Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 266: Gặp (length: 8044)

Lâm Phong sững sờ.
"Các ngươi, các chủ Tàng Bảo Các muốn đến gặp ta?"
"Đúng!" Viên Minh khẳng định trả lời.
"Gặp ta làm gì? Ta với hắn hình như cũng không quen biết!"
"Các chủ nghe nói ở Mê Thất Chi Thành có một vị sứ giả chính nghĩa thực lực cường đại, tò mò nên muốn đến gặp một chút, mong công tử chờ thêm." Viên Minh khẩn khoản.
"Ta không biết các ngươi các chủ, không cần thiết phải gặp mặt." Lâm Phong lại một lần nữa cự tuyệt.
Có thể chưởng quản một thương hội lớn như Tàng Bảo Các, há lại người thường?
Dù không phải là tồn tại siêu việt thập nhị cảnh, cũng ít nhất là thập nhị cảnh đỉnh phong.
Hiện tại Lâm Phong vẫn chưa có ý định gặp những nhân vật lớn của Trung Châu.
Hắn chỉ muốn ẩn mình, lặng lẽ tăng thực lực.
Đợi khi nào có năng lực tự bảo vệ thì tính sau.
Viên Minh nghe Lâm Phong cự tuyệt, liền vội vàng giải thích: "Công tử yên tâm, các chủ chúng ta không có ác ý, nàng chỉ là muốn làm quen với ngài."
Lâm Phong vẫn lắc đầu.
"Xin lỗi! Ta không có ý định quen biết các chủ Tàng Bảo Các của các ngươi."
"Công tử..." Viên Minh còn muốn nói thêm gì đó.
Không ngờ bị Lâm Phong cắt ngang: "Điếm trưởng Viên Minh, thời gian qua chúng ta hợp tác rất vui vẻ, bất quá chỉ là quan hệ giữa hai chúng ta, ta không muốn liên lụy đến người khác."
"Công tử, ngài có thể cho ta mấy phút không? Nếu như nghe xong ngài vẫn kiên quyết muốn đi, ta sẽ không ngăn cản ngài."
"Vậy ngươi nói đi! Ta nghe đây." Lâm Phong xem vì đối phương đã cung cấp cho mình nhiều Linh Nguyên Đan như vậy, mới đồng ý.
Tuy rằng là giao dịch.
Nhưng cả hai bên đều rất hài lòng.
Hơn nữa cùng một thương hội trong thời gian ngắn khó mà có được nhiều Linh Nguyên Đan đến thế.
"Công tử, việc các chủ chúng ta muốn gặp ngài tuyệt đối không có ác ý, nàng chỉ muốn đầu tư vào ngài."
"Đầu tư vào ta? Ý gì?" Lâm Phong không hiểu.
"Ý là ngài muốn tài nguyên gì, Tàng Bảo Các sẽ cung cấp, không cần ngài làm bất cứ việc gì, nếu như tương lai có một ngày ngài có thể trở thành tồn tại siêu việt thập nhị cảnh, sẽ báo đáp lại Tàng Bảo Các, còn nếu không được cũng không sao, Tàng Bảo Các sẽ không yêu cầu bồi thường, ngài cũng không hề tổn thất." Viên Minh giải thích.
"Cung cấp cho ta mọi tài nguyên cần thiết, chỉ cược vào việc ta có thể siêu việt thập nhị cảnh? Là vậy sao?"
"Đúng! Công tử hiểu rất đúng."
"Vì sao? Theo ta được biết, muốn trở thành tồn tại siêu việt thập nhị cảnh, trừ phi là những tuyệt đỉnh thiên kiêu leo lên Thiên Cơ bảng như Thập Kiệt Trung Châu, người khác căn bản không có cơ hội, vì sao các chủ của các ngươi lại coi trọng ta?" Lâm Phong hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Đầu tư vào một người, chỉ cược xem đối phương có thể siêu việt thập nhị cảnh hay không, xác suất không thể nói là không có, nhưng cũng chẳng khác nào.
Gần như không thể!
Một thương hội lớn như Tàng Bảo Các, sao lại làm chuyện hoang đường thế này?
Chẳng khác nào biếu không?
Siêu việt thập nhị cảnh lại báo đáp Tàng Bảo Các, siêu không thì cũng không cần, vậy thì khác gì tặng không?
Chẳng phải thương hội đặt lợi ích lên hàng đầu sao?
"Công tử không biết, sự phát triển của Tàng Bảo Các đã đến giới hạn, những năm gần đây các chủ luôn cố khống chế, không dám tiếp tục mở rộng."
"Vì sao?"
"Vì Tàng Bảo Các không có người tọa trấn siêu việt thập nhị cảnh, đây là một nhược điểm lớn, nếu còn tiếp tục phát triển lớn mạnh, lỡ bị thế lực lớn để mắt tới, Tàng Bảo Các không có sức phản kháng nào, nên mới dùng cách rộng rãi rải lưới, đầu tư vào những thiên kiêu dân gian, mong có thể xuất hiện một tồn tại siêu việt thập nhị cảnh, che chở cho Tàng Bảo Các."
Ra là vậy!
Lâm Phong chợt hiểu, sau đó thốt lên: "Thế mà Tàng Bảo Các của các ngươi lại không có ai siêu việt thập nhị cảnh?"
Viên Minh nghe vậy cười khổ không thôi.
Trung Châu có vô số thế lực, có người siêu việt thập nhị cảnh, chẳng phải chỉ có thập đại thế lực sao?
Sao Chính Nghĩa công tử lại hỏi câu ngớ ngẩn như vậy.
Chẳng lẽ hắn không biết?
Sao lại thế được?
Chỉ cần người tu đạo lớn lên ở Trung Châu, không ai không biết.
Vì sao thập đại thế lực lại được gọi là thập đại thế lực, chẳng phải là vì họ có những tồn tại siêu việt thập nhị cảnh sao?
Ngoài thập đại thế lực ra, thế lực khác mạnh nhất cũng chỉ đạt đến đỉnh phong thập nhị cảnh.
Bao nhiêu năm rồi.
Có thể nói danh ngạch siêu việt thập nhị cảnh bị thập đại thế lực thao túng.
Người khác muốn ăn trộm trái cây dưới mí mắt của bọn họ là không thể.
Đương nhiên đó là chuyện của trước kia.
Về cơ bản một thời đại chỉ có một hai người có thể thành công siêu việt thập nhị cảnh.
Những người khác đương nhiên không có hy vọng.
Nhưng hiện nay là một siêu đại thời đại chưa từng có.
Số lượng người đạt danh ngạch siêu việt thập nhị cảnh lên đến con số hai chữ đầy kinh ngạc.
Có cơ hội nào không mà lặng lẽ ăn cắp một chỗ từ tay thập đại thế lực?
Nhất định là có.
Nên các chủ Tàng Bảo Các, Ninh Tố Phi, mới coi trọng như vậy, mấy chục năm trước đã bắt đầu đầu tư vào các thiên kiêu không có bối cảnh.
Chỉ tính riêng mục này, đã tiêu tốn một lượng lớn tài nguyên.
Kết quả một người có thể khiến Ninh Tố Phi nhìn thấy hy vọng cũng không xuất hiện.
Đến tận bây giờ.
Ninh Tố Phi vẫn chưa từ bỏ.
Dù sao đến siêu cấp đại thời đại trước mắt còn không hy vọng thì những thời đại khác càng khỏi nói.
"Công tử có điều không biết, tồn tại siêu việt thập nhị cảnh chỉ có thập đại thế lực mới có, các thế lực khác mạnh nhất cũng chỉ có đỉnh phong thập nhị cảnh."
Viên Minh giải thích xong liền nhìn chằm chằm vào Lâm Phong xem hắn trả lời thế nào.
"À? Ra là thế! Vậy thì ta cũng không để ý lắm." Lâm Phong thản nhiên đáp lời.
Trong lòng cũng hơi giật mình.
Thật sự cũng không quá để ý.
Mình không biết thì đã sao?
Có thực lực là có sức mạnh.
Chỉ cần tồn tại siêu việt thập nhị cảnh không ra, hắn không sợ ai hết.
Đánh không lại thì có thể chạy.
Ai cũng không ngăn được.
Vì mang mặt nạ, Viên Minh cũng không thấy biểu cảm trên mặt Lâm Phong, cũng không đánh giá được vì sao đối phương lại không biết cả những kiến thức cơ bản này.
"Vậy nên khi các chủ của chúng ta nghe nói Mê Thất Chi Thành xuất hiện một người trẻ tuổi có chiến lực thập nhị cảnh, đầu tiên đã để ta mời ngài gia nhập Tàng Bảo Các, giữ chức trưởng lão danh dự, sau khi thất bại thì lại đích thân chuẩn bị đến tìm ngài nói chuyện, công tử, ngài phải biết, ở Trung Châu trước đây danh ngạch siêu việt thập nhị cảnh đều do thập đại thế lực thao túng, muốn ăn cắp trái cây từ tay bọn họ rất khó, nếu như ngài có sự ủng hộ của Tàng Bảo Các, cơ hội sẽ tăng lên rất nhiều, mong ngài nghĩ lại xem sao, gặp mặt các chủ chúng ta một chút! Xin ngài đấy."
Lâm Phong nhìn Viên Minh.
Thấy hắn mặt mày ủ rũ.
Trong mắt lại có một tia kỳ vọng.
Nghĩ đến thời gian qua Viên Minh đã giúp mình không ít.
Cuối cùng quyết định đồng ý với đối phương.
Gặp mặt các chủ Tàng Bảo Các.
Dù có mạnh hơn cũng sẽ không vượt quá đỉnh phong thập nhị cảnh.
Nếu bất ngờ xảy ra, bản thân chạy trốn chắc chắn không có vấn đề.
Trong tình huống bảo đảm an toàn cho mình thì coi như trả ơn.
Nếu các chủ Tàng Bảo Các là một tồn tại siêu việt thập nhị cảnh thì Lâm Phong sẽ không bao giờ gặp mặt.
"Được thôi! Vậy gặp một chút xem sao."
Viên Minh mừng rỡ: "Đa tạ công tử! Công tử yên tâm, các chủ chúng ta nhất định sẽ không làm ngài thất vọng."
"Các chủ của các ngươi còn bao lâu nữa sẽ đến Mê Thất Chi Thành?"
"Nhiều nhất là nửa tháng!"
"Vậy ta chỉ chờ nửa tháng, nếu nửa tháng không đến thì ta phải đi thôi."
"Công tử yên tâm, trong vòng nửa tháng các chủ của chúng tôi nhất định sẽ đến được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận