Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 56: Lão tổ lên tiếng (length: 8820)

Ngô Tư Lượng đột phá đến bát cảnh đỉnh phong, nhưng lại không gây nên cho cao tầng Thần Tiêu Kiếm Tông quá nhiều kinh ngạc.
Bản thân hắn vốn đã là bát cảnh hậu kỳ, đột phá tới đỉnh phong cũng là rất bình thường, nếu không cũng không dám cùng La Vân Thiên khiêu chiến.
Chỉ có điều tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mắt, tông môn hai đại siêu cấp cường giả lại bắt đầu nội chiến, hiển nhiên không phải là chuyện tốt.
Hơn nữa cho dù cả hai đều là bát cảnh đỉnh phong, Ngô Tư Lượng cũng không thể nào là đối thủ của La Vân Thiên.
Dù sao một người mới vừa đột phá, một người đã ở bát cảnh đỉnh phong đợi rất lâu rồi.
Lại thêm La Vân Thiên chính là chủ nhân của Thái Ất kiếm.
Sức chiến đấu dù ở bát cảnh đỉnh phong, cũng thuộc hàng trần nhà.
Đương nhiên là trừ Lâm Phong.
Ngô Tư Lượng dám ép thoái vị, nói rõ hắn còn có át chủ bài chưa lộ ra.
"Được rồi! Đến lúc nào rồi mà hai người các ngươi còn chưa làm đủ?" Đại trưởng lão Bách Vân Sinh lên tiếng.
Hắn cũng là một cường giả bát cảnh đỉnh phong.
Trừ các lão tổ đang bế quan trong cấm địa, Bách Vân Sinh là người có tư cách cao nhất của Thần Tiêu Kiếm Tông.
Lời nói cũng rất có uy vọng.
La Vân Thiên và Ngô Tư Lượng đồng thời thu lại khí thế, ngồi xuống.
Có lẽ hai người cũng cảm thấy lúc này nổi xung đột là không đúng.
Nhiều người nhìn như vậy đâu? Ra thể thống gì?
"Đại trưởng lão, ngươi nói xem La Vân Thiên bao che Tô Mộ Bạch, dẫn đến Hạo Nhiên Kiếm mất đi, nên xử lý thế nào?" Ngô Tư Lượng nhìn về phía Bách Vân Sinh.
"Ta chưa từng bao che ai, cũng là vì tông môn suy nghĩ! Không muốn để cho người ngoài đâm vào cột sống của Thần Tiêu Kiếm Tông ta, nói Thần Tiêu Kiếm Tông ta chỉ có lợi ích không có tình cảm, càng không muốn bề tôi có công phải thất vọng đau khổ, nếu không về sau ai còn sẽ vì tông môn bán mạng?" La Vân Thiên nghĩa chính ngôn từ nói.
"Hai người các ngươi đều có lý! Nhưng Thần Tiêu Thất Kiếm là một chỉnh thể, hiện tại mất đi một thanh, đối với Thần Tiêu Kiếm Tông chúng ta mà nói, là tổn thất lớn, Vân Thiên, trước kia ta không hỏi đến chuyện của Tô Mộ Bạch, cho rằng ngươi có thể xử lý được, nhưng bây giờ ngươi làm ta rất thất vọng!" Bách Vân Sinh thở dài nói.
La Vân Thiên nghe xong lập tức hiểu ra.
Thảo nào Ngô Tư Lượng dám chỉ trích bản thân.
Hóa ra hắn đã lôi kéo được Đại trưởng lão.
Ngô Tư Lượng cùng Bách Vân Sinh, một lão một già hai đại bát cảnh đỉnh phong liên hợp, cho dù là La Vân Thiên cũng cảm thấy khó giải quyết.
Lúc này Bách Vân Sinh lại tiếp tục nói: "Vân Thiên, chỉ cần ngươi chủ động nhường vị trí Tông chủ, ta sẽ không truy cứu việc ngươi thất trách."
Đại trưởng lão có tư cách nghi vấn tông chủ.
"Bách Vân Sinh, ta kính ngươi là Đại trưởng lão, rất nhiều chuyện đều nhắm mắt làm ngơ, không so đo với ngươi, kết quả ngươi lại làm khó dễ ta, ngươi nghĩ kỹ chưa, thực sự muốn vạch mặt sao?" La Vân Thiên cũng không để ý.
"Vân Thiên, tất cả mọi người vì tông môn thôi, cần gì chứ? Ai làm tông chủ chẳng vậy! Ta thực sự muốn đem chuyện của Tô Mộ Bạch báo cho lão tổ, ngươi nghĩ xem ngươi có thể bình an thoát thân?"
Lãnh Hàn Sương ở bên cạnh nhìn vẻ mặt cực kỳ khó coi của La Vân Thiên, trong lòng mười phần lo lắng.
Nàng rất muốn Lâm Phong mang Hạo Nhiên Kiếm ra.
Bất kể là Đại trưởng lão Bách Vân Sinh hay phó tông chủ Ngô Tư Lượng, đều lấy việc mất Hạo Nhiên Kiếm ra làm điểm tấn công.
Chỉ cần tìm được Hạo Nhiên Kiếm, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết, hai người sẽ không còn gì để nói, chưởng giáo sư huynh liền có thể chiếm thế thượng phong.
Nhưng tin tức Hạo Nhiên Kiếm bị người mặt quỷ cướp đi đã lan truyền từ lâu.
Một khi làm vậy, bí mật Lâm Phong là người mặt quỷ sẽ bị bại lộ, ắt sẽ bị Vô Cực Ma Tông điên cuồng truy giết, thậm chí Vô Cực đạo nhân rất có thể sẽ tự mình ra tay.
Lâm Phong không thể nào là đối thủ của Vô Cực đạo nhân.
Dù cho lão tổ tự mình bảo vệ cũng vô ích, Vô Cực đạo nhân rất có thể đã đột phá đến thập cảnh.
La Vân Thiên mặt mày ảm đạm nhìn Bách Vân Sinh và Ngô Tư Lượng, đột nhiên cười một tiếng.
"Xin lỗi! Kế hoạch của các ngươi muốn phá sản rồi, vì lão tổ tông thực đã biết, người mặc dù mắng ta một trận, cũng không có ý muốn phế truất vị trí tông chủ của ta, chứng tỏ công lao mấy năm nay của ta cho tông môn, lão tổ tông là công nhận."
"Không thể nào! Ngươi đang nói dối! Coi tất cả mọi người là đồ ngốc à?" Ngô Tư Lượng là người đầu tiên đứng lên biểu thị không tin.
Hạo Nhiên Kiếm mất đi, còn ở trên người tên phế vật Tô Mộ Bạch.
La Vân Thiên không nghĩ cách mau chóng tìm lại, mà lại còn chạy đi nói với lão tổ tông?
Ai tin được?
Nếu không phải La Vân Thiên bao che, Tô Mộ Bạch không thể nào còn có được Hạo Nhiên Kiếm.
Chuyện này truy cứu đến cùng, chính là do La Vân Thiên thất trách.
Hạo Nhiên Kiếm đối với Thần Tiêu Kiếm Tông có ý nghĩa trọng đại, lão tổ tông biết chắc chắn sẽ nổi giận.
Sao có thể giống như La Vân Thiên nói, chỉ mắng vài câu rồi bỏ qua?
"Thật hay không thật! Các ngươi chỉ cần đến kiếm tháp hỏi một chút sẽ biết, nhưng mà ta nhắc các ngươi trước, gần đây lão tổ tông tâm trạng không tốt, đừng tự dưng đi tìm tai vạ." La Vân Thiên cười nói.
Cũng may khi đi thỉnh lão tổ tông, đã nói hết tất cả, nếu không hôm nay thật đúng là bị hai người này nắm thóp rồi.
Từ khi mất Hạo Nhiên Kiếm, La Vân Thiên đã luôn nghĩ cách tìm kiếm, đáng tiếc ngay cả thân phận người mặt quỷ cũng không xác định được, đi đâu mà tìm?
Hắn cũng hoảng, chỉ là không có cách nào thôi.
Bách Vân Sinh nhìn La Vân Thiên.
Ban đầu hắn cũng không tin, nhưng khi nhìn thấy nụ cười tự tin kia của La Vân Thiên, lại có chút do dự.
Lúc này, một giọng nói uy nghiêm, vang lên bên tai mọi người.
"Tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mắt, tông môn không được rung chuyển, ai còn dám gây ra nội loạn, nghiêm trị không tha! ! !"
Các cao tầng của Thần Tiêu Kiếm Tông ở đây đều ngây người, sau đó toàn bộ vội vàng đứng dậy, cung kính trả lời: "Tuân theo pháp lệnh của lão tổ! ! !"
Tất cả mọi người thần kinh căng thẳng, không dám nhúc nhích một chút nào.
Mãi đến sau mười phút lão tổ không lên tiếng nữa, mọi người mới bình tĩnh lại.
Đủ để thấy uy thế của lão tổ tông cường hãn đến mức nào.
Người đang ở kiếm tháp chính là Tiêu Chính Huyền, Tiêu lão tổ.
Khác với các lão tổ khác, vị lão tổ này là hóa thạch sống của Thần Tiêu Kiếm Tông.
Sống lâu nhất, thực lực cũng mạnh nhất, đạt đến cửu cảnh đỉnh phong.
Lời nói tự nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh.
Đừng nói các cao tầng của Thần Tiêu Kiếm Tông này.
Ngay cả các lão tổ khác cũng không dám nghi ngờ lão nhân gia ông ta.
"Lời lão tổ nói các ngươi đều nghe được rồi, giải tán đi!" La Vân Thiên ra lệnh.
Không có ai nói gì nữa.
Bách Vân Sinh và Ngô Tư Lượng không biết đang nghĩ gì, dẫn đầu rời đi, những người khác theo sát phía sau.
Cuối cùng chỉ còn lại sáu người trong Thần Tiêu Thất Kiếm.
Tô Mộ Bạch vẫn đang nằm trong quan tài băng chưa tỉnh lại.
"Chưởng giáo sư huynh, việc Bách Vân Sinh liên thủ với Ngô Tư Lượng làm khó dễ, chỉ sợ không phải nhất thời nảy ra ý định, mà là đã mưu tính từ lâu." Trầm Uyên Kiếm Khương Triết nói.
"Ta biết! Nếu không có lão tổ tông lên tiếng, tiếp theo chắc bọn họ sẽ liên kết các cao tầng khác ép ta tự động từ bỏ vị trí tông chủ, cao tầng của tông môn chí ít hơn một nửa đã bị bọn họ lôi kéo rồi, ai... Chủ quan rồi, dạo này bận đối phó với Vô Cực Ma Tông, không ngờ Ngô Tư Lượng lại thuyết phục được Bách Vân Sinh." La Vân Thiên lắc đầu.
Rõ ràng hắn không ngờ được, vị Đại trưởng lão Bách Vân Sinh luôn không màng thế sự, lại công khai ủng hộ Ngô Tư Lượng.
"Vậy chúng ta nên làm gì?"
"Yên tâm! Lão tổ tự mình lên tiếng rồi, tạm thời bọn họ không dám giở trò, chuyện sau này hãy tính sau!"
Lãnh Hàn Sương muốn nói lại thôi, nàng rất muốn nói cho chưởng giáo sư huynh, bản thân quen người mặt quỷ, có thể lấy lại Hạo Nhiên Kiếm, nhưng lời đến miệng lại nuốt vào.
Với tính cách của Lâm Phong, biết chưởng giáo sư huynh bị nắm thóp là vì giúp đại sư huynh, nhất định sẽ không do dự giao ra Hạo Nhiên Kiếm.
Nhưng vấn đề là thân phận tuyệt đối không thể bại lộ.
Rủi ro quá lớn.
Lâm Phong không hề hay biết gì về sự rung chuyển trong cao tầng Thần Tiêu Kiếm Tông.
Hắn đang chuyên tâm tu luyện trảm thiên rút kiếm thuật, đợi khi trảm thiên rút kiếm thuật tu luyện đến viên mãn, chính là ngày hắn đến Dược Vương cốc cầu thuốc.
Ngày này sẽ không còn xa nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận