Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 636: Người gương (length: 8075)

Côn Khư Cảnh, ở tầng thứ nhất khu vực, có một tòa đảo nhỏ tứ phía bị nước bao quanh, như một viên Minh Châu sáng chói, lặng lẽ khảm nạm trong mênh mông thủy vực, tản ra quang mang thần bí mê người.
Đảo nhỏ được làn nước hồ trong veo bao bọc, sóng nước lấp lánh, như một mặt gương lớn, phản chiếu những đám mây biến ảo khôn lường trên bầu trời.
Gió nhẹ thổi, mặt hồ nổi lên tầng tầng gợn sóng, như mộng như ảo, mang đến cho người ta một cảm giác yên bình dễ chịu.
Cửa vào Côn Khư Cảnh tầng thứ hai nằm ngay trên đảo nhỏ.
Giờ khắc này.
Đã có không ít người đến bên bờ, dừng chân quan sát.
Trên đảo sương mù mờ mịt, tràn ngập một loại khí tức thần bí, khiến người ta không thể chờ đợi muốn đặt chân tiến vào, để khám phá những bí mật sâu hơn của Côn Khư Cảnh.
Làm thế nào để vào tầng thứ hai, mọi người chưa vào thì đã biết.
Rất đơn giản.
Chỉ cần bước lên đảo nhỏ.
Liền sẽ rơi vào huyễn cảnh.
Hoàn thành ba cấp độ khảo nghiệm trong huyễn cảnh, liền có thể đến Côn Khư Cảnh tầng thứ hai.
Có thể đi vào Côn Khư Cảnh.
Phần lớn đều là tinh anh của các đại thế lực chư thiên vạn giới.
Trong đó không thiếu những người thuộc loại tinh anh trong tinh anh.
Đến Côn Khư Cảnh tầng thứ hai cơ bản không có vấn đề gì quá lớn.
Tầng thứ ba độ khó sẽ tăng lên.
Tầng thứ tư thì lại càng không cần nói.
Càng lên tầng cao, độ khó càng lớn.
Tuyệt đại bộ phận người từ chư thiên vạn giới tiến vào Côn Khư Cảnh, đều chỉ có thể hoạt động ở ba tầng đầu.
Có thể lên tới tầng thứ tư thì quả thật rất hiếm.
Lúc này không ngừng có người đến bên bờ, cũng không ngừng có người lên đảo nhỏ, tiếp nhận khảo nghiệm huyễn cảnh, tiến về tầng thứ hai.
Đi lên trước một bước, thì có thêm cơ hội nhận được bảo vật.
Cho đến hiện tại.
Trong Côn Khư Cảnh vẫn chưa có giao chiến xảy ra.
Mọi người đều đang nỗ lực hết tốc độ để tiến về tầng thứ hai, tầng thứ ba.
Một thân ảnh màu đen tinh tế, xinh đẹp đến bên bờ.
Tam thái tử Long tộc Ngao Hưng tức khắc cười đón.
"Linh Lung, cuối cùng thì nàng cũng đến rồi, chúng ta cùng lên đảo đi!"
"Ừ! ! !" Ngọc Linh Lung gật đầu.
Đối với sự nhiệt tình của Ngao Hưng, nàng đã sớm thành quen.
Hai người mang theo đám thiên kiêu Long tộc, lên đảo nhỏ, biến mất trong màn sương.
Không lâu sau.
Tiểu đạo sĩ cũng đến.
Lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người bên bờ.
Vị này chính là đệ tử của Tam Đại Tiên Vương?
Chúa cứu thế của chư thiên vạn giới?
Thái Sơ Tiên Vương sở dĩ cưỡng ép mở ra Côn Khư Cảnh, là vì hắn?
Lần đầu tiên nhìn thấy Chân Nhân.
Quả thực dáng vẻ phi phàm.
"Gặp qua Thiên Cơ Tử đạo hữu." Có người hô.
Những người còn lại cũng đi theo dặn dò: "Gặp qua Thiên Cơ Tử đạo hữu."
"Các vị đạo hữu khách khí, Thiên Cơ Tử đi trước một bước." Thiên Cơ Tử nói xong, thân hình khẽ động, đi thẳng đến đảo nhỏ.
Theo Thiên Cơ Tử lên đảo nhỏ.
Một bộ phận người đang quan sát bên bờ, nhao nhao lên đường.
Lúc Lâm Phong đến.
Lại không thấy bốn Thiên Giáp Vệ sư tôn đưa cho hắn đâu.
Dựa theo ước định.
Bất luận ai đến trước.
Đều phải đợi ở đây.
Tụ hợp lại xong, cùng nhau lên đảo, tiến về Côn Khư Cảnh tầng thứ hai.
Đến tầng thứ hai lại tụ hợp một lần nữa, sau đó an toàn của Lâm Phong sẽ do Thiên Giáp Vệ phụ trách.
Thiên Giáp Vệ chưa đến.
Lẽ ra Lâm Phong phải chờ đợi, nhưng nghĩ một chút.
Hắn không lựa chọn chờ đợi, mà quyết định trực tiếp lên đảo.
Hắn cảm thấy một mình hành động sẽ thuận lợi hơn.
Mang theo bốn người quá phiền phức.
Dù sao ba tầng đầu cũng không phải mục tiêu của Lâm Phong.
Thiên Giáp Vệ là tử sĩ được Thiên Sách phủ bí mật bồi dưỡng, nhất định sẽ chấp hành mệnh lệnh của phủ chủ Lý Ngọc Lương.
Đến bên bờ, không thấy Lâm Phong, bọn họ tất nhiên sẽ kiên trì chờ đợi, sẽ không rời đi nửa bước.
Như vậy.
Thực tế có thể đảm bảo được sự an toàn của bọn họ.
Cùng lắm chỉ là đến Côn Khư Cảnh một chuyến vô ích.
Đừng thấy bốn Thiên Giáp Vệ chỉ là Kim Tiên đỉnh phong.
Đây chính là tử sĩ.
Vũ khí bí mật của Thiên Sách phủ.
Tuyệt đối trung thành với phủ chủ Lý Ngọc Lương.
Trong chiến đấu, hung hãn không sợ chết.
Mỗi một tử sĩ, đều là bảo bối.
Một lần mất bốn người, Lý Ngọc Lương cũng sẽ thấy đau lòng.
Lâm Phong cảm thấy.
Bản thân an toàn không có vấn đề.
Không cần thiết mang theo Thiên Giáp Vệ.
Dù sao hắn cũng không định theo ý sư tôn, chờ ở tầng thứ hai.
Hắn muốn đi vào tầng thứ ba, tầng thứ tư, Thiên Giáp Vệ đoán chừng theo không kịp, vậy nên dứt khoát để bọn họ canh giữ ở bên bờ thì tốt hơn.
Bước chân lên đảo nhỏ mờ mịt.
Liền cảm giác mắt tối sầm lại.
Đợi khi mở mắt ra lần nữa.
Phát hiện mình ở một không gian xa lạ.
Lâm Phong cũng không hề kinh hoảng.
Bởi vì hắn biết rõ đây là khảo nghiệm để tiến vào Côn Khư Cảnh tầng thứ hai.
Vượt qua sẽ tự động đến tầng thứ hai.
Không qua được sẽ bị cưỡng chế rời khỏi đảo nhỏ, vẫn ở lại tầng thứ nhất.
Trong tầm mắt của Lâm Phong.
Ở phía trước vài mét, chậm rãi xuất hiện một bóng người.
Người đó giống hệt hắn.
Nếu như không biết từ trước, Lâm Phong cũng sẽ nghi ngờ có phải phân thân của mình tự động xuất hiện hay không.
Khảo nghiệm chính là đánh bại người nhân bản đột ngột xuất hiện.
"Ta là người thủ vệ tầng thứ hai của Côn Khư Cảnh, người nhân bản, muốn vào tầng thứ hai, thì đánh bại ta." Người nhân bản cất lời.
Thanh âm không chút tình cảm.
Chẳng khác nào cái xác không hồn.
"Như ngươi mong muốn! ! !"
Lâm Phong cũng không nói nhảm, thân ảnh lóe lên, tại chỗ biến mất, đi đến trước người nhân bản, đấm một quyền.
Người nhân bản giơ quyền lên đỡ.
Hai nắm đấm đụng nhau.
"Bành! ! !" Một tiếng.
Lâm Phong đứng yên tại chỗ, người nhân bản bị đẩy lùi mấy mét mới dừng lại.
"Ngươi không phải người nhân bản của ta sao? Thực lực của ta có yếu vậy sao?" Lâm Phong cười cười.
"Ta chỉ là người thủ vệ tầng thứ hai, mặc dù là người nhân bản của ngươi, nhưng thực lực cũng chỉ có chín thành của ngươi thôi."
"Thảo nào yếu vậy! Coi chừng, ta bắt đầu nghiêm túc đây." Lâm Phong nói xong, không đợi đối phương trả lời, lại xông lên.
"Bành bành bành ~~~ "
Tiếng va chạm không ngừng vang lên.
Lâm Phong không sử dụng chiêu thức có uy lực lớn.
Hoàn toàn dựa vào nhục thân cường hãn, nhất quyền nhất cước công kích.
Người nhân bản bị đánh liên tiếp lùi về sau, không có chút nào sức chống trả.
Dù sao chỉ có chín thành thực lực của Lâm Phong, đương nhiên sẽ không phải đối thủ.
Cũng chẳng trách những người vào Côn Khư Cảnh, cơ bản đều có thể đến được tầng thứ hai.
Đánh một người nhân bản có chín thành thực lực của mình cũng không lại, thì còn vào Côn Khư Cảnh làm gì?
Lâm Phong nếu muốn thắng, thì đã sớm thắng.
Thậm chí có thể dùng một chiêu nhẹ nhàng giải quyết người nhân bản, vượt qua khảo nghiệm.
Từ khi đến Tiên giới, luôn ở Thiên Sách phủ bế quan tu luyện, đã rất lâu không có động thủ.
Vất vả lắm mới tìm được một bao cát di động, không hảo hảo vận động sao được?
"Bành bành bành ~~~ "
Chiến đấu vẫn tiếp tục.
Lâm Phong một quyền không trượt.
Người nhân bản không biết hứng chịu bao nhiêu quyền, bao nhiêu cước.
Mặt mày bầm dập.
Cả người to hơn một vòng.
May mà đối phương không có cảm giác.
Nếu không thì, chắc đã chửi thề rồi.
Cuối cùng, khi Lâm Phong đấm một quyền vào ngực người nhân bản, đối phương không chịu nổi, hoàn toàn biến mất.
Lâm Phong ngơ ngẩn.
Bản thân vẫn chưa đánh đã ghiền mà!
Sao lại biến mất rồi?
Khi định thần lại.
Hắn thầm hối hận.
Mẹ kiếp, ra tay nặng quá rồi.
Lâu ngày không động thủ.
Hưng phấn quá, không kiểm soát được.
Nhưng cũng không sao.
Sư tôn Lý Ngọc Lương đã giới thiệu rồi.
Người thủ vệ tầng thứ ba của Côn Khư Cảnh, cũng là người nhân bản.
Đồng thời có thể hoàn toàn phục chế thực lực của bản thân.
Người nhân bản tầng thứ hai là chín thành, người nhân bản tầng thứ ba là mười thành.
Vẫn còn có thể đánh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận