Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 205: Phong Tuyết thương hội (length: 8128)

Đội tàu của Chu gia chậm rãi tiến đến gần bờ biển Trung Châu.
Rất nhanh đã có thuyền đến dẫn đường, tiến vào bến cảng.
Đến nơi này, cơ bản đã an toàn, không cần lo lắng sẽ gặp phải giặc cướp gì nữa, cũng không ai dám gây chuyện.
Từng bến cảng, đều do các thế lực lớn nắm giữ.
Chỉ cần nộp một khoản phí nhất định, có thể cho tàu hàng đỗ sát bến cảng, tiến hành bốc dỡ hàng hóa.
Tuyệt đối không cho phép có người gây sự.
Thương nhân cầu cạnh điều gì?
Hòa khí sinh tài!
Một khi có người gây chuyện.
Sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng bến cảng.
Dẫn đến các thương nhân đều chuyển sang bến cảng khác mà đỗ.
Tổn thất đó ai có thể gánh nổi?
Cho nên nói, bến cảng là một trong những địa phương an toàn nhất Trung Châu.
Ngoài ra, chính là các đại chủ thành, cũng cực kỳ an toàn.
Nơi bất an nhất toàn bộ, chính là các tiểu thành thị, địa phương nhỏ bé.
Sau khi tàu hàng đỗ sát ở bến cảng.
Chuyện kế tiếp cực kỳ rườm rà.
Cần phải đem hàng hóa từ Chấn Châu mang đến bán cho thương nhân Trung Châu, lấy về đồng tiền thông dụng của Trung Châu.
Mua nhà cửa, thành lập thương hội.
Lâm Phong không muốn tham gia vào những việc đó.
Là một thương nhân thế gia, Chu gia hoàn toàn quen việc dễ dàng.
Đem những chỗ nên đút lót cho tốt, mọi việc đều đơn giản.
Lâm Phong cùng Chu Linh Tuyết đi đến trên đường phố phụ cận.
Bến cảng lớn như vậy, mỗi ngày lui tới vô số đội thương nhân, việc bốc dỡ hàng hóa đều phải mất mấy ngày.
Xung quanh tự nhiên náo nhiệt phi thường.
Đã hình thành một chuỗi dây chuyền sản nghiệp.
Một con đường, tất cả đều là sống phóng túng.
Nhiệm vụ của Chu gia giao cho Chu Linh Tuyết rất đơn giản, chăm sóc tốt Lâm Phong.
"Chu tiểu thư, chúng ta tìm tửu lâu ngồi một chút nhé?" Lâm Phong hỏi dò.
"Nghe Lâm công tử! Bất quá trước đó, chúng ta trước tiên cần phải đổi chút tiền tài, bằng không thì cũng không có tiền để trả cho tửu lâu." Chu Linh Tuyết cười nói.
"Cũng đúng! Trước tiên tìm thương hội đi!"
Tại Ly Châu, Lâm Phong đều không biết tiền là vật gì, bởi vì chưa từng dùng qua.
Hai người đi chưa được mấy bước, liền thấy một thương hội.
Sau đó đi vào một quán tửu lâu trông có vẻ cực kỳ bình thường.
Tầng một là đại sảnh, có rất nhiều người đang ăn cơm.
"Hai vị khách quan mời vào trong!" Một tên tiểu nhị trong quán tức khắc tiến lên chào đón.
"Tìm chỗ nào yên tĩnh một chút!" Chu Linh Tuyết nói.
"Vâng ạ! Khách quan mời đi theo ta."
Tiểu nhị đang định dẫn hai người lên lầu.
Lâm Phong đột nhiên nghe được ở sảnh lớn có người đang nghị luận.
"Các ngươi nghe nói chưa? Thiếu thành chủ Khai Dương thành đã đột phá đến thập cảnh rồi."
"Thiếu thành chủ Khai Dương thành còn chưa tới 40 tuổi a! Có thể ở cái tuổi này đột phá thập cảnh, cũng coi như là kỳ tài ngút trời, dù có so với Trung Châu thập kiệt còn kém, cũng thuộc hàng nhân vật thứ hai, tương lai thành tựu khó lường."
"Cho nên thành chủ Khai Dương thành vô cùng vui mừng, muốn mở tiệc chiêu đãi các anh hùng hào kiệt trẻ tuổi ở Trung Châu, nghe nói còn bỏ ra nhiều tiền mời Vũ tiên tử đến hỗ trợ."
"Vũ tiên tử đã đồng ý chưa?"
"Vẫn chưa có tin tức gì truyền ra! Khả năng cao là sẽ đồng ý, dù sao thành chủ Khai Dương thành cũng là nhân vật cấp bậc chư hầu một phương, Vũ tiên tử cũng sẽ không đến mức không nể mặt."
"Cái gì? Vũ tiên tử muốn đến Khai Dương thành? Huynh đài tin tức có chuẩn xác không?" Người ở bàn bên cạnh tức khắc đứng dậy hỏi.
"Ta cũng là nghe một người bạn sống ở Khai Dương thành nói lại, nếu là thành chủ Khai Dương thành tự mình đưa thiệp mời, Vũ tiên tử chắc hẳn sẽ không từ chối."
"Nói như vậy tin tức này đáng tin cậy?"
"Có thể tin cậy được hay không, chẳng bao lâu sẽ có tin truyền ra thôi, thành chủ Khai Dương thành muốn mở rộng tầm ảnh hưởng, nhất định sẽ sớm tung tin Vũ tiên tử muốn đến Khai Dương thành, để hấp dẫn nhiều người đến hơn."
"Cũng phải! Đa tạ huynh đài! Ta vốn là một người ngưỡng mộ Vũ tiên tử, nếu nàng mà đến Khai Dương thành, ta nhất định sẽ đi."
"Khách khí quá! trùng hợp là ta cũng là người ngưỡng mộ Vũ tiên tử, đến lúc đó chúng ta cùng đi."
"Đã cùng là người ngưỡng mộ Vũ tiên tử, vậy chúng ta là người một nhà rồi, nào, huynh đài, cạn ly một chén! Ta uống trước rồi nói." Một người trong số đó cười lớn bưng chén lên, uống một hơi cạn sạch.
"Huynh đài là người sảng khoái! Ta cũng không thể như xe bị tuột xích được." Một người khác cũng bưng chén lớn lên ực một tiếng cạn sạch.
"Ha ha ha ... Sảng khoái! Huynh đài cứ ăn hết mình, một bữa này coi như ta đãi."
"Không không không! Để ta đãi!"
"À đúng rồi, huynh đài, tiệc chiêu đãi các lộ hào kiệt Trung Châu do Khai Dương thành tổ chức, là khi nào?"
"Hai tháng sau!"
"Đa tạ huynh đài đã cho biết!"
"Khách khí! ! !"
Chỉ mấy câu đã kết giao được một người bạn.
Khí tức giang hồ khá đậm.
Lâm Phong cũng không muốn lên lầu.
Hắn cảm thấy ngồi ở đại sảnh rất tốt.
Còn có thể nghe chút chuyện phiếm liên quan đến Trung Châu.
"Chúng ta ngồi ở đại sảnh thôi! Ở chỗ náo nhiệt cho vui!" Lâm Phong lên tiếng nói.
Chu Linh Tuyết tự nhiên không có bất kỳ ý kiến gì.
"Hai vị khách quan mời ngồi bên này!"
Tiểu nhị tìm cho hai người một chỗ khuất góc.
Lâm Phong vừa nghe mọi người xung quanh nghị luận, vừa dùng bữa.
Cũng không tệ.
Thật sự có thể nghe ngóng được một chút tin tức hữu dụng.
Tuy những tin tức này ở Trung Châu đã sớm lan truyền ra.
Chẳng có gì là bí mật.
Nhưng đối với Lâm Phong mới vừa đến Trung Châu, vẫn rất có ích.
Hắn nghe một cách ngon lành.
Năm ngày sau đó.
Chu gia đã xử lý xong mọi việc.
Hàng hóa từ Chấn Châu mang đến đã bán được một phần cho các thương nhân, lấy được một số thông tin.
Tiện thể còn đăng ký một thương hội —— Phong Tuyết thương hội.
"Phong" và "Tuyết" lần lượt lấy từ chữ cuối cùng trong tên của Lâm Phong và Chu Linh Tuyết.
Năm ngày này.
Lâm Phong và Chu Linh Tuyết ở tại tửu lâu, nghe ngóng được không ít tin tức.
Hắn hào phóng mời người ăn thịt uống rượu, kết giao được rất nhiều bạn nhậu.
Hai người bọn họ đi chung với nhau cũng thu hút ánh nhìn của người khác.
Nam thì đẹp như công tử văn nhã.
Nữ thì xinh đẹp như tiên nữ giáng trần.
Có thể nói là một đôi kim đồng ngọc nữ.
Nhìn qua cũng biết là công tử nhà giàu đi ra ngoài rèn luyện.
Cũng không có ai đến tìm bọn họ gây sự.
Chu gia mang đến rất nhiều tinh anh, ở mãi tửu lâu thì không kham nổi, vì vậy sau khi thương nghị.
Quyết định mua bất động sản ngay tại chỗ này, đem tổng bộ Phong Tuyết thương hội tạm thời đặt ở đây.
Sáng sớm.
Lâm Phong và Chu Linh Tuyết đi xuống lầu.
Tức khắc được đông đảo khách trong đại sảnh chào đón.
"Lâm công tử, sớm a!"
"Chào mọi người, sớm!" Lâm Phong cười nói.
"Còn tưởng Lâm công tử tối qua mải mê ở chốn ôn nhu không ra được chứ? Không ngờ lại dậy sớm như vậy."
Vừa nói xong.
Hiện trường tức khắc cười vang.
"Ha ha ha ~~~ "
Chu Linh Tuyết ở bên cạnh thì ngượng ngùng.
Nhưng trong lòng thì ngọt ngào vô cùng.
Mặc dù quan hệ giữa cô và Lâm công tử vẫn chưa có bất kỳ tiến triển thực chất nào.
Nhưng chỉ cần được ở bên cạnh hắn, cô đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Lâm Phong chỉ mỉm cười, không phản bác.
Sau mấy ngày ở chung.
Mọi người đều biết Lâm Phong là một thiếu gia không kiêu căng của một đại tộc.
Thỉnh thoảng đùa giỡn vài câu không làm mất phong độ.
"Mọi người, Trung Châu có chuyện gì thú vị không?" Lâm Phong tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
Chu Linh Tuyết ngồi bên cạnh hắn.
Thật sự trông giống như một nàng dâu nhỏ.
Lâm Phong tạo hình tượng là một thiếu gia từ nhỏ bế quan tu luyện, không hỏi chuyện đời, giờ mới ra ngoài rèn luyện, không hiểu biết nhiều về Trung Châu.
Hắn hào phóng, mời những người hay lui tới đây ăn uống miễn phí.
Dù sao Lâm công tử muốn biết chuyện lạ ở Trung Châu, mọi người cũng muốn ăn chút gì uống.
Đôi bên đều có lợi.
(tên trước kia đã đổi lại, Cơ Nguyệt Linh đổi thành Cơ Nguyệt Vũ, mọi người cứ nhớ vậy là được, sẽ không ảnh hưởng đến việc đọc.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận