Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 57: Tông môn thi đấu (length: 7783)

Lão tổ tông lên tiếng.
Thần Tiêu Kiếm Tông cuối cùng là khôi phục yên tĩnh như trước.
Tất cả mọi người vào vị trí chuẩn bị tùy thời ứng phó tình huống đột phát.
Vô Cực Ma Tông mặc dù không có động tĩnh.
Có thể việc Cực Đạo người đột phá đệ thập cảnh, tựa như một cái gai đang kẹt tại cổ họng của các đại thế lực.
Nuốt không trôi, nhả không ra.
Theo lệ cũ, nửa tháng sau chính là Thần Tiêu Kiếm Tông mỗi năm một lần tông môn thi đấu, mục đích là để kiểm tra sự tiến bộ của các đệ tử trong một năm qua.
Chỉ là tình hình bây giờ, tựa hồ lại không cho phép làm lớn như vậy.
La Vân Thiên nhất thời không quyết định được.
Dù sao từ khi Thần Tiêu Kiếm Tông thành lập tới nay, tông môn thi đấu liền chưa từng bị hủy bỏ.
Thế là hắn lại đến kiếm tháp tìm lão tổ Tiêu Chính Huyền, hỏi thăm năm nay tông môn thi đấu nên xử lý như thế nào.
Tiêu Chính Huyền suy nghĩ một chút, nói với La Vân Thiên.
Tông môn thi đấu như thường lệ tiến hành, đồng thời lập tức gửi lời mời đến tất cả các thế lực có quan hệ tốt với Thần Tiêu Kiếm Tông, để cho mọi người đến đây tham quan.
La Vân Thiên biết lão tổ tông đây là mượn cơ hội tông môn thi đấu, muốn cùng các đại thế lực kết minh, cùng nhau đối kháng Vô Cực Ma Tông.
Tin tức tông môn thi đấu đúng hạn tổ chức rất nhanh liền truyền khắp Thần Tiêu Kiếm Tông.
Các đệ tử cũng không biết đại sự của tông môn, đối với bọn hắn mà nói, tông môn thi đấu chính là chuyện lớn.
Không chỉ quan hệ đến phân chia tài nguyên tu luyện, mà còn quan hệ đến danh tiếng của bản thân.
Tuổi trẻ khinh cuồng, ai không muốn nhất chiến thành danh, nhận được sự coi trọng của tông môn, nhận được sự sùng bái của sư huynh sư đệ, sư tỷ sư muội?
Trong lúc La Vân Thiên bận rộn chuẩn bị tông môn thi đấu.
Lão tổ Tiêu Chính Huyền bảo hắn đi một chuyến kiếm tháp.
Đến tầng đỉnh kiếm tháp, liền thấy Đại trưởng lão Bách Vân Sinh cũng ở đây.
"La Vân Thiên bái kiến lão tổ!" La Vân Thiên cúi đầu.
"Vân Thiên, trước kia tông môn thi đấu, chúng ta chỉ đóng cửa tự làm rồi tự xem, nhưng lần này khác biệt, chắc chắn có người ngoài đến, nhất định phải cho người khác thấy được tài nghệ thật sự của Thần Tiêu Kiếm Tông, không thể để người khác cảm thấy thực lực đệ tử Thần Tiêu kiếm tông chỉ có vậy!" Tiêu Chính Huyền nói.
"Lão tổ, ta rõ ràng!"
"Vừa nãy Vân Sinh có đề nghị với ta, nói Cô Tồn Phong đã hoang phế nhiều năm, liền dứt khoát lấy ra làm phần thưởng cho lần tông môn thi đấu này, nâng cao tính tích cực của các đệ tử, ngươi thấy thế nào?"
La Vân Thiên nghe xong lập tức gấp gáp: "Lão tổ, Cô Tồn Phong là một trong 16 phong của Thần Tiêu Kiếm Tông ta, cứ như vậy thưởng cho đệ tử, có phải quá tùy tiện không?"
Đại trưởng lão Bách Vân Sinh tiếp lời.
"Tông chủ nói sai rồi! Từ khi Tô Mộ Bạch bị phế, Cô Tồn Phong liền ngày một sa sút, mấy chục năm gần đây càng chỉ có một đệ tử, lại là một kẻ phế vật, tiếp tục như vậy thì chẳng bằng coi như phần thưởng cho hạng nhất tông môn thi đấu lần này, vừa có thể nâng cao tính tích cực của các đệ tử, lại có thể cho Cô Tồn Phong một cái kết cục tốt, cớ sao mà không làm?"
"Dù là hạng nhất tông môn thi đấu, thực lực cũng căn bản không đủ để quản lý Cô Tồn Phong, làm như vậy ngược lại sẽ ảnh hưởng tu hành, ta thấy không ổn." La Vân Thiên vẫn đang cố gắng đến cuối cùng.
Hắn biết lão tổ trong lòng đã đồng ý với đề nghị của Bách Vân Sinh, Cô Tồn Phong khả năng cao là không giữ được.
"Ta ngược lại thấy Vân Sinh nói có lý, Cô Tồn Phong cứ bỏ không như vậy, còn không bằng ban thưởng cho đệ tử hạng nhất tông môn thi đấu, còn chuyện sau khi lấy được sẽ xử lý thế nào, thì không cần phải để ý." Tiêu Chính Huyền vừa nói câu này.
Cơ bản là đã định xuống chuyện này.
"Nếu lão tổ đã nói vậy, thì ta đi chuẩn bị một chút." La Vân Thiên bất đắc dĩ nói.
Phản đối thực sự không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Chuyện lão tổ quyết định, ai cũng không thay đổi được.
Cô Tồn Phong.
Lâm Phong cảm giác mình chỉ còn thiếu chút nữa là có thể tu luyện trảm thiên rút kiếm thuật đến viên mãn. Lúc này.
Lãnh Hàn Sương vô cùng lo lắng đi đến Cô Tồn Phong, từ xa đã vội vàng hô lớn: "Lâm Phong, xảy ra chuyện lớn!"
Lâm Phong nghe xong, còn tưởng là sư tôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhanh chóng phi thân ra đón.
"Sư thúc, làm sao vậy? Có phải liên quan đến sư tôn ta?"
"Không phải!!!” Lãnh Hàn Sương lắc đầu.
"Vậy là chuyện gì?"
Lâm Phong bình tĩnh lại, đồng thời trong lòng hơi nghi ngờ.
Trừ sư tôn Tô Mộ Bạch, những chuyện khác với hắn mà nói, đều không phải là chuyện lớn.
"Tông môn thi đấu sắp bắt đầu."
"Cái này tính là cái gì đại sự, tông môn chẳng phải hàng năm đều tổ chức thi đấu sao? Không liên quan đến ta mà! Ta có tham gia lần nào đâu." Lâm Phong càng thêm không hiểu.
"Lần tông môn thi đấu này không giống trước kia."
"Chỗ nào không giống nhau?"
"Phần thưởng hạng nhất thi đấu chính là Cô Tồn Phong dưới chân chúng ta, còn là do chính lão tổ lên tiếng, nói Cô Tồn Phong bỏ không quá lâu, cần phải tìm cho nó một người chủ."
"Sư thúc, ý ngài là tông môn muốn đem Cô Tồn Phong ban thưởng cho hạng nhất tông môn thi đấu lần này?" Lâm Phong không chắc chắn hỏi.
"Là như vậy!" Lãnh Hàn Sương gật đầu cực kỳ chắc chắn.
Lâm Phong im lặng một lúc, nghiêm túc nói: "Cô Tồn Phong là của sư tôn, ai cũng đừng hòng cướp đi!"
"Lão tổ quyết định, ai cũng không thể thay đổi được, chẳng phải là ngươi cứ đi tham gia tông môn thi đấu, giành hạng nhất, Cô Tồn Phong tự nhiên sẽ là của ngươi."
"Vậy thì ta đi tham gia!"
"Không tiếp tục khiêm tốn?" Lãnh Hàn Sương khẽ cười một tiếng.
Nàng đoán được Lâm Phong chắc chắn sẽ không dễ dàng giao Cô Tồn Phong cho người khác.
Lâm Phong cau mày.
"Nhà sắp mất rồi, còn khiêm tốn cái rắm! Hơn nữa, ta cũng không có lộ hết bài đâu, thắng cái hạng nhất có gì khó, đến lúc đó có người hỏi, ta cũng đã nghĩ xong lý do rồi."
"Lý do gì?" Lãnh Hàn Sương tò mò hỏi.
"Trong Cửu U bí cảnh ngẫu nhiên lấy được một loại linh dược thần kỳ tự nhiên, ăn vào tu vi tăng vọt."
"Lý do không tồi! Chỉ sợ ngươi vừa nói ra sẽ bị vô số người ghen ghét đố kỵ, sau lưng chửi ngươi gặp vận may cứt chó."
Lãnh Hàn Sương có thể tưởng tượng ra, khi Lâm Phong nói ra câu này trước mặt toàn tông, vẻ mặt của các đệ tử sẽ như thế nào.
Chúng ta cố gắng tu luyện mấy chục năm, còn không bằng ngươi vào Cửu U bí cảnh ngẫu nhiên hái thuốc sao?
Thiên lý ở đâu?
Chỉ sợ lần tới Cửu U bí cảnh mở ra, vô số người sẽ tranh nhau đi vào, không vì cái gì khác, chỉ vì cái tỷ lệ một tia biến phế thành thiên tài.
Lãnh Hàn Sương vẫn chưa biết.
Cung Cửu U thực đã hóa thành một dấu ấn, khắc ở lòng bàn tay Lâm Phong. Trừ khi hắn thôi động cung Cửu U, mới có thể mở ra Cửu U bí cảnh, nếu không Cửu U bí cảnh cũng không thể nào mở ra nữa.
"Tùy bọn họ đi! Ta bị chửi còn ít sao? Nếu thực sự quan tâm đến ánh mắt của người khác, thì đã không ẩn mình nhiều năm như vậy." Lâm Phong không quan trọng nhún vai.
Lãnh Hàn Sương không thể không thừa nhận.
Lâm Phong có thể đạt đến thực lực bây giờ, không chỉ vì thiên phú mạnh mẽ đơn giản, mà ngay cả tính cách này, cũng là điều mà rất nhiều lão già sống cả đời cũng không bằng, đừng nói đến người trẻ tuổi.
"Lâm Phong, ngươi rất thích hợp làm một cao nhân ẩn thế."
"Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng tích mệnh trêu người a!" Lâm Phong bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời thở dài.
Đã tiếp nhận truyền thừa của Cửu U Thánh Chủ, chỉ có thể đi về phía trước, không có đường lui...
Bạn cần đăng nhập để bình luận