Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 912: Địch nhân đuổi theo (length: 8077)

Bên ngoài hang động.
Ba bóng người trong rừng rậm thoáng một cái đã qua, khoảng cách hang động cũng không xa, chỉ là cửa động mọc đầy cỏ dại, tính bí mật phi thường tốt, không cẩn thận quan sát thì rất khó phát hiện.
Vương Thành cho rằng đã tránh thoát truy sát, mừng rỡ không thôi.
Chỉ cần lại ẩn nấp một đoạn thời gian, liền triệt để an toàn.
Nhưng không ngờ ba bóng người ở phía xa đột nhiên dừng lại.
Một người trong đó nói ra: "Cô nương kia bị trọng thương, tên tiểu tử Tiên Vương hậu kỳ không đáng để lo, chúng ta vẫn là tách ra tìm đi! Như vậy lục soát phạm vi lớn hơn một chút, nhất định không thể để cho bọn họ đào thoát."
"Ta đồng ý!"
"Ta không ý kiến!"
Hai người khác trả lời.
Ba bóng người chia hình cung tản ra.
Qua hồi lâu.
Một bóng người vòng trở lại.
Chính là người đề nghị tách ra tìm kiếm.
Đi tới phụ cận hang động lục soát một phen.
Vẫn không có tìm được tung tích Triệu Tiểu Sai cùng Vương Thành.
Thế là lớn tiếng nói: "Ta biết các ngươi ở ngay gần đây, đừng làm vùng vẫy vô ích, trốn không thoát đâu, hiện tại chủ động đi ra, ta còn có thể cho các ngươi một cơ hội sống sót, nếu như bị ta tìm được, cũng đừng trách ta lạt thủ tồi hoa."
Thanh âm truyền khắp xung quanh, tiến vào trong động.
Trong huyệt động, Vương Thành mặt mũi tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Rõ ràng đã đi, tại sao còn muốn trở về?
Trong lúc chữa thương Triệu Tiểu Sai mở mắt ra, lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Nàng đã biết sẽ không dễ dàng đào thoát như vậy.
Lâm Phong vẫn như cũ vững như bàn thạch ngồi ở đó, đến mắt cũng chẳng thèm mở, tựa hồ hoàn toàn không liên quan đến hắn.
Sự thật cũng là như thế.
Có thể thu lưu Triệu Tiểu Sai cùng Vương Thành, đã là hết lòng rồi.
Lại thêm trên người Vương Thành cảm nhận được sát ý mãnh liệt, càng không có khả năng quản chuyện phiền phức này.
Mặc dù bản thân tu vi mới đột phá Tiên Vương hậu kỳ.
Nhưng một vị Tiên Vương đỉnh phong đối với Lâm Phong mà nói, thật sự không tính là nhân vật lợi hại gì.
Cho dù ba vị Tiên Vương đỉnh phong cùng một chỗ, cũng không để trong mắt.
Muốn cứu thì cũng có thể cứu, nhưng Lâm Phong không muốn.
Ai sẽ cứu một kẻ bạch nhãn lang sinh sát ý với mình?
Đây chẳng phải thuần túy tự tìm phiền phức sao?
Cứu xong rồi, không chừng lúc nào liền đâm cho mình một đao.
Tội gì khổ thế chứ?
Triệu Tiểu Sai nhìn về phía Lâm Phong, thấy đối phương không nhúc nhích.
Hiển nhiên là không chuẩn bị quản, trong lòng thở dài một hơi.
Đúng vậy a! Bèo nước gặp nhau.
Người ta dựa vào cái gì muốn giúp bản thân?
Hy vọng duy nhất là địch nhân không cho nói chuyện cơ hội, trực tiếp xuất thủ, triệt để chọc giận Lâm Phong, song phương giao chiến.
Kỳ thật nếu không phải từ trên người Vương Thành cảm nhận được sát ý mãnh liệt, Lâm Phong vẫn có chút ít khả năng sẽ xuất thủ tương trợ.
Hiện tại thì! Không thể nào.
"Sư tỷ, địch nhân tìm tới rồi, chúng ta nên làm gì?" Vương Thành khẩn trương hỏi thăm.
"Đừng hoảng hốt! Hắn chỉ là đang lừa chúng ta mà thôi, căn bản không biết ta có trốn ở chỗ này hay không." Triệu Tiểu Sai tỉnh táo trả lời.
"Nhưng mà hắn đang ở gần đó!"
"Cửa động này rất bí mật, không cẩn thận tìm thì sẽ không phát hiện ra, chúng ta chỉ cần yên tĩnh chờ là được, lát nữa hắn tìm không thấy sẽ rời đi thôi, mặc kệ hắn nói gì cũng không cần để ý tới."
Ngay lúc này, bên ngoài hang động lại truyền đến thanh âm uy hiếp.
"Xem ra các ngươi không định chủ động đi ra rồi, tốt thôi! Đã như vậy, thì đừng trách ta không khách khí, các ngươi không ra, ta sẽ đánh cho các ngươi văng ra ngoài, xem các ngươi có thể trốn tới khi nào."
Vừa dứt lời.
"Oanh! ! !"
Một tiếng vang điếc tai nhức óc truyền vào trong huyệt động, giống như long trời lở đất.
Thanh âm giống như một đạo Kinh Lôi, chấn động đến toàn bộ hang động đều vì đó run rẩy.
Rung động mạnh mẽ khiến những hòn đá nhỏ trong huyệt động rơi xuống, vách động cũng lay động.
Triệu Tiểu Sai cau mày, Vương Thành mặt lộ vẻ kinh khủng, Lâm Phong không phản ứng chút nào.
Vẫn ngồi xếp bằng, nhắm chặt hai mắt.
Biểu hiện của ba người tạo thành sự so sánh rõ ràng.
Một người sợ hãi, một người khẩn trương, một người đạm nhiên.
Lâm Phong càng như thế, Triệu Tiểu Sai càng thấy được sự bất phàm của hắn.
Thực lực không đủ, bản lĩnh không có thì sẽ không thể tỉnh táo được như vậy.
Nhìn Vương Thành thì biết.
Ngược lại Lâm Phong, vẻn vẹn phần khí chất đó, cũng không phải là người bình thường có thể so sánh.
Ngay sau đó . . .
"Rầm rầm rầm ~~~"
Vô số tiếng nổ liên tiếp nhau vang lên, mỗi một tiếng đều mãnh liệt hơn tiếng trước, giống như lựu đạn liên hoàn vậy, không ngừng vang lên, khiến người ta cảm thấy trong lòng run sợ.
Rõ ràng, có người đang ở bên ngoài điên cuồng công kích mặt đất, ý đồ bức Triệu Tiểu Sai và Vương Thành ra.
"Sư tỷ . . ."
Vương Thành vừa thốt lên, đã bị Triệu Tiểu Sai cắt ngang.
"Im miệng! Yên tĩnh đợi, chỉ cần không công kích đến cửa động, sẽ không phát hiện ra chúng ta."
Triệu Tiểu Sai ngoài mặt bình tĩnh.
Kỳ thực sâu trong nội tâm bối rối không thôi.
Nàng rất rõ ràng, một khi bị địch nhân tìm được.
Hậu quả mà bản thân phải đối mặt là gì.
Ánh mắt lần nữa rơi vào Lâm Phong.
Thấy đối phương không một chút động tĩnh, muốn mở miệng, lại không biết nên nói gì.
"Oanh! ! !"
Cách cửa động không xa, một cỗ lực lượng cường đại bộc phát, đã gây ra một trận nổ lớn.
Sóng xung kích do vụ nổ tạo ra nhanh chóng khuếch tán ra, mặt đất cũng theo đó chấn động kịch liệt.
Hang động rung lắc dữ dội, tựa như lúc nào cũng sẽ sụp đổ.
Dựa theo tình hình trước mắt phát triển tiếp, dù cho không bị địch nhân phát hiện, hang động e là cũng sắp sụp đổ.
Lâm Phong bất đắc dĩ mở mắt.
Ngắm nhìn bốn phía, nhìn cái hang động không ngừng lay động, trong lòng không biết suy nghĩ gì.
Triệu Tiểu Sai vừa định nói chuyện.
Ai ngờ lời tiếp theo của Lâm Phong, lại làm cho nàng như rơi vào hầm băng.
"Các ngươi không mau rời đi, thì cái hang động này của ta cũng bị lật tung."
Ý rất rõ ràng.
Muốn đuổi hai người đi.
Vương Thành nghe vậy liền không chịu: "Hang động cũng đâu phải của ngươi, dựa vào cái gì đuổi chúng ta đi."
Giờ phút này.
Địch nhân đuổi giết bọn họ đang ở ngoài động.
Ra ngoài chỉ có một con đường.
Đó chính là chết!
Vương Thành đương nhiên không muốn ra ngoài chịu chết.
Sau này còn muốn cùng sư tỷ kết thành đạo lữ, hai chân song phi! Sao có thể chết ở cái nơi này được?
"Ta đến trước, đương nhiên là của ta, trước sau có biết không?"
"Nực cười! Nơi này là Thông Thiên Lộ, ai thèm theo ngươi giảng cái kiểu đến trước đến sau kia? Trong Thông Thiên Lộ không có quy tắc, nắm đấm của ai lớn, ai thực lực mạnh, người đó nói mới là quy tắc, chúng ta không đi đấy, xem ngươi có thể thế nào? Có bản lĩnh thì xuất thủ khiến cho cường giả bên ngoài chú ý, đến lúc đó ta sẽ nói chúng ta là một đám." Vương Thành lập tức phản bác.
Đồng thời còn mang theo một tia uy hiếp.
"Vương Thành, không được vô lễ với Lâm đạo hữu!" Triệu Tiểu Sai lên tiếng quát lớn.
"Sư tỷ, hắn muốn đuổi chúng ta đi, ngươi bị thương nặng như vậy, chúng ta rời khỏi hang động thì chắc chắn sẽ chết."
"Lâm đạo hữu có thể giữ chúng ta lại, giúp đỡ đã là rất lớn rồi, ít nhất còn cho chúng ta một tia hy vọng, ai ngờ địch nhân lại trở về đến, đây là số mệnh! Nếu hắn kiên quyết muốn chúng ta đi, vậy thì đi thôi! Không thể liên lụy Lâm đạo hữu."
"Nhưng mà . . ."
"Không có nhưng nhị gì cả! Làm người phải có nguyên tắc, phải biết cảm ơn! Không nên cảm thấy chuyện gì cũng là đương nhiên, bèo nước gặp nhau thôi, người ta có thể làm đến mức này đã là rất tốt rồi, đổi lại là những người khác, căn bản sẽ không cho chúng ta cơ hội ở lại, đã sớm đuổi đi rồi để tự bảo vệ mình."
Vương Thành bị sư tỷ Triệu Tiểu Sai nói á khẩu không trả lời được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận