Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 173: Một tháng (length: 8033)

Tiểu thanh niên còn nhỏ tuổi.
Không thể nào hiểu được lựa chọn của Chu Linh Tuyết.
Dưới cái nhìn của nàng.
Tất nhiên không muốn gả.
Vậy thì rời khỏi Chu gia.
Quản nhiều làm gì.
Chu Linh Tuyết thì cần cân nhắc rất nhiều.
Thật ra quá thông minh, cũng không phải chuyện tốt gì.
Nàng cũng tưởng tượng Tiểu Thanh nói vậy.
Cái gì cũng mặc kệ, trực tiếp thoát khỏi gia tộc.
Thế nhưng Chu Linh Tuyết biết rõ bản thân làm vậy hậu quả.
Sẽ khiến gia tộc lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Thân là đại tiểu thư Chu gia, thụ gia tộc bồi dưỡng hơn hai mươi năm, nàng thật sự không thể làm vậy.
Nhiều lúc, Chu Linh Tuyết đều nghĩ.
Có lẽ đây chính là số mệnh của mình!
Ai bảo nàng là thân nữ nhi, không phải thân nam nhi chứ?
Nếu là thân nam nhi, kết quả khẳng định sẽ khác, lấy trí thông minh của nàng, tương lai nhất định có thể dẫn dắt Chu gia đi đến huy hoàng.
"Tiểu thư, vị công tử này để lại ở đây sao?" Tiểu Thanh đổi chủ đề.
Mỗi lần nói chuyện đến chuyện thông gia, cảm xúc tiểu thư đều sẽ đột ngột trở nên mất mát.
"Chúng ta khiêng hắn xuống đặt lên giường đi!" Chu Linh Tuyết nghĩ nghĩ nói.
"Hả? Đặt trên giường? Nếu bị phát hiện thì càng không nói được."
"Sẽ không có ai đến đâu."
"Thế nhưng mà đặt lên giường của ngài, vậy tiểu thư ngủ ở đâu?"
"Ai nói là đặt lên giường của ta?"
"Vậy đặt ở đâu?"
"Đương nhiên là đặt trên giường ngươi."
"Đặt trên giường ta? Ta cũng không có chỗ ngủ."
"Ngươi ngủ chung với ta!"
Cuối cùng dưới sự uy bức lợi dụ của Chu Linh Tuyết.
Tiểu Thanh không thể không đồng ý đặt Lâm Phong lên giường mình.
Hai người đều không phải là người bình thường.
Tuy thực lực không mạnh.
Nhấc một người vẫn là rất nhẹ nhàng.
Sắp xếp Lâm Phong xong xuôi.
Chu Linh Tuyết lại lên lầu cao nhất dạy dỗ hoa điêu.
Bảo nó đừng mang thứ gì khác về nhà nữa.
Đáng tiếc hoa điêu căn bản không nghe hiểu.
Chỉ biết kêu "Cô cô cô" không ngừng.
Không ngừng cọ vào người Chu Linh Tuyết.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong nháy mắt, từ khi Lâm Phong bị hoa điêu mang về Chu gia, đã được một tháng.
Mỗi ngày Chu Linh Tuyết đều sẽ đi xem Lâm Phong có tỉnh không.
Kết quả mỗi lần đều thất vọng ra về.
May mà sinh mệnh thể chinh của Lâm Phong đều bình thường, nếu không Linh Tuyết còn tưởng hắn chết rồi chứ!
Để làm rõ tình hình của Lâm Phong.
Chu Linh Tuyết lật xem rất nhiều sách vở.
Liên tục chiến đấu hăng hái mấy ngày liền.
Cuối cùng trong một quyển sách tìm được tình huống tương tự.
Nếu sinh mệnh thể chinh bình thường, thân thể không có vết thương, mà vẫn lâu không tỉnh lại, chỉ có một khả năng.
Đó chính là thần hồn lâm vào ngủ say.
Loại tình huống này rất khó trị liệu.
Phàm là liên quan đến thần hồn, đều xử lý không tốt.
Một khi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, không những không chữa khỏi, ngược lại sẽ phản tác dụng.
Chu Linh Tuyết triệt để hết cách.
Lại không thể tìm y sư của gia tộc đến xem.
Bị phát hiện mình cất giấu một người đàn ông thì rất khó lường.
Hơn nữa cho dù tìm tới, cũng không có khả năng chữa khỏi.
Hiện tại chỉ có thể để hắn tự sinh tự diệt.
Có thể tỉnh lại thì tốt nhất, nếu vẫn chưa tỉnh, tìm thời gian để hoa điêu mang hắn đi vậy!
Từ đâu đến thì về đó.
Theo thời gian trôi đi.
Chu Linh Tuyết dần dần coi Lâm Phong như một đối tượng để dốc bầu tâm sự.
Theo nàng nghĩ.
Người đàn ông trước mắt, phần lớn là sẽ không tỉnh lại.
Từ khi biết mình sẽ bị coi là công cụ thông gia của gia tộc, đến Đường gia xong, Chu Linh Tuyết đặc biệt kiềm chế.
Tiếp theo lại bị giam trong lầu các không thể rời đi, tâm tình càng thêm phiền muộn.
Đã sớm muốn tìm một người để dốc bầu tâm sự.
Nhưng mãi không thể tìm được ứng cử viên thích hợp.
Tiểu Thanh tuy là thị nữ thân cận của nàng.
Nhưng đầu óc nàng hình như thiếu dây thần kinh.
Vô tình liền bị người khác moi hết lời đi.
Chu Linh Tuyết cũng không dám nói với nàng quá nhiều.
Đa số thời gian, cũng là hướng về phía hoa điêu kể lể ủy khuất của bản thân.
Bây giờ xem Lâm Phong đang nằm trên giường như một đối tượng để dốc bầu tâm sự, là một lựa chọn tốt.
Dù sao thì hắn cũng là người!
Dù sao nhìn tình hình của hắn, cơ bản là quá sức có thể tỉnh lại.
Mới đầu Chu Linh Tuyết còn có chút câu nệ.
Nói rất ít.
Dần dần lại càng nói càng nhiều.
Sau ba tháng.
Lâm Phong đã trở thành bạn tốt không thể thiếu của Chu Linh Tuyết.
Tuy hắn từ đầu đến cuối đều không nói một câu.
Chu Linh Tuyết như tìm được tri kỷ.
Mỗi ngày đều sẽ đến bên giường Lâm Phong, cùng hắn tâm tình rất lâu.
"Tiểu thư, mau xuống đây, lão gia đến rồi!" Tiểu Thanh hét lớn.
Đang ở trong phòng, Chu Linh Tuyết lập tức đứng dậy, chỉnh lý tâm tình của mình, đi ra ngoài xuống lầu.
Một người đàn ông trung niên đang đợi ở trong lương đình.
Hắn chính là gia chủ Chu gia đương thời Chu Thiết Hùng.
"Phụ thân!" Chu Linh Tuyết không lạnh không nhạt nói một tiếng.
"Linh Tuyết, còn đang giận cha sao?" Chu Thiết Hùng hỏi.
"Linh Tuyết không dám!"
"Linh Tuyết, với trí thông minh của con, hẳn phải biết, Chu gia phát triển đã đến giai đoạn khó khăn, nếu không nghĩ cách đột phá, sẽ bị thời đại bỏ rơi, chúng ta nhất định phải mượn sức Đường gia, đả thông mậu dịch với Trung Châu, việc gả con đi là kết quả bàn bạc của cả Chu gia, phụ thân cũng không còn cách nào khác."
"Phụ thân, có vài lời không biết người đã từng nghe chưa."
"Lời gì?"
"Mời thần dễ, tiễn thần khó! Chu gia muốn mượn lực của Đường gia, Đường gia làm sao lại không muốn đoạt lấy tài sản của Chu gia? Một khi hai nhà liên kết, phụ thân nghĩ còn có thể thoát khỏi Đường gia sao? Không thể nào! Không hút khô Chu gia, Đường gia chắc chắn sẽ không bỏ tay, không tin thì chúng ta cứ xem thử."
Chu Thiết Hùng nghe xong thì im lặng rất lâu.
Một lúc lâu sau, mới thở dài nói: "Haizzz ~~~ Linh Tuyết, vì sao con không phải là thân nam nhi?"
"Thân nam nhi thì thế nào? Thân nữ nhi thì thế nào?"
"Nếu con là thân nam nhi, phụ thân nhất định sẽ bồi dưỡng con thành gia chủ Chu gia đời sau, tin rằng con nhất định có thể dẫn dắt Chu gia đến huy hoàng, có điều con lại là thân nữ nhi, cũng chỉ có thể gả đi."
Chu Linh Tuyết cười cười không đáp.
Nụ cười trông thật bất đắc dĩ.
Nàng cũng thường tự hỏi.
Vì sao mình không phải thân nam nhi?
Cứ nhất định là thân nữ nhi?
Thân nữ nhi thì thôi đi.
Còn bị gia tộc coi như công cụ thông gia.
Gả đi để thu lợi ích.
"Linh Tuyết, vấn đề con nói, gia tộc cũng đã nghĩ tới, trước mắt chưa có biện pháp giải quyết, chỉ có thể chờ đợi sau khi đả thông tuyến đường mậu dịch trên biển với Trung Châu, rồi từ Trung Châu nghĩ cách." Chu Thiết Hùng giải thích.
"A... Từ Trung Châu nghĩ cách? Ý tưởng thật không tồi, nhưng thế lực Trung Châu là kẻ ngu sao? Ai có thể chắc chắn bọn họ không phải là Đường gia thứ hai?" Chu Linh Tuyết cười nhạo.
"Vấn đề con nói đúng là cần chú ý, bất quá chuyện đó cũng là chuyện sau này, hôm nay ta đến là thông báo cho con, hôn lễ của con và đại thiếu gia Đường gia, có lẽ sẽ được cử hành sau một tháng nữa, con chuẩn bị đi!"
Chu Thiết Hùng nói xong thì đứng dậy, không quay đầu lại rời đi.
Để lại Chu Linh Tuyết ngây người đứng đó.
Một lúc sau, gục lên bàn đá, khóc thút thít.
"Ô ô ô ~~~"
Trong Cung Cửu U.
Lâm Phong thần hồn ngồi xếp bằng.
Luyện Hồn Châu lơ lửng trước người.
Hắn đang luyện hóa Luyện Hồn Châu.
Đồng thời đã đến giai đoạn cuối cùng.
Rất nhanh liền có thể trở thành chủ nhân mới của Luyện Hồn Châu.
Với năng lực của Luyện Hồn Châu.
Có thể giúp Lâm Phong san bằng con đường sau thập nhị cảnh, để hắn đi xa hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận