Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 680: Lâm Phong suy đoán (length: 8338)

Hắc Viêm sôi trào mãnh liệt cùng nhiều loại độc vật hung hăng đụng vào nhau.
Lập tức đã dẫn phát một trận kịch liệt vụ nổ lớn!
Không khí chung quanh đều bởi vì cường đại lực trùng kích mà vặn vẹo biến hình.
Kèm theo tiếng nổ mạnh, Hắc Viêm giống như núi lửa phun trào mà phun ra ngoài.
Cuốn theo độc vật trí mạng hướng bốn phương tám hướng văng tung tóe ra.
Trong đó có một đạo hướng Lâm Phong ở phương hướng đó chạy nhanh đến.
Không lệch không lạc rơi vào bên cạnh Lâm Phong, trên một cành cây đại thụ.
Đại thụ đường kính đạt mấy mét.
Vậy mà trong chớp mắt bị ăn mòn đến hoàn toàn thay đổi, chỉ còn lại có một nửa thân thể tàn phế.
Sau đó, một nửa thân thể tàn phế không chịu nổi gánh nặng.
"Răng rắc ~~~ "
Một tiếng vang giòn sau đó, ầm vang ngã xuống đất, tung lên đầy trời bụi đất.
Hắc Viêm cũng không cứ thế biến mất, ngược lại bám chặt vào trên đại thụ, tiếp tục cháy hừng hực.
Thế lửa càng ngày càng mạnh.
Trong nháy mắt liền đem cả cây đại thụ thôn phệ hầu như không còn, chỉ để lại một đống tro tàn đen kịt.
Mắt thấy một màn này, Lâm Phong cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Tới gần đại thụ đã cháy hết, đưa tay đụng vào Hắc Viêm bám vào ở phía trên.
Lập tức liền bị quấn lấy.
Hắc Viêm thiêu đốt ở đầu ngón tay.
Rất nhanh liền truyền đến cảm giác đau đớn rất nhỏ.
Lắc lắc tay, càng không có cách nào hất Hắc Viêm bám vào trong tay ra.
Thử mấy loại phương pháp đều không thể dập tắt nó.
Theo Hắc Viêm tiếp tục thiêu đốt, đau đớn tăng lên.
Lâm Phong dùng sức chấn động, trực tiếp đánh tan Hắc Viêm.
Tiếp xuống lại sờ chạm đến độc tố vốn có tính ăn mòn mãnh liệt.
Da ngón tay cấp tốc bị ăn mòn rơi.
Đến khi thi triển ra Thượng Cổ luyện thể công pháp Ngũ Cầm Hí, tăng cường độ cứng của nhục thân, mới ngăn cản được độc tố xâm lấn.
Qua trắc nghiệm.
Vô luận là chất lỏng kịch độc do lục đầu xà quái phun ra, hay Hắc Viêm đáng sợ do hắc diễm đại điểu phun ra, đều tuyệt không phải thứ lương thiện.
Người tu đạo dưới Kim Tiên cảnh, dính một chút đều hẳn phải chết không nghi ngờ.
Cho dù là Kim Tiên cảnh bình thường, cũng không dám tùy tiện đụng vào.
Sau vụ nổ, có mấy đạo nọc độc rơi vào trên người đại điểu toàn thân đang bốc lên hỏa diễm đen.
"Thu ~~~ "
Một tiếng thét chói tai thê lương vang lên.
Chỉ thấy lông vũ toàn thân đại điểu dựng lên, hai mắt trở nên đỏ ngầu, bị triệt để chọc giận.
Bộ lông đen nhánh xinh đẹp đang bốc lên cuồn cuộn khói đen, không ngừng nhỏ xuống chất lỏng màu xanh biếc — đây đều là do độc vật của rắn sáu đầu phun ra gây ra!
Đau đớn kịch liệt như thủy triều ập đến, khiến hắc diễm đại điểu rơi vào trạng thái điên cuồng!
Mở cự mỏ, một luồng Hắc Viêm sôi trào mãnh liệt phun ra ngoài, tựa như muốn đốt mọi thứ xung quanh thành tro bụi!
Nhưng vào lúc này.
Con lục đầu xà quái cực kỳ giảo hoạt kia lại đã sớm rúc toàn bộ thân mình vào dưới hồ nước, biến mất vô tung vô ảnh.
Hắc Viêm nặng nề rơi xuống mặt hồ, bị nước hồ dễ dàng ngăn lại.
Hắc diễm đại điểu thấy công kích của mình không gây ra tác dụng gì, lập tức giận dữ kêu lên một trận!
"Thu ~ thu ~ thu ~ "
Tiếng kêu vang vọng Vân Tiêu, đinh tai nhức óc!
Giận dữ thì giận dữ, hắc diễm đại điểu cũng biết tiếp tục ở tầng trời thấp bất lợi cho chính mình.
Một bên cố nén đau xót, một bên ra sức huy động cánh, tăng độ cao khi bay lên.
Khi đã lên tới một độ cao nhất định, hắc diễm đại điểu rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Đến trên không, sẽ có nhiều thời gian phản ứng hơn để tránh né độc của lục đầu xà quái, đồng thời tìm kiếm cơ hội phản kích.
Hắc diễm đại điểu quanh quẩn trên không trung.
Lục đầu xà quái trốn ở dưới hồ nước.
Đều không làm gì được đối phương.
Lâm Phong nhìn mà càng thêm buồn bực.
Đại điểu bị nhiễm độc do lục đầu xà quái phun ra, lông vũ bốc lên hỏa diễm đen bị ăn mòn không ít, lộ ra cả huyết nhục bên trong.
Rõ ràng tổn thương không nhẹ.
Tại sao vẫn muốn ở lại nơi đây?
Không về dưỡng thương?
Nó muốn đi, lục đầu xà quái không có khả năng ngăn được.
Dù giận dữ đến mấy cũng phải biết tình huống trước mắt, chắc chắn không thắng được lục đầu xà quái.
Người ta trốn dưới nước, đại điểu lại không thể xuống nước.
Đã ở thế bất bại.
Thỉnh thoảng ló mặt nước lên làm một chút đánh lén.
Cũng đủ khiến đại điểu nhức đầu không thôi.
Lỡ như lại bị đánh lén thêm lần nữa.
Tổn thương chồng chất tổn thương, hắc diễm đại điểu thậm chí còn có nguy cơ vẫn lạc.
Thực tế, thực lực hai bên không chênh lệch nhiều.
Lục đầu xà quái cũng không chịu được công kích của Hắc Viêm.
Vấn đề là địa hình có ưu thế tuyệt đối với nó.
Hồ nước có thể ngăn được Hắc Viêm, bên trong chắc cũng có mánh khóe gì.
Nếu không nếu là nước bình thường, e rằng sớm đã bị Hắc Viêm làm bốc hơi.
Trước mắt, hồ nước có thể hoàn toàn cách ly Hắc Viêm?
Đã từng bị sinh vật thần bí kéo vào đầm nước.
Lâm Phong cũng không phát hiện ra có gì khác biệt?
Hồ nước chẳng phải do các nhánh sông Tiểu Khê ở tầng thứ năm Côn Khư Cảnh tụ lại mà thành sao?
Chẳng lẽ nước sông suối là nước bình thường, khi chảy vào hồ thì thay đổi?
Như vậy xem ra.
Căn cứ suy đoán của Lâm Phong.
Trong hồ ắt có kỳ lạ.
Việc hắc diễm đại điểu bản thân bị trọng thương mà không muốn rời đi, cũng có thể chứng minh điều này.
Theo tư duy lô-gic bình thường.
Nếu đã bị trọng thương, nên về dưỡng thương trước, đợi thương khỏi rồi quay lại tìm lục đầu xà quái báo thù.
Ban đầu, Lâm Phong đã dần mất hứng thú với cuộc đại chiến này, nhưng lại nảy ra suy nghĩ xem tiếp.
Từ tình hình trước mắt mà nói, dường như còn ẩn giấu một bí mật.
Hai sinh vật cường đại rốt cuộc đang tranh đấu vì điều gì?
Ngay cả bị thương nghiêm trọng như vậy cũng không muốn rời đi.
Nhất định là có nguyên nhân.
"Thu ~~~ "
Hắc diễm đại điểu xoay quanh trên không trung, phát ra tiếng kêu phẫn nộ, há miệng phun ra một lượng lớn Hắc Viêm, thẳng xuống mặt hồ.
Lục đầu xà quái vừa ló đầu ra tranh thủ thời gian rụt lại.
Hắc Viêm rơi trên mặt hồ, chỉ tạo thành từng vòng từng vòng gợn sóng, không thể làm bị thương lục đầu xà quái mảy may.
Hai bên cứ thế giằng co.
Đại điểu dường như không có cách nào làm gì được lục đầu xà quái ẩn nấp trong hồ.
Lông vũ có lực phòng ngự cực mạnh trên người đã bị ăn mòn hết mấy chỗ.
Huyết nhục bên trong đều dính độc tố của lục đầu xà quái.
Thời gian trôi qua, độc tố bắt đầu lan tràn trong thân thể hắc diễm đại điểu.
Lâm Phong có thể cảm giác được từ tiếng kêu của đại điểu, hơi thở của đối phương đang dần suy yếu.
Nghĩ rằng hẳn là độc tố đã phát huy tác dụng.
Dù đến mức này, hắc diễm đại điểu vẫn không rời đi.
Không ngừng xoay quanh trên không trung.
Nếu thực sự không trụ nổi nữa, liền đậu trên tán cây đại thụ bên cạnh nghỉ ngơi.
Càng khiến Lâm Phong tin chắc rằng.
Trong hồ có đại bí mật.
Lục đầu xà quái từ khi trốn xuống đáy hồ, thỉnh thoảng lại ló đầu lên quan sát tình hình của hắc diễm đại điểu.
Rồi lại rụt xuống dưới.
Chắc đang chờ độc tố phát huy tác dụng.
Không biết có phải do độc tố đã phát huy tác dụng không.
Hắc diễm đại điểu từ bay trên không trung, chuyển xuống bay ở tầng trời thấp.
Có khi còn sà xuống sát mặt hồ, cách mặt hồ chỉ hơn mười mét.
Lúc này.
Một khi lục đầu xà quái phát động tấn công.
Rất khó tránh được.
Dù là vậy.
Hắc diễm đại điểu vẫn không muốn rời đi.
Rốt cuộc cái gì quan trọng với nó như vậy?
Quan trọng đến nỗi ngay cả sinh mạng cũng không để ý?
Biết rõ nếu đánh tiếp, có thể sẽ chết, nhưng vẫn không đi.
Lâm Phong cảm thấy chỉ có hai khả năng.
Hoặc là có mối thù không đội trời chung với lục đầu xà quái.
Hoặc là nơi này có bảo vật nghịch thiên sắp xuất hiện.
Thu hút hắc diễm đại điểu và lục đầu xà quái.
Khả năng thứ nhất rất nhỏ.
Khả năng thứ hai lớn hơn.
Dù sao dù có mối thù không đội trời chung, cũng không nhất thiết phải liều cả tính mạng, đợi chữa lành vết thương rồi đến báo thù có phải hơn không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận