Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 222: Cái thứ nhất (length: 8269)

Sụp đổ ngọn núi lớn bên ngoài.
Lâm Phong ẩn núp trong bóng tối.
Mặt lộ vẻ chấn kinh.
Kiếm vực mở ra, hắn có thể nghe rõ ràng cuộc đối thoại của hai người bên trong ngọn núi.
Vũ tiên tử lại là di tộc của Cửu U Thánh Triều, hậu duệ của Cửu U Thánh Chủ?
Tin tức này đối với hắn mà nói, thật sự quá trọng yếu.
Vốn cho rằng mình cần một mình đối mặt với ba thế lực lớn Âm Nguyệt Hoàng Triều, Huyết Ma tông và Hạ Hầu nhất tộc.
Áp lực đó có thể tưởng tượng.
Không ngờ còn có đồng bạn.
Thực lực của Vũ tiên tử mạnh hơn Chu Nhân rất nhiều, đoán chừng có thể liều mạng với Trung Châu thập kiệt.
Còn có người hộ đạo đưa Chu Nhân đi kia, là cường giả thập nhị cảnh.
Xem ra thực lực của di tộc Cửu U Thánh Triều cũng không tính là yếu.
Có thể sống sót dưới sự truy sát của ba thế lực lớn, tồn tại hơn vạn năm, bảo toàn truyền thừa, cũng không phải chuyện đơn giản.
Cuối cùng cũng tìm được tổ chức.
Trong một khoảnh khắc như vậy, Lâm Phong thậm chí đã muốn xông vào giải quyết Chu Nhân, sau đó nói chuyện thẳng thắn với Vũ tiên tử, bày tỏ thân phận người thừa kế Cửu U Thánh Chủ của mình.
Bất quá, sau khi tỉnh táo lại.
Suy nghĩ một chút vẫn là không nên.
Bản thân ẩn núp trong bóng tối tốt hơn.
Thứ nhất, hắn không hiểu rõ sau hơn vạn năm phát triển, di tộc Thánh Triều bây giờ là như thế nào.
Còn có hay không ý muốn báo thù ba thế lực lớn.
Vũ tiên tử nghĩ vậy, không có nghĩa là tất cả di tộc Thánh Triều đều nghĩ vậy.
Dù cho muốn bày tỏ thân phận, cũng phải hiểu rõ thêm một chút về tình hình di tộc Thánh Triều rồi mới nói.
Lâm Phong không thích làm những việc không thể kiểm soát.
Thứ hai, một khi bày tỏ thân phận, cùng di tộc Thánh Triều tập hợp, bản thân rất có thể sẽ bị ba thế lực lớn truy sát.
Hiện tại chưa có thực lực chống lại ba thế lực lớn, che giấu tung tích, tăng cao tu vi mới là quan trọng nhất.
Có đủ thực lực, mọi chuyện đều đơn giản.
Cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất.
Lâm Phong không biết, sau khi mình bày tỏ thân phận người thừa kế Cửu U Thánh Chủ, có được di tộc Thánh Triều tiếp nhận hay không.
Nếu được tiếp nhận, lỡ như bọn họ yêu cầu hắn giao hết truyền thừa của Cửu U Thánh Chủ ra, bản thân phải làm gì?
Theo lý mà nói, di tộc Thánh Triều chính là hậu duệ của Cửu U Thánh Chủ, giao truyền thừa cho bọn họ, cũng coi như là trả lại cho chủ cũ.
Nhưng khi Lâm Phong tiếp nhận truyền thừa, đã hứa với Cửu U Thánh Chủ, không được nói cho bất kỳ ai.
Lúc ấy cũng không dự liệu được sẽ gặp phải di tộc Thánh Triều.
Cửu U Thánh Chủ đoán chừng cũng không nghĩ tới, ông còn có hậu duệ ở lại thế gian.
Ba thế lực lớn liên thủ, còn có nội bộ cốt cán của Cửu U Thánh Triều làm phản.
Nội ứng ngoại hợp như vậy.
Cửu U Thánh Triều muốn tiếp tục tồn tại, quá khó khăn.
Đương nhiên, Lâm Phong cũng không định truyền cho di tộc Thánh Triều.
Bản thân dựa vào bản lĩnh mà có được.
Vì sao phải truyền cho người khác?
Nói hắn ích kỷ cũng được, tư lợi cũng được.
Dù sao hiện tại không có ý định truyền cho bất kỳ ai.
Năm xưa Cửu U Thánh Chủ cũng không truyền cho dòng chính của mình.
Nếu như truyền xuống, làm sao lại rơi vào tình cảnh suýt chút nữa đoạn tuyệt truyền thừa?
Sau này, nếu phát hiện trong hậu duệ của Cửu U Thánh Chủ có người thích hợp mọi mặt, nhân phẩm thiên phú đều đạt yêu cầu, có lẽ sẽ cân nhắc.
Trước mắt thì chưa có.
Sau khi suy tính nhiều mặt.
Lâm Phong quyết định không bại lộ thân phận.
Chờ tu vi siêu việt thập nhị cảnh rồi tính tiếp.
Đến lúc đó.
Mình cũng xem như có vốn tự vệ.
Sẽ không bị hạn chế.
Cũng không ai có thể uy hiếp hắn.
Ngay lúc Lâm Phong vừa đưa ra quyết định rõ ràng.
Ngọn núi đổ nát phát ra một tiếng nổ lớn.
Kèm theo đó là tiếng long ngâm.
"Ầm ầm ~~~"
"Ngang ~~~"
Vô số đá vụn bay múa đầy trời.
Toàn bộ ngọn núi đều bị hất tung.
Có thể thấy được uy lực cực kỳ lớn.
Chu Nhân đứng trong sân, bên ngoài cơ thể hóa ra một bóng rồng hư ảo, đang ngửa mặt lên trời gào thét.
Ở đối diện hắn.
Vũ tiên tử từ trong đống đổ nát đứng dậy.
Phủi bụi trên người.
Mạng che mặt đã sớm không thấy.
Để lộ ra một gương mặt tuyệt thế, khiến người ta nhìn không khỏi trầm mê.
Nhưng lúc này Chu Nhân không có thời gian thưởng thức.
Hắn chậm rãi cúi đầu xuống.
Nhìn vào ngực mình có một thanh trường kiếm.
Đã cắm một nửa vào thân thể, đâm xuyên qua người hắn.
Thực ra, chút thương thế này không thể gây ảnh hưởng quá lớn tới Chu Nhân thập nhất cảnh.
Nhưng trong kiếm dường như mang theo một luồng sức mạnh đặc biệt, đang phá hủy cơ thể Chu Nhân một cách tàn nhẫn.
Trái tim đã nát bét.
Đồng thời không thể tự hồi phục.
Đối với Nhân Loại mà nói, trái tim luôn là nơi yếu ớt nhất, cần được bảo vệ nhất.
Một khi trái tim bị tổn hại.
Không thể cung cấp máu bình thường.
Nhục thân sẽ rất nhanh chóng chết đi.
"Cơ Nguyệt Vũ, ngươi tiện nhân! Lại dám đả thương bản điện hạ! Chờ bản điện hạ trở về, nhất định phải làm cho phụ hoàng tiêu diệt triệt để di tộc Thánh Triều." Chu Nhân nhìn Vũ tiên tử, mắng to.
"Chu Nhân, ngươi không có cơ hội đâu, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!" Cơ Nguyệt Vũ đáp lại.
"Chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta? Nằm mơ!" Chu Nhân nhếch miệng cười một tiếng.
Đưa tay phải ra, giữ chặt kiếm, chậm rãi rút ra.
Cơ Nguyệt Vũ nhíu mày, chắp tay trước ngực, tiếp tục khống chế trường kiếm, phá hoại thân thể Chu Nhân.
Chu Nhân thấy tình hình không ổn.
Lấy từ trong túi càn khôn một viên đan dược ánh vàng rực rỡ, ném vào miệng.
Sau đó ngửa mặt lên trời gào thét.
"A ~~~"
Bóng rồng biến ảo bên ngoài cơ thể cũng cùng theo đó.
"Ngang ~~~"
Dưới nỗ lực của hắn.
Thân kiếm cuối cùng cũng bắt đầu chậm rãi rời khỏi thân thể.
Cơ Nguyệt Vũ dốc hết sức cũng không thể ngăn cản.
Cuối cùng, trường kiếm bị rút ra hoàn toàn.
Không có sự hạn chế của sức mạnh đặc thù.
Trái tim của Chu Nhân bắt đầu tự hồi phục.
Thân thể của cường giả thập nhất cảnh, khả năng tự hồi phục đã vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ cần không có lực lượng tiếp tục phá hoại.
Không bao lâu sẽ có thể khôi phục hoàn toàn.
Cơ Nguyệt Vũ biết không thể nương tay nữa.
Mất rất nhiều công sức mới làm Chu Nhân bị thương nặng.
Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để giết hắn.
"Oanh ~~~"
Toàn bộ khí tức hậu kỳ thập nhất cảnh bộc phát ra.
Chu Nhân cũng không cam chịu yếu thế.
Biết rõ hiện tại trốn là không thể chạy thoát.
Chỉ có liều chết đánh một trận tử chiến, mới có một tia sinh cơ.
Hai người lại đánh nhau lần nữa.
Vốn dĩ tu vi của Chu Nhân đã thấp hơn Cơ Nguyệt Vũ.
Thêm việc bản thân đã bị thương nặng, trái tim còn chưa hồi phục, làm sao là đối thủ của Cơ Nguyệt Vũ.
Sau mười mấy hiệp.
Thân thể đã dần dần chống đỡ không nổi.
Tất cả nhờ vào đan dược chống đỡ.
Một khắc đồng hồ sau.
Thân thể Chu Nhân nằm trên mặt đất.
Một thanh trường kiếm cắm ở ngực vị trí trái tim, hơi thở mong manh như sợi chỉ, lúc nào cũng có thể chết đi.
Cơ Nguyệt Vũ đứng bên cạnh hắn.
Ngoại trừ có một chút khó thở, cũng không bị thương gì.
Chứng minh sự chênh lệch thực lực của hai người vẫn còn khá lớn.
Có thể đơn độc đánh giết Tam hoàng tử Chu Nhân của Âm Nguyệt Hoàng Triều, Cơ Nguyệt Vũ thật sự có năng lực chống lại Trung Châu thập kiệt.
Không nói đến mấy người đầu a!
Ít nhất có thể gặp phải những người cuối cùng.
Cụ thể có thể xếp vào thứ bậc nào trong Trung Châu thập kiệt, vẫn cần phải đánh qua mới biết được.
Dù sao cho đến bây giờ.
Chưa có ai ép ra toàn bộ thực lực của Trung Châu thập kiệt.
Giải quyết được Chu Nhân, Cơ Nguyệt Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng thu được một chút lợi tức cho những đồng bào đã chết.
Những năm gần đây, di tộc Thánh Triều hầu như đều bị ba thế lực lớn truy sát chạy trốn khắp nơi.
Thỉnh thoảng có tình huống phản kích, cũng không thể giết được nhân vật quan trọng của ba thế lực lớn.
Chu Nhân được xem là người đầu tiên.
Có người thứ nhất, sẽ có người thứ hai, người thứ ba, cho đến khi giết sạch toàn bộ dòng chính của ba thế lực lớn.
"Bằng hữu, xem trò vui lâu như vậy, nên hiện thân đi!"
Cơ Nguyệt Vũ nhìn về phía vị trí ẩn nấp của Lâm Phong...
Bạn cần đăng nhập để bình luận