Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 210: Khác nhau đối đãi (length: 7906)

Đấu giá hội sau khi kết thúc.
Phụ cận có một ít thế lực bản địa, có đến dò xét Phong Tuyết thương hội, đều bị thực lực cường đại của Lâm Phong làm cho chấn nhiếp rồi.
Thập nhất cảnh tại Trung Châu, nói mạnh không tính mạnh, nhưng cũng không tính yếu.
Ít nhất tại tình huống không có xung đột lợi ích quá lớn, cũng không nguyện ý trêu chọc.
Theo Phong Tuyết thương hội dần dần đi vào quỹ đạo.
Lâm Phong chuẩn bị lên đường đi Khai Dương thành.
Kiến thức một chút đám thiên kiêu trẻ tuổi của Trung Châu.
Mặc dù Trung Châu thập kiệt không đến, hơi có chút tiếc nuối.
Nhưng là không ảnh hưởng toàn cục.
Về sau có cơ hội.
Trung Châu thập kiệt danh khí lớn như vậy, muốn gặp còn không dễ dàng sao?
Thì xem có cơ hội tiêu diệt hai cái không.
Giống loại yêu nghiệt tuyệt thế như Trung Châu thập kiệt, bên người khẳng định có cường giả bảo hộ.
Chu Linh Tuyết đi tới gian phòng của Lâm Phong.
"Lâm công tử, ngày mai ngươi muốn đi Khai Dương thành?"
"Ừ! Đi đến xem náo nhiệt một chút, tiện thể kiến thức đám thiên kiêu trẻ tuổi của Trung Châu." Lâm Phong gật gật đầu.
"Ta có thể đi chung với ngươi sao?"
Nhiệm vụ mà Chu gia đưa cho Chu Linh Tuyết chính là hầu bên cạnh Lâm Phong, hầu hạ hắn cho tốt, so với cái gì đều trọng yếu hơn.
Mà đây chính là kỳ vọng của Chu Linh Tuyết.
Chỉ cần có thể đi theo Lâm Phong, dù là làm một nha hoàn nàng đều nguyện ý.
"Chu tiểu thư, ngươi nên lưu lại nơi này giúp Chu gia, đem Phong Tuyết thương hội phát triển lớn mạnh chứ!" Lâm Phong do dự một lát, cự tuyệt đề nghị của đối phương.
Chu Linh Tuyết ngẩn người, nhất thời có chút luống cuống tay chân, trong lòng ủy khuất không thôi.
Lâm Phong thấy thế, nghĩ nghĩ kiên nhẫn giải thích: "Chu tiểu thư, ta không phải không nguyện ý mang ngươi, mà là Trung Châu không giống các địa phương khác, nơi này nhiều cường giả, ai cũng không biết sẽ có gặp phải ngoài ý muốn không, vạn nhất gặp, mang theo ngươi có thể không tiện lắm, ta một người muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, nếu mang theo ngươi, hành động sẽ bị hạn chế, hi vọng ngươi có thể hiểu được."
Không muốn mang Chu Linh Tuyết, đúng là sợ phiền phức.
Một mình thì tự do tự tại hơn nhiều?
Việc gì phải mang theo một vướng víu chứ?
Nếu gặp phải ba thế lực dòng chính của Âm Nguyệt Hoàng Triều, Huyết Ma tông, Hạ Hầu nhất tộc, có cơ hội, Lâm Phong có thể sẽ xuất thủ tiêu diệt bọn chúng.
Có Chu Linh Tuyết thì không dễ dàng thao tác.
"Vậy ngươi còn trở lại không?"
Chu Linh Tuyết biết Lâm Phong nói không sai, bản thân đi theo hắn chỉ có thể thành vướng víu.
Chỉ trách thực lực của mình quá kém, không những không giúp được gì cho Lâm công tử, ngược lại sẽ liên lụy hắn.
"Nơi này là đại bản doanh của chúng ta, đương nhiên muốn trở về, Phong Tuyết thương hội ta còn chiếm tám thành cổ phần đấy!" Lâm Phong khẳng định đáp.
"Tốt lắm! Lâm công tử, ta sẽ ở lại, đảm bảo chờ ngươi trở về, sẽ gặp được một Phong Tuyết thương hội khác." Chu Linh Tuyết trịnh trọng cam kết.
Nàng nghĩ thông suốt rồi.
Điều duy nhất có thể giúp Lâm Phong.
Chính là làm cho Phong Tuyết thương hội phát triển lớn mạnh.
Chờ Phong Tuyết thương hội trở thành đại thương hội số một Trung Châu, Lâm công tử cũng sẽ không xem nhẹ bản thân.
Mặc dù mục tiêu này vô cùng khó khăn, lại là việc mà Chu Linh Tuyết có khả năng thực hiện nhất.
Bằng không thì nàng muốn có được sự coi trọng của Lâm Phong, cơ hồ là không thể.
Dù sao Lâm công tử cùng nam nhân khác không giống nhau.
Hắn không thích bình hoa.
Lớn lên đẹp hơn nữa cũng vô dụng.
"Vất vả ngươi!"
Ngày thứ hai.
Lâm Phong đi tới dịch trạm ở gần bến cảng.
Cách rất xa, đã thấy rất nhiều dị thú mọc cánh, có con phủ phục trên bãi cỏ rộng lớn nghỉ ngơi, có con đang ăn.
Giống như vườn bách thú trên Trái Đất vậy.
Khác biệt là, động vật ở đây có chút lớn, cũng đều biết bay.
Con nhỏ nhất dang cánh ra cũng có mấy mét rộng.
Con lớn thậm chí sánh ngang với phi cơ trên Trái Đất.
Dịch trạm chính là nơi ngồi phi hành dị thú.
Không có lựa chọn một mình hành động.
Chủ yếu vẫn là suy nghĩ tiếp xúc nhiều một chút với người Trung Châu, hiểu biết thêm về tin tức liên quan đến Trung Châu.
Lúc này trên bầu trời xuất hiện một con chim lớn.
Một lát sau bình ổn rơi trên mặt đất.
Trong lầu các làm bằng gỗ trên lưng đại điểu, có người lần lượt đi xuống.
Nhìn phương tiện giao thông kiểu mới trước mắt.
Lâm Phong trong lòng cảm thán.
Không hổ là Trung Châu!
Vị trí trung tâm của Cửu Châu đại lục.
Thực sự so với mấy châu khác phát triển tốt hơn.
Xếp hàng, giao tiền xong, Lâm Phong cầm được một tấm bảng nhỏ khắc tên Khai Dương thành, rất nhanh được dẫn tới, leo lên một con dị thú phi hành rất lớn.
Quan sát cự ly gần, một chiếc lông vũ dài đến nửa thước.
Lâm Phong tò mò, dị thú lớn như vậy, rốt cuộc đã thuần phục bằng cách nào?
Rất có thể là từ nhỏ nuôi lớn.
Nếu không không thể nghe lời như vậy.
Lầu các gỗ trên lưng dị thú có hai tầng.
Giá cả cũng không giống nhau, tầng thứ hai là chỉ dành cho khách quý.
Lâm Phong ngồi ở tầng thứ nhất.
Bên trái là một nam tử trẻ tuổi, bên phải là một nữ tử trẻ tuổi.
Bất quá hai người có vẻ không đi cùng nhau.
Nữ tử lớn lên xem ra cũng được.
Có thể được khoảng tám mươi điểm.
Đối với Lâm Phong người đã quá quen với mỹ nữ thì thực sự là bình thường thôi.
Chưa nói đến ai, Chu Linh Tuyết chính là một đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành.
Ngay cả nàng muốn gần Lâm Phong còn bị cự tuyệt không thương tiếc.
Nam tử lớn lên cũng được, chỉ là ngồi cùng chỗ với Lâm Phong, liền có vẻ hơi bị lép vế.
Sau một trận xóc nảy xuất hiện, dị thú đập cánh bay lên.
Cảm giác xóc nảy so với máy bay lúc cất cánh ở Trái Đất còn lớn hơn nhiều.
Đến không trung rồi, dần dần mới hướng tới ổn định.
"Công tử, ngươi đi Khai Dương thành cũng vì Vũ tiên tử sao?" Nữ tử trẻ tuổi bên phải mở miệng hỏi trước.
Tướng mạo Lâm Phong vốn đã vô cùng anh tuấn đẹp trai, thêm khí chất bất phàm, đúng là công tử tao nhã, nên bị nữ tử bắt chuyện cũng rất bình thường.
"Ừ! Đúng, đi đến xem náo nhiệt!" Lâm Phong trả lời.
"Ta đã biết! Chắc chắn ngươi đi là để nhìn Vũ tiên tử."
"Ngươi cũng vậy sao?"
"Đương nhiên! Vũ tiên tử chính là thần tượng của ta." Nữ tử vẻ mặt sùng bái nói.
Lâm Phong thầm nghĩ.
Quả nhiên chỗ nào cũng có fan hâm mộ.
Vũ tiên tử thì tương đương với siêu sao quốc tế trên Trái Đất, tầm ảnh hưởng có lẽ còn lớn hơn siêu sao quốc tế nhiều.
Đi tới chỗ nào cũng sẽ có vô số người tán dương.
"Thật đúng dịp! Vị tiểu thư này, ta cũng là người sùng bái Vũ tiên tử." Nam tử trẻ tuổi bên trái của Lâm Phong xen vào nói.
"Cái này có gì mà lạ, người sùng bái Vũ tiên tử nhiều như vậy, ngươi hỏi một vòng người ở tầng này xem, có mấy ai không chạy đến vì Vũ tiên tử?" Nữ tử trẻ tuổi trả lời không mặn không nhạt.
Ách ~~~ Nam tử trẻ tuổi bị nghẹn không biết nên nói gì.
Hắn thấy nữ tử này lớn lên cũng không tệ, vốn định tìm cách làm quen.
Không ngờ người ta căn bản không thèm để ý đến hắn.
"Công tử, ngươi cũng là người sùng bái Vũ tiên tử sao?" Nữ tử trẻ tuổi ngay sau đó nhẹ giọng thì thầm hỏi Lâm Phong.
"Coi như vậy đi!" Lâm Phong gật đầu.
"Tốt quá! Chúng ta đều là người sùng bái Vũ tiên tử, về sau sẽ là bạn bè, ta tên Dương Thiến, người quen biết đều gọi ta Thiến Thiến, công tử ngươi tên gì?" Nữ tử trẻ tuổi hưng phấn nói.
Lâm Phong một mặt bất đắc dĩ.
Đây cũng quá khác nhau đối đãi rồi!
Vừa nãy còn nói không có gì lạ.
Hiện tại lại kích động thành ra như vậy.
Dư quang liếc qua nam tử bên trái, chỉ thấy trên mặt đối phương tràn đầy vẻ lúng túng, trong đó còn mang theo chút tức giận.
Hiển nhiên đối với việc nữ tử đối xử khác biệt, rất bất mãn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận