Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 467: Trong nháy mắt ba năm (length: 8246)

Thời gian thoáng một cái đã trôi qua ba năm.
Lâm Phong nương tựa theo Lăng Tiêu tông cung cấp tài nguyên, trùng kích Thăng Linh cảnh đỉnh phong thành công.
Tốc độ nhanh chóng, làm cho người ta sợ hãi thán phục.
Ba năm thời gian, không ai đến quấy rầy hắn.
Ngay cả các đệ tử định kỳ đến chữ Thiên Nhất Hào Phong quét dọn vệ sinh, đều bị kêu dừng lại.
Đương nhiên là vì Lâm Phong nói muốn bế quan tu luyện.
Thẩm Linh Hãn đương nhiên đồng ý, cho đầy đủ thời gian.
Đến Thăng Linh cảnh.
Việc bế quan một hai năm, ba năm, thậm chí mười năm tám năm cũng rất bình thường.
Trừ phi là cảm giác được bế quan không có hiệu quả, mới ra ngoài đi lại, hoặc là đi ra bên ngoài lịch luyện.
Bế quan không ngừng, cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.
Đặc biệt là gặp phải bình cảnh, càng cần hơn đi ra ngoài lịch luyện, tìm kiếm cơ hội đột phá.
Mà trên người Lâm Phong, sẽ không xuất hiện vấn đề này.
Tất cả người tu đạo đều sẽ có bình cảnh.
Có thể Lâm Phong không có.
Điều duy nhất cần chú ý, chính là thân thể có chịu đựng được hay không.
Trong tình huống thân thể có thể tiếp nhận, tài nguyên lại đầy đủ, có thể không ngừng tăng lên.
Có lẽ đây chính là đặc quyền vốn có của thiên phú gần như không tồn tại của Vạn Tượng Tinh Vực a!
Bất quá bản thân Lâm Phong đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì.
Cho rằng mọi người tu luyện đều là như vậy.
Thật tình không biết, đây chỉ là đặc quyền của một mình hắn mà thôi.
Nếu thật sự là mỗi người tu đạo đều không có bình cảnh.
Vậy thì Trảm Đạo cảnh, Đăng Tiên cảnh không phải khắp nơi đều có sao?
Ngay cả tứ đại tuyệt thế yêu nghiệt của Vạn Tượng Tinh Vực, Kim Thiền Tử, Nghịch Thương Khung, Long Ngạo Thiên, Tuyết Thi yêu nữ đều có bình cảnh.
Chỉ là thời gian bọn hắn vượt qua bình cảnh so với người khác ngắn hơn thôi.
Chớ nói chi là những người khác.
Có người thậm chí sẽ kẹt tại một bình cảnh, vĩnh viễn cũng không bước qua được.
Loại người tu đạo không có bình cảnh như Lâm Phong, có lẽ là độc nhất vô nhị trong chư thiên vạn giới.
Không thể sao chép tồn tại.
Chỉ cần mấy chục năm thời gian, liền đi hết con đường mà phần lớn người cả đời cũng không đi hết.
Thăng Linh cảnh đỉnh phong, tại Vạn Tượng Tinh Vực mặc dù không tính là cường giả, nhưng cũng đã bước vào hàng ngũ cao thủ.
Một khi bước vào Trảm Đạo cảnh, đó chính là cường giả.
Với thiên phú gần như không tồn tại, đặc tính không có bình cảnh của Lâm Phong, không bao lâu liền có thể hoàn thành.
Đến lúc đó, hắn sẽ có tư cách sánh vai cùng đám người Kim Thiền Tử.
Hoàn thành yêu cầu của Thẩm Linh Hãn, tin rằng ngày đó sẽ không quá xa.
Đột phá tu vi, thân thể ở trạng thái bão hòa, Lâm Phong đi ra khỏi nơi bế quan, đi tới bên vách núi chữ Thiên Nhất Hào Phong, nhìn phong cảnh phương xa.
Bốn ngọn núi Thiên Địa Huyền Hoàng khoảng cách cũng không xa, trong đó chữ Thiên Nhất Hào Phong là cao nhất và dốc đứng nhất.
Xem như nơi Lăng Tiêu cung an bài cho thủ tịch đại đệ tử, tự nhiên có chỗ độc đáo.
Trong tầm mắt có thể thấy, không ngọn núi nào cao bằng chữ Thiên Nhất Hào Phong.
Nó giống như cột chống trời, đứng sừng sững giữa đất trời, làm cho các ngọn núi xung quanh ảm đạm phai mờ.
Cũng tượng trưng cho Đại sư huynh Lăng Tiêu cung, có thể giống như chữ Thiên Nhất Hào Phong, giữa trời đất, duy ngã độc tôn.
Đây mới là bản ý của Lăng Tiêu cung khi thiết lập chữ Thiên Nhất Hào Phong.
Trước khi không có ai đạt tới yêu cầu, thà để trống, cũng sẽ không chấp nhận.
Ngắm nhìn cảnh sắc như tranh vẽ một lúc, Lâm Phong cảm thấy tâm thần thanh thản.
Chữ Thiên Nhất Hào Phong đúng là một nơi tốt.
Phong cảnh đẹp chỉ là một mặt, quan trọng nhất là yên tĩnh, không ai quấy rầy.
Khi chưa được Cung chủ Thẩm Linh Hãn cho phép, bất luận kẻ nào cũng không thể leo lên chữ Thiên Nhất Hào Phong.
Về sau có lẽ sẽ nghỉ ngơi tại Lăng Tiêu cung một thời gian rất dài, tìm được một nơi tu luyện phù hợp với mong muốn của mình, Lâm Phong cảm thấy rất hài lòng.
"Chít chít chít chít ~~~"
Bên tai đột nhiên truyền đến một trận tiếng kêu.
Lâm Phong lập tức biến mất tại chỗ.
Trong rừng rậm trên chữ Thiên Nhất Hào Phong.
Một con sóc bị kẹt nửa người trong hốc cây.
Mà cái đuôi của nó, bị một con mãng xà to bằng miệng chén cắn chặt.
Sóc con không ngừng phát ra tiếng kêu "Chít chít chít chít", dường như đang cầu xin tha thứ.
Mãng xà lại không hề lay chuyển, cắn cái đuôi sóc con, chậm rãi lôi nó ra.
Nếu để con sóc vào sâu bên trong thụ động, thân hình to lớn của mãng xà không thể nào đi vào được, cũng không ăn được miếng mồi đã ở ngay miệng.
Lâm Phong nhìn mãng xà bắt sóc, không can thiệp, đây là chuỗi thức ăn tự nhiên, cũng là cách sinh tồn của các động vật, rắn có đạo sinh tồn của rắn, chuột có đạo sinh tồn của chuột, không cần phải giúp một cái, tổn thương một cái.
Rất nhanh nửa trên của con sóc đã bị mãng xà lôi ra ngoài, một hơi nuốt vào.
Ăn xong sóc, mãng xà hiển nhiên vẫn chưa no, quay đầu nhìn về phía Lâm Phong.
Đói khát kích phát bản năng của nó, muốn ăn con mồi trước mắt.
Một người một rắn nhìn nhau chốc lát.
Mãng xà lập tức xuất kích, cắn Lâm Phong, tốc độ rất nhanh.
Đáng tiếc là gặp Lâm Phong.
Còn chưa kịp cắn con mồi đã bị nắm cổ.
Mãng xà to bằng miệng chén, một tay căn bản không thể nắm hết, nhưng với thực lực của Lâm Phong, chế phục một con mãng xà nhỏ, không tốn chút sức lực nào.
"Ngạn ngữ quả không sai, người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà vong, vì ăn, ngươi thật đúng là ngay cả mạng cũng không cần." Lâm Phong cười nói.
Ừ?
Trong lòng bàn tay truyền đến một chút động tĩnh.
Có đồ vật gì đó đang cố gắng nhúc nhích đi lên, muốn thoát ra khỏi miệng rắn.
Chẳng lẽ sóc con vẫn chưa chết?
Lúc đầu Lâm Phong không muốn xen vào chuyện kẻ mạnh hiếp yếu tự nhiên này, nhưng vào thời khắc này, hắn vẫn là động lòng trắc ẩn.
Ra sức ở tay, kết thúc mạng sống của mãng xà, sau đó mở khoang miệng của nó ra, để lộ con sóc đang hấp hối bên trong.
Sâu kiến còn biết tiếc mạng!
Biết rõ gặp phải thiên địch, hẳn phải chết không nghi ngờ, nhưng sóc con vẫn còn đang cố gắng muốn tiếp tục sống.
Dù bị mãng xà nuốt vào rồi, cũng không muốn từ bỏ.
Nếu đã gặp nhau, cũng là một cái duyên phận!
Lâm Phong từ trong Càn Khôn Giới lấy ra một viên đan dược, đút cho sóc con ăn.
Sóc con vốn đang hấp hối trong nháy mắt liền hồi phục lại, nhanh chóng nhảy lên cành cây bên cạnh, đôi mắt to linh động nhìn Lâm Phong.
Nó không sinh ra linh trí, nghĩ mãi không ra, vì sao mình còn sống.
Không đúng!
Nó ngay cả "bản thân" là cái gì cũng không biết.
Khi chưa sinh ra linh trí, động vật sống dựa vào bản năng.
Gặp phải thiên địch, bản năng sẽ bảo chúng bỏ chạy, gặp đồ ăn, bản năng sẽ ăn.
Việc cứu sóc con đối với Lâm Phong mà nói chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.
Rửa sạch mãng xà, nhóm lửa nướng.
Đã lâu không ăn thịt nướng, Lâm Phong nhớ lại khoảng thời gian ban đầu ở Cô Tồn Phong của Cửu Châu đại lục.
Không cần suy nghĩ gì, chỉ cần mình cùng sư muội no ấm là được.
Lâm Phong đã nướng qua rất nhiều loại động vật, chỉ duy nhất chưa nướng thịt rắn, đây là lần đầu tiên.
Mùi thịt rắn thơm nức tản ra.
Sóc con lại từ trong hốc cây chui ra, ngơ ngác nhìn thịt rắn thơm lừng.
"Tiểu gia hỏa, ngươi không phải ăn quả hạch sao? Chẳng lẽ cũng ăn thịt?"
Thấy đối phương không trả lời, Lâm Phong lắc đầu.
Không phải con vật nào cũng có trí thông minh như Tiểu Bạch.
Cũng không biết Tiểu Bạch thế nào rồi, chủ nhân long trảo kia có thể xé rách hư không, bắt Tiểu Bạch đi, chắc chắn là tồn tại có thể so với tiên nhân.
Muốn biết tình hình của Tiểu Bạch, trước hết phải đột phá tới Tiên Nhân cảnh, mới có tư cách.
Tiên Nhân cảnh a!
Vạn Tượng Tinh Vực còn không có người đạt đến Tiên Nhân cảnh.
Tu vi cao nhất cũng chỉ là Đăng Tiên cảnh đỉnh phong, muốn bước vào Tiên Nhân cảnh, nói thì dễ.
Lâm Phong tiện tay cầm một miếng thịt rắn tương đối nhỏ, ném cho sóc con trên cành cây.
Không ngờ, tiểu gia hỏa lại chấp nhận, ngửi ngửi rồi bắt đầu gặm ăn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận