Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 181: Ngũ Cầm Hí chi Ma Viên (length: 8497)

Lâm Phong ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Khải Đức.
Hai chân có chút khuỵu xuống, sau đó... Dùng sức duỗi thẳng.
"Ầm! ! !"
Thân thể như đạn pháo bắn ra ngoài, phế tích lại lần nữa tạo nên bụi mù cuồn cuộn.
Đường Khải Đức ánh mắt co rút lại.
Không ổn! ! !
Muốn tránh ra.
Đáng tiếc đã muộn.
Tốc độ của Lâm Phong nhanh chóng, sớm đã đạt đến mức mắt thường khó phân biệt.
Sau thập cảnh, đối chiến đồng cấp.
Người tu đạo tầm xa có thể chiếm ưu thế tuyệt đối.
Cận chiến, thể tu vẫn cường thế, nhưng ưu thế không còn rõ ràng như trước.
Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là thể tu không có chiêu thức xuất thủ tuyệt đối, không cách nào làm đến nhất kích tất sát.
Chỉ có thể dựa vào một lần lại một lần tấn công của đối phương, tích lũy tổn thương.
Người tu đạo thì có thể.
Bởi vậy, đến cuối cùng, cơ bản không có thuần thể tu, cũng đều là cả hai loại tu.
Đạo tu làm chủ, thể tu làm phụ.
"Bành! ! !"
Đường Khải Đức bị Lâm Phong đánh bay ra ngoài.
Đem một mảng kiến trúc của Chu gia đập nát.
Bất quá hắn kịp thời phản ứng.
Không bị thương tổn quá lớn.
Một đòn trúng đích, Lâm Phong không dừng tay.
Chọn theo sát phía sau, tiếp tục truy kích.
Phân ra một sợi thần hồn không có năng lực suy tính, nhận được mệnh lệnh là đánh giết người đang gây uy hiếp cho mình trước mắt.
Không đạt mục tiêu, chết không bỏ qua.
"Bành bành bành! ! !"
Liên tiếp tiếng vang xuất hiện.
Những người khác chỉ có thể nghe thấy tiếng động, không nhìn thấy bóng người.
Lúc này ưu thế lớn nhất của thể tu mới thể hiện ra.
Tuy mình cũng sẽ bị địch nhân tấn công trúng.
Nhưng do người tu đạo không có thời gian thi triển đạo thuật uy lực lớn, thêm thân thể thể tu cường hoành, khả năng chịu đòn mạnh hơn người tu đạo.
Sau một hồi cận chiến.
Thương thế Đường Khải Đức nhận phải lớn hơn của Lâm Phong không chỉ gấp mấy lần.
Là một cường giả thập cảnh đỉnh phong, Đường Khải Đức đương nhiên không phải đèn đã cạn dầu.
Biết rõ tiếp tục cận chiến bản thân cực kỳ bất lợi.
Sau khi chịu một đòn, lập tức kéo giãn khoảng cách.
Thân thể lên đến bầu trời.
Hiện tại hắn trông có vẻ chật vật hơn Lâm Phong.
"Ngươi rốt cuộc là người nào? Nếu không nói, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, chém giết ngươi ở đây."
Đường Khải Đức nói xong lấy ra từ trong túi càn khôn một thanh đại đao, đứng trên cao nhìn xuống Lâm Phong.
Khí tức thập cảnh đỉnh phong bộc phát.
Tạo thành từng đợt lốc xoáy xung quanh.
Rõ ràng hắn muốn bắt đầu nghiêm túc.
Lâm Phong vẫn không nói gì.
Chỉ một sợi thần hồn khống chế thân thể hắn, căn bản không có cách suy nghĩ, không nói được lời, cũng không nghe được người khác nói.
Trong lòng chỉ nghĩ duy nhất, chính là giết địch.
Ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đường Khải Đức trên bầu trời.
Hai chân lần thứ hai khuỵu xuống, thân thể cong, bật hết hỏa lực.
Sức mạnh thân thể khổng lồ, khiến không khí xung quanh đều xuất hiện tiếng nổ khí.
Những người nhà Đường và nhà Chu ở đằng xa bị một luồng khí lãng chấn động liên tục lùi về phía sau.
Một đám cường giả cửu cảnh rung động trong lòng đến cực hạn.
Mọi người cảm giác được, Lâm Phong hoàn toàn dựa vào sức mạnh thân thể để chiến đấu.
Thật sự là quá kinh khủng.
Nếu đem lão tổ Đường gia đổi thành bản thân.
Chỉ sợ đã sớm bị xé nát a!
Lần đầu tiên nhìn thấy thể tu đáng sợ như vậy.
Quả thực lật đổ tam quan của bọn họ.
"Đã như vậy! Thì đừng trách ta."
Đường Khải Đức động.
Hai tay giơ đại đao lên đỉnh đầu.
Một thanh hư ảnh dài đến ngàn trượng xuất hiện.
"Hoành tảo thiên quân! ! !"
Dùng sức bổ về phía Lâm Phong.
Đại đao cùng hư ảnh ngàn trượng cùng nhau rơi xuống.
"Oanh! ! !"
Trong nháy mắt.
Thiên địa biến sắc.
Hoành tảo thiên quân là tuyệt kỹ thành danh của Đường Khải Đức.
Dựa vào một chiêu này, không biết đã chém giết bao nhiêu địch nhân, lúc còn trẻ vì Đường gia lập nhiều chiến công hiển hách, khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật.
"Không tốt! Mau trốn đi a!"
Chu Tỳ Hồng biết rõ uy lực của Hoành tảo thiên quân, hét lớn một tiếng.
Đồng thời một tay tóm lấy bả vai Chu Linh Tuyết, nhanh chóng lùi về phía sau.
Bây giờ Chu Linh Tuyết thế nhưng là phúc tinh của Chu gia, tuyệt không thể có chuyện.
Chu gia còn phải dựa vào nàng và tiểu tử kia duy trì mối quan hệ đâu!
Không cần Chu Tỳ Hồng nói.
Người Đường gia khi Đường Khải Đức phát động Hoành tảo thiên quân, đã bắt đầu rút lui.
Là người Đường gia, sao lại không biết sự cường đại của Hoành tảo thiên quân.
Chu Thiết Hùng dẫn theo thị nữ Tiểu Thanh, cùng Chu Tỳ Quân vội vàng đuổi theo.
Rời khỏi một khoảng cách an toàn, để tránh bị ảnh hưởng.
Đối mặt với một đao kia.
Lâm Phong không tránh né.
Vận chuyển Ngũ Cầm Hí, phát huy sức mạnh thân thể đến cực hạn.
Hoành tảo thiên quân sắp rơi xuống.
Mọi ánh mắt đều tập trung trên người Lâm Phong.
Xem hắn ứng phó tuyệt kỹ thành danh của Đường Khải Đức như thế nào.
Trong thoáng chốc.
Lâm Phong ở giữa sân biến mất.
Xuất hiện một đạo hư ảnh trăm trượng.
Không phải người.
Mà là một loại hung thú viễn cổ.
Ma Viên! ! !
Ngũ cầm trong Ngũ Cầm Hí, không phải năm loại gia cầm, mà là năm loại hung thú viễn cổ.
Thực lực mạnh mẽ.
Mỗi một loại đều có thể khuấy động thiên hạ Phong Vân.
Ma Viên chính là một trong số đó.
Thực tế Ngũ Cầm Hí là do một vị đại năng nào đó thời viễn cổ sáng tạo ra dựa trên năm loại hung thú viễn cổ có nhục thân cực kỳ cường hãn.
Để sáng tạo Ngũ Cầm Hí, vị đại năng kia dùng trọn mấy trăm năm tìm kiếm hỏi thăm nhiều loại hung thú viễn cổ, cuối cùng mới chọn ra năm loại có sức mạnh thân thể mạnh nhất.
Sau đó mất thời gian ngàn năm, mới sáng tạo ra.
Nói Ngũ Cầm Hí là công pháp luyện thể cấp cao nhất của Cửu Châu Đại Lục cũng không đủ.
"Hống! ! !"
Chỉ thấy Ma Viên ngửa mặt lên trời gầm dài.
Phát ra tiếng gầm chấn động.
Hai tay không ngừng vỗ ngực.
Khí thế khinh thường trời đất, khiến cho Đường Khải Đức trên bầu trời cũng không khỏi cảm thấy e dè.
"Ầm ầm! ! !"
Hoành tảo thiên quân rơi xuống.
Kết quả lại làm cho người ta kinh ngạc.
Đại đao ngàn trượng bị hai tay Ma Viên vững vàng đỡ được, không thể tiến lên một phần.
Hai chân Ma Viên lún sâu xuống dưới lòng đất mấy chục mét.
Dù thế nào.
Tóm lại là tiếp được.
Dư ba trực tiếp phá hủy toàn bộ kiến trúc, núi giả xung quanh.
May mắn nơi này là nơi ở của Chu Linh Tuyết, xung quanh cũng vắng vẻ, nếu không chắc chắn sẽ tử thương thảm trọng.
Hai vị thập cảnh đỉnh phong toàn lực va chạm.
Cửu cảnh cũng không chịu nổi, bát cảnh trở xuống, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Nếu không phải người nhà Đường Chu rời đi đủ xa, cũng sẽ bị thương nặng.
Vị trí lầu các của Chu gia.
Một Ma Viên trăm trượng, đỡ một thanh đao dài ngàn trượng.
Cảnh tượng này, khiến cho cường giả hai nhà Đường Chu ở đây há hốc miệng, trợn tròn hai mắt, không nói nên lời.
Tuyệt kỹ thành danh Hoành tảo thiên quân của lão tổ Đường gia Đường Khải Đức thế mà lại bị đỡ được?
Chưa từng có chuyện như vậy.
Con dị thú kia là loại gì?
Vì sao chưa thấy bao giờ?
Có thể đỡ được Hoành tảo thiên quân.
Chắc chắn không phải hạng xoàng.
Không biết là dị thú cấp mấy.
Ít nhất cũng phải là thập giai a!
Ma Viên là hung thú viễn cổ.
Sớm đã biến mất trong dòng sông lịch sử.
Bây giờ chỉ một số ít cổ tịch có ghi chép.
Người Chấn Châu chưa thấy qua là bình thường.
Đừng nói bọn họ, ngay cả ở Trung Châu, người biết cũng ít ỏi.
Có lẽ là lúc đọc cổ tịch đã lướt qua.
Ai ăn no rửng mỡ sẽ đi chuyên ký một loài hung thú viễn cổ đã biến mất?
Ngay cả Đường Khải Đức cũng không thể tin vào một màn trước mắt.
Lúc còn trẻ, không một ai cùng cấp dám đón đỡ Hoành tảo thiên quân của hắn.
Bây giờ đã là tồn tại thập cảnh đỉnh phong, ngược lại gặp phải một người như vậy.
Hơn nữa lại dùng sức mạnh thân thể rõ ràng để đỡ.
Thật khó tin!
Người này là ai?
Đây lại là thủ đoạn gì?
Lúc này hắn đã có ý muốn rút lui.
Không muốn tiếp tục chiến đấu nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận