta nghĩ vậy cũng không được sao?"
"Đại thẩm! Chúng ta thực tế chút đi! Giờ đang giữa ban ngày, đừng có mơ mộng giữa ban ngày nữa."
"Ngươi mới là đại thẩm, cả nhà ngươi đều là đại thẩm!"
Những cuộc đối thoại như vậy chỉ là một lát cắt nhỏ tại hiện trường.
Mặc kệ người của thế lực nhỏ hay là tán tu, khi thấy người của Thần Tiêu Kiếm Tông, trên mặt đều lộ ra vẻ vô cùng hâm mộ.
Hận không thể mình là một trong số đó.
Đội ngũ hơn hai ngàn người bay qua căn cứ ở phía dưới, tiếp tục đi đến một ngọn núi nhỏ cách Cửu U Cốc rất gần, nơi này chính là trụ sở của Thần Tiêu Kiếm Tông.
Mỗi lần Cửu U bí cảnh mở ra, bọn họ đều sẽ đóng quân ở nơi này đưa đệ tử của mình vào trong, sau đó chờ hơn ba tháng.
Tiểu sơn như vậy có tất cả năm ngọn.
Tương ứng với năm đại thế lực của Ly Châu.
Lần lượt là Thần Tiêu Kiếm Tông, Thanh Vân Tông, Vô Cực Ma Tông và Thất Sát tông.
Quan hệ của Thần Tiêu Kiếm Tông và Thanh Vân Tông tương đối tốt, Vô Cực Ma Tông lại có quan hệ gần gũi hơn với Thất Sát tông.
Năm đại thế lực đỉnh cấp hình thành một thế cân bằng.
Bất quá gần đây Vô Cực Ma Tông dường như muốn phá vỡ sự cân bằng này.
Thần Tiêu Kiếm Tông không phải là người đến đầu tiên, trước bọn họ, Thanh Vân Tông và Thất Sát tông đã đến rồi.
Mấy nghìn người vừa mới xây dựng xong căn cứ tạm thời.
Một tiếng nói truyền đến.
"Cổ huynh lâu rồi không gặp! Không ngờ lại là huynh dẫn đội."
Người đến là Chấp Pháp trưởng lão Vương Xuyên của Thanh Vân Tông, phía sau còn đi theo ba người trẻ tuổi, hai nam một nữ.
"Ta cũng không ngờ Thanh Vân Tông lại phái Vương huynh tới." Cổ Minh Chu tiến lên đón.
Hai người vốn đã quen biết từ lâu.
"Lạc Y, các ngươi đi làm quen một chút với mấy vị cao đồ của Thần Tiêu Kiếm Tông đi! Chờ khi vào Cửu U bí cảnh, các ngươi còn cần phải hợp tác với nhau, ta và Cổ huynh có chuyện muốn bàn." Vương Xuyên nói với ba đệ tử sau lưng.
"Dạ! Chấp Pháp trưởng lão!" Ba người đồng thời trả lời.
Trong trướng bồng tạm thời dựng của Thần Tiêu Kiếm Tông, Vương Xuyên vừa uống trà, vừa thuận miệng hỏi: "Cổ huynh, nghe nói Thần Tiêu Kiếm Tông các ngươi dạo gần đây gặp phải phiền toái?"
"Chỉ là một chút vấn đề nhỏ thôi, ta và Vô Cực Ma Tông đấu đá nhiều năm như vậy rồi, chẳng phải vẫn ổn đó sao? Bọn chúng có làm khó dễ được ta đâu?" Cổ Minh Chu một chút cũng không để ý.
"Cũng đúng! Nhưng Cổ huynh các ngươi vẫn phải cẩn thận! Đám người Vô Cực Ma Tông kia lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện có thể xưng bá Ly Châu, nếu có chuyện gì cần, Thanh Vân Tông ta sẽ không chối từ."
"Vậy thì ta xin cảm ơn Vương huynh trước."
"Đúng rồi! Nghe nói có một Kiếm tu thần bí, sau khi diệt La Sát môn còn một kiếm dọa lùi ma đầu Thiên Đảo Hùng, không biết là vị cao nhân nào của Thần Tiêu Kiếm Tông các ngươi?"
"Cái này xin Vương huynh cho phép ta giữ bí mật một chút." Cổ Minh Chu không trả lời.
Thật sự là ông ta cũng không biết.
Cấp cao của Thần Tiêu Kiếm Tông vì chuyện này còn họp lại bàn luận, nhưng vẫn không có kết quả.
Thậm chí ngay cả một đối tượng để nghi ngờ cũng không có.
Một kiếm dọa lùi Thiên Đảo Hùng, số Kiếm tu ở Ly Châu làm được việc này có thể đếm trên đầu ngón tay, mà tất cả bọn họ đều ở Thần Tiêu Kiếm Tông.
Chưa từng nghe nói có Kiếm tu của thế lực khác có thực lực như vậy.
Đương nhiên Ly Châu rất lớn, biết đâu có một lão ngoan đồng dùng kiếm nào đó ẩn mình tu hành, nhưng bọn họ có lý do gì giúp Thần Tiêu Kiếm Tông chứ?
"Nếu Cổ huynh không muốn nói, thì ta cũng không hỏi, chuyến đi Cửu U bí cảnh lần này, hai Tông chúng ta vẫn cứ dựa theo quy tắc trước kia mà liên thủ đi! Ta có cảm giác đám người Vô Cực Ma Tông muốn gây chuyện."
"Bọn chúng muốn làm gì, chúng ta tự nhiên sẽ tiếp!" Cổ Minh Chu trả lời với vẻ mặt đầy sát khí.
Một bên khác.
Ba tên chân truyền đệ tử Lý Lạc Y, Hứa Uy, Dương Quang Trì của Thanh Vân Tông cùng với Diệp Thanh Huyền, Lâm Phong, Dương Phàm, Chu Kiệt của Thần Tiêu Kiếm Tông tụ tập lại với nhau.
Đều là đệ tử chân truyền, mới có chủ đề.
Với những trường hợp như vậy, đệ tử nội môn của Thần Tiêu Kiếm Tông không đủ tư cách tham gia.
Lý Lạc Y và Diệp Thanh Huyền đều là thiên chi kiêu nữ, rất nhanh liền thân thiết.
Hứa Uy, Dương Quang Trì, Chu Kiệt, Dương Phàm người Tây cũng trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Chỉ có Lâm Phong một mình đợi ở nơi hẻo lánh, tính cách của hắn không thích những công việc bề mặt như thế này.
Đừng nhìn bây giờ những người này nói chuyện vui vẻ như vậy, đợi đến lúc liên quan đến lợi ích của bản thân thì chưa chắc đã không trở mặt.
Một lát sau, Lý Lạc Y nhìn về phía Lâm Phong hỏi: "Không biết vị sư đệ này là ai?"
"Lý sư tỷ, hắn không phải là sư đệ, mà là đại sư huynh Lâm Phong của Thần Tiêu Kiếm Tông ta."
Chu Kiệt cười đáp lời.
"Thì ra là Lâm sư huynh! ! !" Lý Lạc Y khách khí nói một câu.
Hứa Uy cùng Dương Quang Trì đều tò mò nhìn lại.
Lâm Phong cũng không nổi danh, có thể danh xưng Đại sư huynh của Thần Tiêu Kiếm Tông này cũng không tầm thường.
Ai cũng biết Đại sư huynh của Thần Tiêu Kiếm Tông là một kẻ phế vật không bước chân ra khỏi cửa, ngay cả thi đấu trong tông môn cũng không tham gia, không ngờ hôm nay lại có may mắn được gặp mặt.
Ba người dùng ánh mắt tò mò đánh giá Lâm Phong.
Lâm Phong cũng không để ý, người khác càng xem thường hắn, hắn càng vui vẻ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận