Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 221: Họ Cơ, tên Nguyệt Vũ (length: 8380)

Chu Nhân điều chỉnh lại tâm tình.
Tiến vào trong rừng rậm, tiếp tục truy kích Vũ tiên tử.
Mặc kệ vừa mới tập kích hắn là ai, thập nhị cảnh.
Đều trước phải tìm được Vũ tiên tử.
Làm cho đối phương biết rõ, đắc tội bản thân sẽ gặp kết cục gì.
Nếu không liền một con hát, cũng dám cùng bản thân đối đầu, hắn, Tam hoàng tử Âm Nguyệt Hoàng Triều mặt mũi để ở đâu?
Trong rừng rậm đi tới không lâu.
Một bóng người chặn lại đường đi.
Chỉ từ bóng lưng, Chu Nhân nhận ra đối phương.
"Vũ tiên tử!"
Thân ảnh phía trước chậm rãi quay người lại.
Chính là Vũ tiên tử.
"Vũ tiên tử đã gặp Tam hoàng tử điện hạ!"
"Ngươi cố ý dẫn ta ra đây?"
Chu Nhân thấy Vũ tiên tử không hề kinh hoảng hay khẩn trương khi thấy mình đuổi theo, liền đoán được mục đích của đối phương.
"Tam hoàng tử điện hạ hiểu lầm, Tiểu Vũ thật sự muốn đi, đáng tiếc Tam hoàng tử ngươi hung hăng dọa người, Tiểu Vũ chỉ có thể ở đây chờ đợi, xem xem làm sao hóa giải ân oán giữa chúng ta!"
"Bây giờ mới nhớ sao? Sớm đã làm gì? Ngươi chỉ là một con hát, mà cũng dám không để bản điện hạ vào mắt, ta nên nói ngươi ngu xuẩn hay là nói ngươi vô tri đây!"
"Ngu xuẩn cũng được, vô tri cũng xong! Con hát chẳng lẽ không phải người sao? Tam hoàng tử hà tất phải từng bước ép sát như vậy?"
"Vũ tiên tử, đến bây giờ, ta không muốn nhiều lời nữa, ngươi tự mình thúc thủ chịu trói, hay là để ta động thủ?" Sắc mặt Chu Nhân dần dần trở nên âm trầm.
"Nghe nói Tam hoàng tử điện hạ Chu Nhân của Âm Nguyệt Hoàng Triều, là siêu cấp thiên tài gần với Trung Châu thập kiệt, Tiểu Vũ tuy chỉ là con hát, tự nhiên không phải đối thủ của Tam hoàng tử, nhưng cũng không nguyện ý cứ thế từ bỏ hy vọng."
"Rất tốt! Ta ngược lại muốn xem xem, ngươi, Vũ tiên tử, dám dẫn bản điện hạ ra, rốt cuộc có năng lực gì!"
"Oanh! ! !"
Khí tức thập nhất cảnh bộc phát.
Thân thể Chu Nhân lập tức bắn ra.
Tay phải huyễn hóa ra một long trảo, chụp về phía Vũ tiên tử.
Công pháp tổ truyền của Hoàng tộc Chu gia Âm Nguyệt Hoàng Triều có tên là Hóa Long Quyết.
Nghe nói tu luyện tới cực hạn, có thể hóa thân thành Chân Long, lên trời xuống đất, dời sông lấp biển, hát trăng bắt sao, không gì làm không được.
Long trảo của Chu Nhân chính là do tu luyện Hóa Long Quyết mà huyễn hóa ra.
Hoàng tộc Âm Nguyệt Hoàng Triều, gần như đều tu luyện Hóa Long Quyết.
Mặc dù Chu Nhân cảm thấy có chút kỳ quặc, Vũ tiên tử dám dẫn bản thân ra, có lẽ đã chuẩn bị, nhưng hắn vừa mới đột phá thập nhất cảnh, đang là thời điểm lòng tự tin bùng nổ.
Cho rằng mọi âm mưu quỷ kế trước thực lực tuyệt đối, đều vô dụng.
Đối mặt với một đòn của Chu Nhân.
Vũ tiên tử không hề lay động.
Đến khi long trảo bao trùm lấy nàng.
Đột nhiên không thể tiến thêm.
Ừ?
Chu Nhân giật mình trong lòng.
Quanh thân thể Vũ tiên tử, xuất hiện một đạo kết giới vô hình, cản lại đòn đánh của hắn.
Có lẽ là một loại pháp bảo phòng ngự nào đó.
Ra sức trên tay.
Hoàn toàn không tác dụng.
Lực phòng ngự thật mạnh.
Chu Nhân thay đổi sách lược.
Bước chân nhanh chóng di chuyển về phía trước.
Long trảo không thể phá vỡ kết giới, nhưng có thể đẩy Vũ tiên tử lùi lại liên tục.
Phía trước không xa là một tòa núi lớn.
Dù pháp bảo gì.
Đều cần chủ nhân điều khiển mới có thể phát huy uy lực lớn nhất.
Với tu vi của Vũ tiên tử, khẳng định không duy trì được bao lâu.
Chờ nàng kiệt sức, pháp bảo phòng ngự mất tác dụng, kết giới cũng sẽ biến mất.
Điều Chu Nhân muốn làm, là không ngừng công kích kết giới, để Vũ tiên tử nhanh chóng kiệt sức.
Vũ tiên tử trong khi lùi lại, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện thất kinh nào.
Bình tĩnh đến nỗi Chu Nhân có chút kinh hãi.
Trong lòng gầm thét một tiếng, mặt mày dữ tợn.
Chỉ là một con hát, sao có thể nhiễu loạn đạo tâm của hắn?
Chẳng qua là đang giả bộ trấn định mà thôi.
Đợi đến khi hắn phá được mai rùa của nàng.
Còn chẳng tùy ý cho hắn định đoạt?
Bước chân Chu Nhân tăng tốc.
Tốc độ lùi lại của Vũ tiên tử cũng càng lúc càng nhanh.
Cây cối xung quanh không thể tạo thành trở ngại cho hai người.
Nơi đi qua, tạo thành một khe rãnh rộng mấy thước.
Toàn bộ thực vật đều biến mất không thấy.
Rất nhanh Chu Nhân đẩy Vũ tiên tử tới trước núi lớn.
Hắn mở long trảo.
Để lưng Vũ tiên tử tiếp xúc trực tiếp với núi lớn.
"Ầm ầm ~~~ "
Va chạm tạo ra tiếng nổ lớn.
Sau khi va vào núi lớn, Chu Nhân không dừng lại, tiếp tục dùng lực xông tới, đi sâu vào trong núi lớn.
Lực đạo khổng lồ làm cả ngọn núi rung chuyển trong giây lát rồi sụp đổ ầm ầm.
Sự sụp đổ của núi lớn không ảnh hưởng đến hai người trong núi.
Trong bóng tối.
Chu Nhân nhìn Vũ tiên tử.
Đối phương vẫn bình thản như nước.
Kết giới cũng không có ý phá vỡ.
Điều này khiến Chu Nhân kinh hãi trong lòng.
Rốt cuộc là pháp bảo phòng ngự gì?
Một kích toàn lực của hắn.
Mà lại không thể phá vỡ.
Đúng lúc Chu Nhân kinh ngạc trong lòng.
Vũ tiên tử khẽ nhếch miệng cười, cất tiếng.
"Chu Nhân, người đời chỉ biết ta tên Vũ tiên tử, mà không biết tên thật của ta, ngươi có muốn biết không?"
"Đồ tiện nhân! Ai cmn để ý ngươi tên gì?" Chu Nhân tức giận nói.
Vốn theo tưởng tượng của hắn.
Hắn đuổi theo, Vũ tiên tử phải dọa quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mới đúng.
Kết quả người ta một chút cũng không sợ, ngược lại trong thâm tâm hắn sinh ra một tia hoảng sợ.
Chu Nhân không thể chấp nhận sự thật này.
"Ngươi không muốn biết, nhưng ta phải nói cho ngươi biết, ta họ Cơ, tên Nguyệt Vũ."
Họ Cơ, tên Nguyệt Vũ?
Chu Nhân ngẩn ra.
Ngay sau đó hai mắt dần mở to.
Lộ vẻ kinh hãi.
Cơ Nguyệt Vũ! ! !
Hậu duệ của Hoàng tộc Cơ gia của Cửu U Thánh Triều?
"Ngươi là hậu duệ Cơ gia của Cửu U Thánh Triều?" Chu Nhân nghiến răng hỏi.
"Chính là! ! !" Vũ tiên tử trả lời.
Đầu óc Chu Nhân đang nhanh chóng chuyển động.
Vì sao Vũ tiên tử phải tiết lộ thân phận di tộc Thánh Triều?
Chẳng lẽ nàng muốn giữ hắn ở lại nơi này?
Nếu không phải vậy, nàng không nên tiết lộ thân phận.
Vậy có thể thấy.
Người hộ đạo thập nhị cảnh bị dẫn đi cũng là người của di tộc Thánh Triều.
Xung quanh chắc chắn có mai phục.
Phải làm sao đây?
Chỉ có thể trốn trước.
Chu Nhân không muốn tiếp tục ở lại đây.
Di tộc Thánh Triều hận Âm Nguyệt Hoàng Triều đến tận xương tủy.
Nhất định có chuẩn bị.
Hắn dù sao cũng là Tam hoàng tử của Âm Nguyệt Hoàng Triều, thân phận cao quý, tiền đồ vô lượng, không cần thiết phải đánh nhau sống chết với đám chó nhà có tang sắp diệt tộc.
Đợi sau khi trở về Âm Nguyệt Hoàng Triều.
Sẽ để phụ hoàng phái người tới tiêu diệt chúng.
Những năm gần đây, di tộc Thánh Triều bị ba thế lực liên thủ đánh đến mức không dám lộ mặt, không ngờ Vũ tiên tử còn dám tự báo thân phận, lá gan thật không nhỏ.
Trong nháy mắt.
Chu Nhân đã hiểu rõ tình cảnh của bản thân, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Nhưng khi hắn chuẩn bị thu tay phải, bỏ chạy thì lại phát hiện tay phải bị kìm chặt, nhất thời không thể nhúc nhích.
Phát hiện này khiến Chu Nhân kinh hãi.
"Chu Nhân, năm xưa Âm Nguyệt Hoàng Triều của ngươi liên thủ với Huyết Ma Tông và Hạ Hầu nhất tộc, đuổi tận giết tuyệt Cửu U Thánh Triều ta, còn hơn vạn năm truy sát, đồng bào chết dưới tay Âm Nguyệt Hoàng Triều của các ngươi vô số kể, hôm nay chính là lúc Cửu U Thánh Triều ta thu lại lợi tức, với thân phận và thiên phú của ngươi, đột ngột chết bất đắc kỳ tử, chắc hẳn Âm Nguyệt Hoàng Triều cũng sẽ thấy khó chịu nhỉ!" Cơ Nguyệt Vũ bình tĩnh nói.
"Muốn giết ta! Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không." Chu Nhân gầm lên.
"Ta dám dẫn ngươi ra, đương nhiên có nắm chắc!"
"Thật sao? Cơ Nguyệt Vũ, tốt nhất là ngươi có thể giết chết ta, bằng không đợi ta trở về, di tộc Thánh Triều sẽ gặp tai họa ngập đầu! Ta nhất định sẽ khiến phụ hoàng hạ lệnh, không tiếc bất cứ giá nào, tiêu diệt toàn bộ di tộc Thánh Triều các ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận