Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 699: Mật thất (length: 7939)

Côn Khư Cảnh.
Lâm Phong nhìn xem cảnh vật chung quanh.
Nơi này chính là Côn Khư Cảnh tầng thứ bảy?
Sao lại khác hoàn toàn so với trước kia?
Mấy tầng trước sau khi thông qua khảo nghiệm, đều sẽ xuất hiện ở trong rừng rậm.
Lúc này Lâm Phong, lại đang ở một cái mật thất to lớn.
Rõ ràng khác biệt ngày đêm với mấy tầng trước.
Trong lòng dâng lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt.
Lâm Phong cẩn thận từng li từng tí bước chân.
Bắt đầu cẩn thận chu đáo thăm dò mật thất thần bí này.
Toàn bộ mật thất rộng rãi khác thường.
Diện tích to lớn tối thiểu tương đương với một sân bóng tiêu chuẩn.
Khi hắn đến gần bên tường, mới chú ý vách tường được tạo thành từ các phiến đá hình vuông bóng loáng được chồng tỉ mỉ lên nhau.
Phiến đá có lớn có nhỏ.
Lớn thì rộng vài mét, nhỏ thì chỉ cỡ một mét.
Mỗi khối phiến đá ở giữa, còn được khảm thêm các phiến đá nhỏ, nhìn xấp xỉ một phần mười so với phiến đá lớn.
Nhìn từ xa, các phiến đá được sắp xếp có thứ tự, như từng cái "Hồi" chữ tinh xảo.
Tại chỗ trống của "Hồi" chữ, là chi chít phù văn, lóe lên ánh sáng kỳ dị.
Phù văn tỏa ra một loại khí tức thần bí khiến người ta sợ hãi, tựa hồ ẩn chứa vô tận lực lượng cùng bí mật.
Điều khiến người ta kỳ lạ là.
Đại bộ phận phù văn đang sáng lên.
Một phần nhỏ đã tắt, không còn phát ra ánh sáng.
Ngay khi Lâm Phong đang suy nghĩ những phù văn này có tác dụng gì.
Trong mật thất vang lên một âm thanh.
"Hoan nghênh đến Côn Khư Cảnh tầng thứ bảy, nơi này không giống sáu tầng trước, sáu tầng trước bảo vật đều cần tự mình đi tìm, có tìm được full màn hay không là do vận may, vận may không tốt, rất có thể tay không trở về, tầng thứ bảy thì không cần, bảo vật tàng ở phiến đá trên vách tường, thí luyện giả chỉ cần nhìn chằm chằm phù văn đang sáng trong ba giây, liền có thể lĩnh hội phù văn, cuối cùng đem các phù văn ghép lại theo phương thức chính xác, phiến đá sẽ tự động mở ra, đưa ra bảo vật, thí luyện giả, ngươi có vấn đề gì có thể nói, ta sẽ giúp ngươi giải đáp."
Lâm Phong đã hiểu.
Âm thanh vừa nói.
Chính là âm thanh lúc mới vào Côn Khư Cảnh, đã đối thoại với Thái Sơ Tiên Vương.
Hẳn là người quản lý Côn Khư Cảnh.
"Xin hỏi những phù văn đã tắt, có phải ý nghĩa bảo vật bên trong đã bị người khác lấy đi?" Lâm Phong hỏi.
"Đúng vậy! Sau khi bảo vật bị lấy đi, phù văn sẽ tắt, cho nên ngươi chỉ có thể tổ hợp các phù văn đang phát sáng."
"Ta làm thế nào để tiếp nhận khảo nghiệm Côn Khư Cảnh tầng thứ tám?" Lâm Phong lại hỏi.
"Hầu như tất cả phiến đá ở tầng thứ bảy Côn Khư Cảnh đều là hình vuông, chỉ có chỗ khuất phía sau ngươi, có một khối là hình chữ nhật, đó chính là cửa thông đến khảo nghiệm tầng thứ tám, cũng giống các phiến đá khác, ngươi chỉ cần tổ hợp thành công phù văn phía trên, sẽ mở được cửa đá, tiếp nhận khảo nghiệm tầng thứ tám, vì vậy, ngươi nhất định phải chừa một chút thời gian mở cửa mới được, nếu không cứ mười năm một lần, sẽ lập tức bị truyền tống ra ngoài."
"Ta mở cửa đá trước nhưng không đi vào, đi tìm hiểu tổ hợp những phù văn khác để thu bảo vật, đợi thời gian gần hết rồi thì đi vào trong cửa đá, tiếp nhận khảo nghiệm tầng thứ tám được không?"
"Đương nhiên không được! Sau khi cửa đá mở ra, ngươi nếu không đi vào, sẽ nhanh chóng đóng lại, phù văn bên trên sẽ thay đổi lần nữa, đợi ngươi muốn đi vào, lại phải tốn thời gian, cho nên cách của ngươi không được."
"Bảo vật trong phiến đá chắc hẳn rất trân quý?"
"Phiến đá càng lớn, phù văn càng nhiều, ghép lại càng khó, biểu hiện bảo vật bên trong càng trân quý."
"Thì ra là thế! Ta hiểu rồi, một câu hỏi cuối, lúc ta lĩnh hội phù văn, chắc chắn phải tập trung hết tinh thần thể xác, làm thế nào để biết thời gian? Nhỡ đến giờ mà không biết thì sao?"
"Về điểm này ngươi yên tâm, mỗi ngày ta đều sẽ báo cáo thời gian còn lại."
"Vậy thì không thành vấn đề!"
"Chúc ngươi may mắn!"
Âm thanh biến mất.
Lâm Phong đứng trong mật thất rộng lớn.
Không vội vàng tìm hiểu phù văn.
Theo quy tắc.
Có thể đợi mười năm ở tầng thứ bảy.
Có thừa thời gian để tìm hiểu.
Không cần phải vội.
Lâm Phong trước hết đi một vòng quanh mật thất.
Tìm được vị trí cửa đá.
Và phiến đá có diện tích lớn nhất, nhiều phù văn nhất, bảo vật trân quý nhất.
Vẫn đang sáng.
Chứng tỏ không ai ngộ ra được.
Xem rõ có bao nhiêu bảo vật bị lấy đi.
Theo Lâm Phong đánh giá.
Bảo vật bị các thí luyện giả lấy đi vẫn chưa tới một phần mười.
Đồng thời đa phần đều là các phiến đá nhỏ.
Các phiến đá lớn thì cơ bản không ai ngộ ra được.
Nói cách khác.
Phần lớn bảo vật quý giá ở tầng thứ bảy đều vẫn còn.
Hiện tại không ai có thể mang đi.
Trong lòng Lâm Phong không khỏi nảy sinh một ý nghĩ: Những thiên tài vũ trụ khác cũng không được a!
Côn Khư Cảnh mở ra đã bao nhiêu năm?
Mới lấy đi không đến một phần mười bảo vật.
Chư thiên vạn giới không có lấy được một ai.
Mình phải cả gốc lẫn lãi lấy về toàn bộ.
"Tê ~ hô ~ tê ~ hô ~ "
Hít sâu mấy hơi, sau khi trấn tĩnh lại, Lâm Phong bắt đầu lĩnh hội phù văn trên phiến đá ở vách tường.
Đầu tiên chọn một cái nhỏ nhất, phù văn đại khái chỉ mười mấy cái, thử độ khó.
Ánh mắt nhìn chằm chằm phù văn trên phiến đá, chỉ ba giây sau.
Cũng cảm thấy các phù văn không ngừng nhảy nhót trong mắt mình.
Mỗi một đạo phù văn, phảng phất đều là một Tinh Linh sinh động.
Lâm Phong bị hấp dẫn.
Đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Đến tận ba ngày sau mới tỉnh lại.
Vào khoảnh khắc Lâm Phong tỉnh táo lại.
Một phiến đá nhỏ ở giữa bức tường nhẹ nhàng di chuyển, lồi ra phía ngoài.
Đã lĩnh hội tổ hợp thành công.
Phiến đá mở ra.
Để lộ bảo vật bên trong.
Lâm Phong đi tới, đưa tay lấy bảo vật ra.
Một cái hộp gỗ nhỏ.
Sau khi mở ra, phát hiện bên trong là một gốc linh dược.
Thấy linh dược trong nháy mắt, hai mắt Lâm Phong mở to, vẻ mặt đầy vẻ không thể tin được.
Thiên Địa Huyền Hoàng Sâm! ! !
Bảo vật trước mắt vậy mà là Thiên Địa Huyền Hoàng Sâm!
Đồ vật mà cường giả Tiên Tôn cảnh cũng muốn tranh đoạt, cứ vậy dễ dàng bị bản thân lấy được?
Lâm Phong nhớ rõ.
Lúc trước Phù Du Động Thiên chi chủ An Bách Trần, một trong 36 động thiên của Tiên giới, mang đệ tử đến Thiên Sách Phủ, đánh cược với sư tôn Lý Ngọc Lương một ván.
Rằng thì là Sư tôn thắng được ngưng thần tĩnh tâm đan từ tay An Bách Trần.
An Bách Trần thắng thì sẽ có được Thiên Địa Huyền Hoàng Sâm của sư tôn.
Hai vị cường giả Tiên Tôn đều coi trọng linh dược như vậy, bản thân chỉ tốn ba ngày đã lấy được vào tay.
Mà hắn lựa chọn, lại vẫn là phiến đá đơn giản nhất, ít phù văn nhất.
Nghĩa là vô số bảo vật trên vách đá ở tầng thứ bảy Côn Khư Cảnh, thứ tệ nhất cũng cùng cấp bậc với Thiên Địa Huyền Hoàng Sâm.
Lâm Phong bỏ qua một điểm khó khăn nhất.
Đó là muốn có được bảo vật tầng thứ bảy Côn Khư Cảnh, đầu tiên ngươi phải leo lên được tầng thứ bảy.
Ngay cả Thiên Cơ Tử và Tam Đại Tiên Vương cũng không thể thành công.
Đủ để chứng minh, tầng thứ bảy Côn Khư Cảnh không phải ai muốn lên cũng có thể lên được.
Thiên Địa Huyền Hoàng Sâm bên trong là một trong những bảo vật của sư tôn Lý Ngọc Lương.
Khiến An Bách Trần, chủ Phù Du Động Thiên đều thèm thuồng một thời gian dài.
Không còn nghi ngờ gì nữa đây khẳng định là đồ tốt.
Lâm Phong nhìn xung quanh một lượt.
Ánh mắt lộ vẻ kinh hỉ.
Phàm là nơi phù văn phát sáng, đều tượng trưng cho bên trong có bảo vật sánh bằng, thậm chí vượt trội Thiên Địa Huyền Hoàng Sâm.
Ta! ! !
Cũng là của ta! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận