Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 121: Hoàng Phủ nhất tộc (length: 8407)

Trên du thuyền.
Một già một trẻ đang ngồi đối diện nhau.
Lão nhân dù tóc đã hoa râm, trên mặt có chút nếp nhăn, nhưng vẫn tinh thần vô cùng phấn chấn, hồng hào cả khuôn mặt.
Nhìn khí chất, hoàn toàn không giống một vị cao tuổi lão giả.
Người trẻ tuổi chừng 27, 28 tuổi, mặt trắng trẻo, khí chất phi phàm, nhìn vào cũng biết không phải là người mà thế lực bình thường có thể bồi dưỡng được.
"Phúc lão, Ly Châu so với các châu khác, hình như ít được biết đến quá!" Người thanh niên lên tiếng.
"Thất thiếu gia nói đúng! Cửu Châu đại lục, ngoại trừ Trung Châu, tám châu còn lại được đặt tên theo càn khôn bát quái, lần lượt là Càn Châu, Khôn Châu, Chấn Châu, Tốn Châu, Khảm Châu, Ly Châu, Cấn Châu, Đoài Châu, trong đó Tứ Châu phía trên tương đối trù phú, lại liên hệ mật thiết với Trung Châu, còn Ly Châu được xem là một trong Tứ Châu phía dưới, vị trí hẻo lánh, thuộc vùng đất nghèo khó, vì thế ít được ai biết đến." Lão giả giải thích.
"Ly Châu đã kém cỏi như vậy, vậy năm xưa cô cô vì sao lại chọn đến Ly Châu, với tính cách cao ngạo của nàng, mà còn sinh con đẻ cái ở đây, thật khó mà nghĩ ra."
"Năm xưa gia tộc sắp xếp hôn sự cho Sơ Vân tiểu thư, Sơ Vân tiểu thư không chịu nhận, cuối cùng chọn cách bỏ trốn khỏi gia tộc, Trung Châu và Tứ Châu phía trên rất dễ bị phát hiện, chỉ có Tứ Châu phía dưới, dù là Hoàng Phủ nhất tộc chúng ta cũng khó với tới, nên Sơ Vân tiểu thư mới đến được Ly Châu, tránh né sự truy tìm của gia tộc."
"Thì ra là vậy! Phúc lão, người mà cô cô yêu thích đến mức không tiếc trái tộc quy, sinh con cho hắn rốt cuộc là dạng người gì?"
"Chuyện này, đợi chúng ta đến Ly Châu, tìm được dòng máu Hoàng Phủ, tự nhiên sẽ rõ."
Cuộc đối thoại của hai người này không hề đơn giản.
Hai người cũng là người của Hoàng Phủ nhất tộc ở Trung Châu.
Lão giả tên là Hoàng Phủ Phúc Nhân, thuộc chi thứ của Hoàng Phủ nhất tộc.
Người trẻ tuổi tên Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, là đệ tử dòng chính của Hoàng Phủ nhất tộc, xếp thứ bảy.
Trong một đại tộc, địa vị của dòng chính luôn cao hơn chi thứ rất nhiều, vì huyết mạch dòng chính dễ xuất hiện hiện tượng phản tổ hơn chi thứ.
Hoàng Phủ Phúc Nhân mang thân phận chi thứ, mà vẫn được dòng chính tôn trọng, cho thấy hắn có thiên phú cao, thực lực mạnh.
Nếu sinh ra ở dòng chính, thành tựu chắc chắn không chỉ có thế.
Đáng tiếc thay, chi thứ mãi vẫn chỉ là chi thứ, so với dòng chính, sinh ra đã ở vị trí thấp hơn.
Huyết mạch chi thứ muốn nghịch tập, thật sự quá khó khăn, trừ khi huyết mạch phản tổ, bằng không thì dù ngươi tài giỏi đến mấy cũng vô dụng.
Hoàng Phủ Phúc Nhân và Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đến Ly Châu là để tìm kiếm huyết mạch dòng chính của Hoàng Phủ gia đang lưu lạc bên ngoài.
Hai mươi năm trước, Hoàng Phủ Sơ Vân tiểu thư dòng chính của Hoàng Phủ nhất tộc không muốn chấp nhận hôn sự mà gia tộc sắp đặt, đã bỏ trốn khỏi gia tộc, mãi mấy năm sau mới trở về.
Việc đột ngột từ hôn khiến Hoàng Phủ nhất tộc cảm thấy hổ thẹn, Hoàng Phủ Sơ Vân bị giam lỏng, không được rời gia tộc, cứ tưởng mọi chuyện đã qua.
Ai ngờ không lâu trước đây, gia tộc lại sắp xếp cho nàng một vụ hôn sự khác.
Trong tình thế bất đắc dĩ, Hoàng Phủ Sơ Vân mới nói ra bí mật của mình.
Năm đó sau khi rời khỏi gia tộc, để trốn sự truy lùng, nàng vượt qua Vô Tận hải, giữa đường gặp Hải thú tấn công, cuối cùng giết được Hải thú nhưng bản thân cũng bị thương nặng, bị nước biển cuốn tới một nơi xa lạ - đại lục Ly Châu.
Tại Ly Châu, Hoàng Phủ Sơ Vân được một người đàn ông cứu, lâu ngày nảy sinh tình cảm, sinh hạ một bé gái.
Cô bé tên là Tô Hề Dao.
Mà người đàn ông đó chính là chủ nhân của Hạo Nhiên Kiếm, một trong Thần Tiêu Thất Kiếm, Tô Mộ Bạch.
Lúc bấy giờ, Tô Mộ Bạch đang ra ngoài tìm cách chữa trị căn cơ của mình, đến một hòn đảo không người thì gặp được Hoàng Phủ Sơ Vân đang hôn mê.
Hai người đã trải qua hai năm hạnh phúc trên đảo.
Đoạn thời gian đó, là khoảng thời gian vui vẻ hiếm hoi của Tô Mộ Bạch sau khi bị phế bỏ căn cơ.
Cho đến khi Hoàng Phủ Sơ Vân sinh Tô Hề Dao xong thì không từ mà biệt, Tô Mộ Bạch mới mang theo con gái Tô Hề Dao quay về Thần Tiêu Kiếm Tông.
Hoàng Phủ nhất tộc là một trong tứ đại tộc của Trung Châu, việc quản lý hôn sự của các đệ tử dòng chính rất nghiêm ngặt.
Tuyệt đối không cho phép dòng chính tùy ý lưu lạc huyết mạch bên ngoài, như vậy sẽ làm loãng nồng độ huyết mạch.
Vì thế, hành động của Hoàng Phủ Sơ Vân trái với tộc quy, các vị cao tầng của Hoàng Phủ nhất tộc sau khi biết chuyện đã vô cùng tức giận, lập tức nhốt Hoàng Phủ Sơ Vân vào cấm địa của gia tộc.
Đồng thời phái người đến Ly Châu, tìm về huyết mạch dòng chính đang lưu lạc bên ngoài.
Dù thế nào đi nữa.
Sự việc đã xảy ra.
Trước hết phải đưa người dòng chính trở về.
Với vị thế là một trong tứ đại tộc Trung Châu, Hoàng Phủ nhất tộc không thể để huyết mạch dòng chính lưu lạc bên ngoài, đó là sự sỉ nhục với Hoàng Phủ nhất tộc.
Thế là Hoàng Phủ Hạo Nguyệt và Hoàng Phủ Phúc Nhân được phái đi.
Hai người ở Vô Tận hải cũng gặp phải Hải thú trong truyền thuyết, nhưng mà ngay cả cường giả thập cảnh còn không sợ Hải thú, ở trước mặt Hoàng Phủ Phúc Nhân, một cường giả thập nhất cảnh, chúng cũng chỉ đành chịu thua.
Lúc này, du thuyền của Hoàng Phủ nhất tộc đã không còn xa Ly Châu, chỉ cần một tháng nữa là có thể đến.
Trong lòng Hoàng Phủ Hạo Nguyệt rất tò mò.
Cô cô Hoàng Phủ Sơ Vân trước đây là một thiên chi kiêu nữ có tiếng của Trung Châu, nàng còn không coi trọng những thiên kiêu của Trung Châu, sao có thể để ý đến một người đàn ông ở nơi nghèo khó như Ly Châu kia chứ?
Tại Cửu Châu đại lục.
Trung Châu và tám châu còn lại bị ngăn cách bởi biển Vô Tận mênh mông.
Vô Tận hải sâu thẳm có rất nhiều Hải thú với thực lực sánh ngang cường giả thập cảnh sinh sống.
Thực lực của một châu mạnh hay yếu, thì nhìn vào việc có thể vượt qua Vô Tận hải, liên hệ với Trung Châu hay không.
Càn, Khôn, Chấn, Tốn ở Tứ Châu phía trên, có quan hệ qua lại với Trung Châu thường xuyên nhất, thường có hoạt động mậu dịch qua lại, cho thấy việc vượt qua Vô Tận hải với Tứ Châu này không có chút áp lực nào.
Tứ Châu phía dưới gần như chưa được nhắc đến, chứng tỏ họ không có khả năng vượt qua Vô Tận hải.
Nói cách khác, Tứ Châu phía dưới thậm chí không có cường giả thập cảnh, hoặc là có rất ít, mức độ yếu kém này đạt đến trình độ nào chứ?
E rằng ngay cả một thế lực trung bình ở Trung Châu cũng không sánh bằng.
Ở nơi nghèo nàn như thế, gần như không thể có thiên tài yêu nghiệt xuất hiện.
Hoàng Phủ Sơ Vân sao có thể thích người ở đó được?
Đây chính là điều mà Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không hiểu.
Không chỉ có mình hắn.
Rất nhiều người trong Hoàng Phủ nhất tộc cũng không thể lý giải.
Gia tộc sắp xếp đối tượng kết hôn cho Hoàng Phủ Sơ Vân, người nào chẳng phải là nhân vật thiên tài xuất thân cao quý, tư chất hơn người?
Kết quả, người ta một mực không thích, cứ muốn đến nơi nghèo khó, tìm một người bình thường sinh con.
Cũng khó trách sau khi Hoàng Phủ nhất tộc biết chuyện lại tức giận đến vậy.
Cuối cùng, họ gắn cho Hoàng Phủ Sơ Vân một cái mác "phản nghịch".
Cho rằng nàng chỉ đơn thuần muốn chọc tức gia tộc, nên mới đi với một người bình thường sinh con đẻ cái, mục đích là làm cho Hoàng Phủ nhất tộc mất mặt.
Đối với một đệ tử phản nghịch như thế.
Chỉ có thể nhốt vào cấm địa, để nàng ta tĩnh tâm lại.
"Phúc lão, chúng ta sắp đến Ly Châu rồi à! Trên biển mênh mông này chán quá." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vươn vai mệt mỏi.
"Cũng sắp rồi! Từ Trung Châu đến Ly Châu, đại khái mất nửa năm, chúng ta đã đi được hơn năm tháng, sắp tới."
"Vậy thì tốt rồi! Cứ thế này, người ta sắp nghẹt thở chết rồi."
"Cốc cốc cốc ~~~" tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
"Vào đi! ! !" Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nói.
Cửa được mở ra, một thị vệ bước vào.
"Thất thiếu gia! Phía trước mặt biển xuất hiện cột nước cao hơn mười mét, nghi ngờ có Hải thú chặn đường."
Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nghe xong, lập tức hào hứng.
Nhớ lần trước gặp Hải thú là hai tháng trước, đó là một đám Hải thú khổng lồ có sức mạnh ngang cường giả thập cảnh, hắn hoàn toàn không thể nhúng tay, chỉ có thể để Phúc lão ra mặt giải quyết.
Hiện tại tàu thuyền đã rời khỏi vùng biển sâu, đến gần đại lục Ly Châu, thực lực Hải thú chắc chắn không mạnh như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận