Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 29: Quen thuộc (length: 8882)

Cửu U bí cảnh ở trung tâm hồ nước phía trên.
Băng điêu còn đang chịu đựng người áo đen công kích.
Chỉ là về phương diện tốc độ thì chậm hơn rất nhiều.
Mỗi khi tụ tập một viên năng lượng cầu, đối với bọn họ tiêu hao cũng là tương đối lớn.
Sau một đợt công kích, bọn họ phải khôi phục một khoảng thời gian rồi mới có thể tiến hành đợt công kích tiếp theo.
Đánh lâu mà không xong, người áo đen đại thủ lĩnh cũng không khỏi có chút sốt ruột.
Rõ ràng chỉ cần đánh nát băng điêu, liền có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cứ thế mà làm không được.
Quả nhiên, người có thể trở thành Thần Tiêu bảy kiếm đều không phải là dễ đối phó như vậy.
Cho dù có cơ quan tính toán tường tận, cũng có khả năng thất bại trong gang tấc.
Tình huống lúc này chính là như vậy.
Không sử dụng Sát Thần Cung, người áo đen đại thủ lĩnh cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
Cái phong ấn Lãnh Hàn Sương trong băng điêu kia, so với mai rùa còn cứng hơn.
Cứ tiếp tục như thế, e rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lãnh Hàn Sương có thể sẽ phải chết trong Cửu U bí cảnh này.
Chuyện này thực sự đã không còn là một nhiệm vụ đơn giản của người áo đen nữa.
Nếu để cho Lãnh Hàn Sương sống sót ra ngoài, Sát Thần Tổ cũng sẽ bị lộ ánh sáng.
Hiện tại Thất Sát Tông vẫn chưa có sự chuẩn bị ứng phó với việc Ly Châu các thế lực lớn thảo phạt.
Đến lúc đó, một khi sự việc nằm ngoài dự liệu, ngay cả Vô Cực Ma Tông có thể cũng sẽ gặp nguy.
Khi đó Thất Sát Tông coi như thật vạn kiếp bất phục.
"Lãnh Hàn Sương, đây là ngươi ép ta!" Người áo đen đại thủ lĩnh nghiến răng nói.
Trong băng điêu, Lãnh Hàn Sương trong lòng giật mình, nghĩ tới chiêu kinh thiên nhất kích kia.
Thực đã nhịn không được phải dùng sao?
Cũng không biết mình có thể chống đỡ được không.
Người áo đen đại thủ lĩnh lại lấy Sát Thần Cung ra từ trong túi càn khôn.
Trong một thời gian ngắn liên tiếp sử dụng hai lần Sát Thần Cung, thân thể chắc chắn gặp phải phản phệ.
Nếu có thể thì.
Hắn tự nhiên không muốn dùng đến.
Nhưng mà không có cách nào.
Khoảng cách Cửu U bí cảnh lần nữa mở ra chỉ còn hơn nửa tháng.
Sử dụng một lần Sát Thần Cung, cần phải tĩnh dưỡng một tháng.
Coi như dùng kế để vây Lãnh Hàn Sương ở đây, thời gian cũng không đủ.
Mà hơn nửa tháng này có khả năng xảy ra tình huống mới hay không, ai cũng không biết.
Nhỡ Lãnh Hàn Sương loại bỏ hết sát khí, khôi phục thực lực thì sao?
Đến lúc đó cho dù dùng Sát Thần Cung, cũng chưa chắc đã giết được nàng.
Cho nên nhất định phải nhân lúc Lãnh Hàn Sương bây giờ chưa khôi phục, giải quyết nàng.
Cho dù phải chịu phản phệ cũng không tiếc.
Sát Thần Cung vào tay.
Người áo đen đại thủ lĩnh tay trái cầm cung, tay phải kéo dây cung, đồng thời vận chuyển Sát Thần Quyết trong cơ thể.
Một mũi tên Sát Thần uy lực kinh thiên chậm rãi ngưng tụ.
Chỉ là lần này không hề nhẹ nhàng như lần trước, thân thể không ngừng run rẩy, dường như đang chịu đựng một nỗi đau to lớn.
Lãnh Hàn Sương cũng đã nhận ra điều đó, nàng nhanh chóng lên tiếng nói: "Nguyên lai cái chiêu kinh thiên nhất kích kia không phải muốn phát động là có thể phát động được, nhìn ngươi bộ dáng thì thân thể đã sắp không chịu nổi rồi, dừng tay đi! Ta có thể bảo đảm sau khi ra ngoài sẽ không đem chuyện Thất Sát Tông các ngươi lén lút tu luyện Sát Thần Quyết nói ra."
Không có ai đáp lại nàng.
Mắt thấy mũi tên Sát Thần ngưng tụ thành hình.
Lãnh Hàn Sương bị phong ấn trong băng điêu, cảm giác thân thể bị một cỗ sát ý mạnh mẽ khóa chặt.
"Thật sự muốn dùng loại phương thức cùng chết này sao? Cho dù có thể phá vỡ phong ấn, thân thể ngươi cũng sẽ bị thương nặng, cần gì chứ?"
Vẫn không có ai đáp lại.
Lãnh Hàn Sương coi như đã hiểu sự đáng sợ của Sát Thần Tổ.
Nàng bắt đầu thao túng băng điêu tán loạn trong kết giới, muốn thoát khỏi sự khóa chặt của mũi tên Sát Thần.
Nhưng mọi thứ đều vô ích.
Một khi mũi tên Sát Thần đã khóa chặt mục tiêu, trừ phi năng lượng cạn kiệt hoặc bị lực lượng mạnh hơn ngăn cản, nếu không dù chạy trốn đến đâu cũng không có tác dụng.
Huống chi Lãnh Hàn Sương căn bản không thể ra khỏi kết giới.
"Vút!!! "
Mũi tên Sát Thần rời dây cung.
Lập tức tiến vào trong kết giới, tiếp tục hấp thụ năng lượng.
Người áo đen đại thủ lĩnh sau khi bắn ra một tiễn này, cả người phảng phất như bị hút khô một dạng, gầy gò đi, quỳ một chân dưới đất thở hổn hển không ngừng, mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Đến khi mũi tên Sát Thần hấp thụ xong năng lượng, trận pháp cũng biến mất.
Hơn trăm người áo đen duy trì trận pháp vận chuyển đều toàn bộ ngồi bệt xuống đất.
Một mũi tên này gần như đã lấy hết khí lực của tất cả người áo đen ở đây.
Hao phí lớn như vậy, uy lực đương nhiên không thể khinh thường.
Lãnh Hàn Sương thậm chí cảm thấy một tiễn này so với tiễn trước đó còn mạnh hơn.
Làm sao bây giờ?
Không thể tránh được!
Không ngăn được!
Chẳng lẽ mình sẽ chết ở chỗ này sao?
"Vút!!! "
Mũi tên Sát Thần sau khi hấp thụ xong năng lượng lại khởi động, bắn về phía băng điêu.
Lãnh Hàn Sương dốc hết sức bay lên trời, cố gắng thoát ra.
Nhưng mà nàng đã bị mũi tên Sát Thần khóa chặt.
Khả năng đào thoát là không có.
Việc duy nhất có thể làm, chính là trơ mắt nhìn mũi tên Sát Thần nhích lại gần mình.
"Keng!!! "
Một âm thanh chói tai vang lên.
Khiến những người nghe được phải bịt tai.
Mũi tên Sát Thần bắn trúng băng điêu.
Băng điêu đã chịu đựng vô số lần công kích của người áo đen mà không vỡ, giờ phút này lại xuất hiện một khe nứt.
"Răng rắc!!!"
Khe nứt ngày càng lớn, lan ra như mạng nhện.
"Bốp!"
Băng điêu giống như thủy tinh vỡ vụn.
Băng điêu do băng vạn năm hàn băng trong Băng Phách Kiếm tạo thành cũng vỡ nát như vậy.
Nhưng vẫn chưa hết.
Mũi tên Sát Thần sau khi phá hủy băng điêu, cũng không biến mất mà tiếp tục lao về phía ngực Lãnh Hàn Sương.
Không có băng điêu bảo hộ, Lãnh Hàn Sương chỉ có thể phát huy ra ba phần thực lực, căn bản không thể chống lại uy lực của mũi tên Sát Thần.
Mắt thấy mũi tên Sát Thần càng ngày càng gần mình.
Trong lòng Lãnh Hàn Sương đã từ bỏ.
Nếu như là lúc toàn thịnh, có lẽ còn có thể liều mạng.
Hiện tại thì ngoài chờ chết ra, không còn cách nào khác.
Ngay thời khắc nghìn cân treo sợi tóc Lãnh Hàn Sương nhắm mắt chờ chết.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, dùng lưng chặn đường bay của mũi tên Sát Thần.
Cả hai gần như dán chặt vào nhau.
Chỉ cần chậm hơn một phần vạn giây như vậy thôi.
Lãnh Hàn Sương có lẽ đã bị xuyên qua cơ thể mà chết.
Mũi tên Sát Thần va vào người áo 3 lỗ đột ngột xuất hiện.
Hình ảnh mũi tên xuyên qua cả hai người không xảy ra.
Dường như có một lực lượng đã chặn đứng mũi tên kinh thiên kia.
Tuy nhiên, năng lượng khổng lồ mà mũi tên Sát Thần mang theo vẫn đẩy hai người lùi một đoạn ngắn.
Trong quá trình này.
Bóng người đột ngột xuất hiện kia ôm chặt lấy Lãnh Hàn Sương, thay nàng nhận lấy tất cả, khiến nàng không bị tổn thương chút nào.
Lãnh Hàn Sương lúc đầu đã nhắm mắt chờ chết.
Kết quả thân thể bị siết chặt, giống như bị cái gì đó bao bọc lại.
Nàng mở mắt ra.
Thấy có người đang ôm mình.
Được cứu?
Không thể nào!
Đầu óc Lãnh Hàn Sương có chút mờ mịt.
Ở bên ngoài thì còn có thể chứ.
Trong Cửu U bí cảnh này, ai có đủ thực lực ngăn cản một mũi tên kinh thiên của người áo đen?
Vì hai người đang ôm nhau đối mặt, đầu dựa vào vai đối phương, ánh mắt Lãnh Hàn Sương tự nhiên rơi vào cổ của người phía trước.
Thứ mà nàng nhìn thấy lại khiến nàng toàn thân chấn động.
Trong ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Suy nghĩ lập tức trở về hơn hai mươi năm trước.
Ngày đó đại sư huynh Tô Mộ Bạch tìm Lãnh Hàn Sương.
"Sư muội, ta có chút việc phải ra ngoài, phiền ngươi giúp ta chăm sóc tiểu tử này."
Tô Mộ Bạch vừa nói xong liền đưa một đứa trẻ sơ sinh đang quấn tã lót cho Lãnh Hàn Sương.
"Đại sư huynh, đứa bé này ở đâu ra vậy?" Lãnh Hàn Sương vừa hỏi vừa đưa tay nhận lấy, ôm vào lòng.
"Ta nhặt được trên đường!"
"Vậy tên của nó là gì?" Lãnh Hàn Sương lại hỏi.
"Nó còn chưa có tên! Hay là ngươi đặt cho nó một cái đi!" Tô Mộ Bạch tùy ý nói.
"Được thôi! Chuyện đặt tên cứ giao cho ta."
Đêm đó.
Lúc Lãnh Hàn Sương đang tắm cho đứa bé, phát hiện bên cổ phải của nó có một vết bớt, trông rất giống chữ "Lâm".
"Đại sư huynh bảo ta đặt tên cho con, trên cổ con vừa vặn có chữ Lâm, hay ta gọi con là Lâm Phong nhé! Được không?" Lãnh Hàn Sương vừa cười vừa nói.
"Oa oa..." Đứa bé phát ra tiếng khóc.
"Con cũng đồng ý đúng không! Vậy sau này con sẽ gọi là Lâm Phong."
Lãnh Hàn Sương quá quen thuộc cái vết bớt trước mắt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận