Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 581: Ngươi thua (length: 8424)

"Tốt! ! ! Ha ha ha ~~~ Tiểu Lượng, ngươi quả nhiên không có để cho gia gia thất vọng." Tào Chính Đức cười lớn.
Tào Lượng đem tu vi tăng lên tới Chân Tiên đỉnh phong.
Trận chiến này hẳn là không có gì đáng lo.
Hắn đem ánh mắt dời về Tiên Tôn Lý Ngọc Lương, muốn thấy được một chút biến hóa.
Kết quả rất thất vọng.
Lý Ngọc Lương vẫn là cái bộ dạng vân đạm phong khinh đó.
Phảng phất một trận chiến này thắng thua đối với hắn mà nói, căn bản không quan trọng.
Lâm Phong cảm nhận được khí thế của Tào Lượng lại trướng lên, lại nổi lên một chút hứng thú.
Như vậy mới đúng chứ!
Tào Lượng bộc lộ ra tu vi Chân Tiên đỉnh phong, chính là chuẩn bị nhanh chóng giải quyết chiến đấu.
Thân thể giống như mũi tên ra khỏi cung bắn ra.
Tại chỗ lưu lại một cái hố sâu.
Ảo ảnh Ma Viên lần nữa giơ lên trong tay Hám Thiên chấn địa chùy, ầm ầm nện xuống.
"Đông ~~~ "
Lại là một tiếng vang thật lớn.
Lần này lại không thể ngăn cản Tào Lượng.
Hắn dùng thân pháp xảo diệu tránh được công kích.
Đổi vị trí, tiếp tục hướng về Lâm Phong tiến lên.
Ảo ảnh Ma Viên muốn lần nữa nhấc lên Hám Thiên chấn địa chùy hiển nhiên đã không kịp.
Tay trái một chưởng vỗ xuống.
"Ba ~~~ "
Mặt đất xuất hiện một cái dấu chưởng khổng lồ.
Vẫn không thể đánh trúng Tào Lượng.
Tiếp theo ~~~ "Ba ba ba.. . . . ."
Ảo ảnh Ma Viên tay trái tay phải vô hạn thay phiên.
Một chưởng lại một chưởng không ngừng vỗ xuống.
Đồng thời thân thể lùi lại.
Trên mặt đất xuất hiện cái này đến cái khác dấu bàn tay.
Nhưng mà đều không thể vỗ trúng Tào Lượng.
Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, đã mắt thường khó phân biệt.
Khoảng cách hai bên đang nhanh chóng rút ngắn.
Ngay lúc Tào Lượng sắp đến trước mặt Lâm Phong.
"Ba ~~~ "
Bị tay trái của ảo ảnh Ma Viên một chưởng đè xuống đất.
Tay phải theo sát ngay sau, rơi vào mu bàn tay trái.
"Ba ~~~ "
Chiến trường đột nhiên yên tĩnh lại.
Tào Chính Đức gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay chồng lên của Ma Viên.
Trong lòng không ngừng tự an ủi mình.
Sẽ không, sẽ không.
Tiểu Lượng không thể nào tùy tiện bị thua như vậy.
Đợi hai bàn tay to nâng lên.
Chỉ thấy bên dưới trống không.
Lâm Phong ngẩn người một khắc.
Mặt đất trước người đột nhiên vỡ ra.
Một bóng người thoát ra.
Với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, một quyền đánh vào chỗ hàm dưới của Lâm Phong.
"Bành! ! !"
Lâm Phong bị đánh bay ra ngoài, bay trọn vẹn mấy chục mét mới rơi xuống đất.
Ảo ảnh Ma Viên cũng giống vậy, theo sau té lăn trên đất, rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.
Lảo đảo đứng người lên, Lâm Phong lắc đầu, có chút mơ màng.
Hắn không có sử dụng lực lượng thần hồn để tìm kiếm vị trí của Tào Lượng.
Bị tập kích bất ngờ.
Nếu không phải có Thượng Cổ luyện thể công pháp Ngũ Cầm Hí hộ thể.
Một kích này sợ rằng sẽ khiến bản thân bị trọng thương.
Trên nắm tay của Tào Lượng phủ một cái quyền sáo, hiện ra một chút quang mang, hiển nhiên không phải là đồ phàm, trên quyền sáo phủ đầy gai nhọn, uy lực đại tăng.
Sơ suất quá!
Lâm Phong tự kiểm điểm bản thân một phen.
Tiên nhân giới, quả nhiên đều rất mạnh.
Huống chi tu vi của người ta còn cao hơn chính mình.
May mắn có Ngũ Cầm Hí.
Chỉ là bị thương nhẹ một chút.
Không ảnh hưởng đến cuộc chiến tiếp theo.
Nếu không trận chiến này sợ là muốn sớm kết thúc.
Thấy Lâm Phong đứng dậy.
Tào Lượng trong lòng kinh hãi.
Một quyền này của hắn, cho dù đánh vào người Chân Tiên đỉnh phong cùng cấp, cũng không dễ chịu như vậy, Lâm Phong thoạt nhìn dĩ nhiên không hề hấn gì?
Sao có thể?
Lực phòng ngự phải mạnh đến mức nào mới có thể chống đỡ một quyền của mình?
Hơn nữa Tào Lượng cảm giác trên tay phải truyền đến một tia đau đớn.
Mang theo Cổ Thần Quyền bộ, vậy mà còn có thể bị lực lượng phản chấn làm bị thương.
Thật là lực phòng ngự đáng sợ.
Hàm dưới lại là một điểm yếu của người.
Tào Lượng rốt cuộc thấy được cái gì là thiên tài.
Trách không được có thể bái nhập môn hạ Tiên Tôn.
Mới đột phá Tiên Nhân cảnh bao nhiêu tháng, liền có được sức chiến đấu của Chân Tiên đỉnh phong.
"Ngươi rất mạnh! Ta sơ suất quá." Lâm Phong nhìn Tào Lượng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Tào Lượng giống như bị một đầu hung thú Thượng Cổ khóa chặt, toàn thân không được tự nhiên, ngoài miệng lại không thể hiện ra ngoài.
"Ngươi cũng không tệ! Có thể chống đỡ một quyền của ta."
"Tiếp theo, ta phải nghiêm túc, cẩn thận!"
"Ta cũng vậy! ! !"
Hai người gần như đồng thời hành động.
Thân thể lập tức biến mất.
"Bành! ! !"
Một tiếng vang thật lớn.
Chiến đấu bắt đầu.
Tào Lượng mang theo Cổ Thần Quyền bộ, mỗi một quyền đánh ra đều có uy năng vô cùng.
Lâm Phong có Ngũ Cầm Hí hộ thể, căn bản không sợ.
"Phanh phanh phanh ~~~ "
Hai bên đánh qua đánh lại.
Trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.
Tào Chính Đức đang xem trận chiến ở phía xa, khẩn trương nhìn chằm chằm chiến trường.
Tào Lượng không thể thua, bằng không thì Tào gia sẽ nguy hiểm.
Lý Ngọc Lương vẫn là vẻ mặt đó, không có một chút biến hóa.
Lâm Phong vừa chiến đấu, vừa nghĩ đối sách.
Cửu Chuyển Phân Thân Thuật là át chủ bài lớn nhất của mình.
Có thể không dùng, tốt nhất vẫn là đừng dùng.
Vậy cũng chỉ có thể thi triển tiên nhân chỉ đường.
Dù sao tiên nhân chỉ đường là học được từ ý niệm của sư tôn, không sợ bị bại lộ.
Sau khi nghĩ thông suốt.
Lâm Phong đem mu bàn tay trái để sau lưng, ngón trỏ ngưng tụ sức mạnh, chuẩn bị sử dụng tiên nhân chỉ đường của sư tôn.
Tay phải tiếp tục đại chiến với Tào Lượng.
Thiếu một tay, lập tức bị đối phương áp chế.
Nắm đấm không ngừng đánh vào người.
Dù có Ngũ Cầm Hí hộ thể, thương thế cũng không ngừng tăng lên.
Tào Lượng không biết tại sao Lâm Phong lại thu một tay.
Hiện tại hắn, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chiến đấu, thắng lợi.
Thời gian chiến đấu càng dài, càng chấn kinh với thực lực của Lâm Phong, sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
"Bành ~~~ "
Tào Lượng một quyền đánh vào ngực Lâm Phong.
"Phốc ~~~ "
Thương thế tích lũy, khiến Lâm Phong không thể nhịn được nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Ngũ Cầm Hí không phải là vạn năng.
Chỉ có thể tăng cường lực phòng ngự.
Không làm được miễn nhiễm công kích vật lý.
Thân thể Lâm Phong lùi lại mấy chục mét mới dừng.
Tiên nhân chỉ đường tụ lực đã chuẩn bị kết thúc.
Tào Lượng nhìn thấy Lâm Phong thổ huyết lùi lại.
Biết cơ hội của mình tới.
Sử dụng một kích mạnh nhất giải quyết chiến đấu.
Đột nhiên xông lên.
Nắm tay phải nắm chặt, đánh về phía Lâm Phong.
Một quyền này, uy lực hơn xa trước kia.
Chính là tuyệt chiêu mạnh nhất của Tào Lượng — Thái Cổ thần quyền.
Nắm đấm phảng phất xuyên không gian, xuất hiện trước mặt Lâm Phong.
Nếu trúng đòn, dù Lâm Phong có Ngũ Cầm Hí hộ thể, cũng tất bị thương nặng.
Vừa lúc tiên nhân chỉ đường tụ lực hoàn thành.
Lâm Phong đưa tay trái ra, ngón trỏ điểm vào Thái Cổ thần quyền của Tào Lượng.
Nhìn như mềm nhũn một chỉ, lại ẩn chứa năng lượng kinh thiên.
Thái Cổ thần quyền cùng tiên nhân chỉ đường đối oanh.
Trong chớp mắt.
Xung quanh nhấc lên một trận cuồng phong.
Cuốn bay lên những mảnh đá vụn, đất cát trên mặt đất.
Trên chiến trường cát bay đá chạy.
Đợi đến khi bụi đất tan đi.
Lâm Phong và Tào Lượng mặt đối mặt.
Một người tay phải để ngang, một người tay trái để ngang.
Một quyền một chỉ tiếp xúc nhau.
Thời gian như đứng im.
Sau một hồi lâu.
Tào Lượng là người đầu tiên không nhịn được.
"Phốc ~~~ "
Phun ra một ngụm máu tươi.
Mặt mày tái nhợt, tay phải rủ xuống, thân thể lung lay lùi lại mấy bước, ngồi phịch xuống đất.
Ngược lại Lâm Phong.
Chậm rãi thu tay trái về, nhàn nhạt nói: "Ngươi thua! ! !"
Tào Chính Đức đang xem cuộc chiến đầu óc "Oanh" một tiếng, đầu váng mắt hoa, suýt chút nữa té xỉu, trong miệng lẩm bẩm: "Không thể nào! Không thể nào! Tiểu Lượng sẽ không thua! Tiểu Lượng sẽ không thua!"
Hắn biết rõ.
Việc Tào Lượng thua trận giao đấu mang ý nghĩa gì.
Một khi Lý Ngọc Lương công khai tuyên bố không còn che chở Tào gia.
Những kẻ thù đó sẽ lần lượt nhảy ra gây khó dễ cho Tào gia.
Cho dù thành công chịu đựng được.
Chư thiên vạn giới dung hợp lớn, loạn thế sắp nổi lên, Tào gia nên đi về đâu?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận