Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 65: Chấp Pháp trưởng lão (length: 7922)

Lãnh Hàn Sương hướng chưởng giáo La Vân Thiên phát tín hiệu cầu cứu, liền cùng Lâm Phong ở Cô Tồn Phong chờ đợi.
Không bao lâu, sư tôn Cao Chiến Long nhất định sẽ mang theo Chấp Pháp trưởng lão đến đòi công đạo.
Tại Thần Tiêu Kiếm Tông, đệ tử nội đấu là điều tối kỵ.
Lâm Phong dám đánh tổn thương Cao Chiến Long, nếu không có biện pháp hữu hiệu nào, đều sẽ bị tông môn xử phạt nghiêm khắc.
"Lâm Phong, ngươi nói với bọn hắn là ngươi thúc giục trận pháp Cô Tồn Phong, theo ta biết, Cô Tồn Phong căn bản không có trận pháp nào cả mà!" Lãnh Hàn Sương tò mò nói.
"Ta dùng Ngự Lôi Thuật, lừa bọn họ nói là trận pháp." Lâm Phong đáp.
"Ngự Lôi Thuật? Là ngươi có được từ truyền thừa của Cửu U Thánh Chủ?"
"Ừ! Ngự Lôi Thuật là một loại tuyệt kỹ có thể tùy ý thúc đẩy Thiên Lôi, uy lực rất lớn, ta cũng mới vừa nhập môn."
"Uy lực rất lớn? Lớn đến mức nào?"
Lâm Phong nghĩ nghĩ, giải thích: "Người sở hữu Ngự Lôi Thuật tên là A Bố Già, ngoại hiệu Lôi Thần, đứng đầu trong 108 tướng của Cửu U Thánh Chủ."
"Tê ~~~"
Lãnh Hàn Sương kinh ngạc nhìn Lâm Phong.
Tuyệt kỹ tu luyện của Lôi Thần A Bố Già, đứng đầu trong 108 tướng của Cửu U Thánh Chủ?
"Chẳng phải còn lợi hại hơn trảm thiên rút kiếm thuật?"
"Cái này khó phán đoán, nói một cách chính xác, trảm thiên rút kiếm thuật thuộc về đơn thể công kích, thích hợp một đòn trí mạng, Ngự Lôi Thuật thuộc về công kích trên phạm vi lớn, thích hợp quần chiến hơn, cả hai không giống nhau, đều có sở trường riêng a!"
"Ngươi có thể thi triển cho ta xem một chút không?" Lãnh Hàn Sương mong chờ hỏi.
"Có thể!"
Lâm Phong nói xong.
Bầu trời đang trong sáng đột nhiên mây đen kéo đến, sấm chớp đan xen.
"Răng rắc ~ răng rắc ~"
Tay phải giơ lên cao, một ngón tay hướng lên trời.
Lôi điện điên cuồng tụ tập lại, trên ngón tay Lâm Phong hình thành một quả cầu lôi khổng lồ.
Cách rất xa, Lãnh Hàn Sương cũng có thể cảm nhận được năng lượng mang tính bùng nổ ẩn chứa trong quả cầu lôi.
Rất nhanh tất cả lại biến mất, trở về bình tĩnh.
"Sư thúc, cảm thấy thế nào?"
"Thật mạnh! ! !" Lãnh Hàn Sương chấn động nói.
"Uy lực cũng tạm được, nếu sư thúc muốn học thì ta có thể dạy ngươi!"
Lãnh Hàn Sương thật không biết nên nói gì.
Tuyệt kỹ nghịch thiên như vậy, cũng có thể tùy tiện dạy người sao?
Chỉ có Lâm Phong mới không để ý như vậy!
Nếu tin tức này bị tiết lộ ra một chút xíu thôi, liền sẽ gây ra sóng gió ở Ly Châu.
Tất cả cường giả chín cảnh có lẽ đều sẽ xuất quan tranh đoạt.
Lãnh Hàn Sương có muốn học không?
Đáp án chắc chắn là có.
Ai không muốn học loại tuyệt kỹ nghịch thiên này?
Chỉ có điều nàng luyện trảm thiên rút kiếm thuật mới nhập môn, mà lại đi học một loại tuyệt kỹ độ khó không hề kém trảm thiên rút kiếm thuật, chưa chắc có hiệu quả tốt.
Người không thể quá tham lam không biết chừng mực.
Nghệ ở tinh, không ở nhiều.
Trảm thiên rút kiếm thuật cấp viên mãn, so với mười loại tuyệt kỹ cùng cấp bậc chỉ ở cấp độ nhập môn, không hề nghi ngờ, sức chiến đấu của cái trước sẽ mạnh hơn.
Muốn học cũng phải chờ sau này.
"Thôi, ta vẫn là tạm thời không học, tránh phân tâm, chờ luyện trảm thiên rút kiếm thuật đến viên mãn rồi tính!" Lãnh Hàn Sương cố nén đau lòng từ chối.
Nàng đang từ chối một tuyệt kỹ thành danh của cường giả thập nhị cảnh đó!
"Vậy cũng được! Sau này sư thúc muốn học cứ tìm ta, ta thứ khác không có, tuyệt kỹ thì có rất nhiều, mà lại mỗi loại uy lực đều khá mạnh."
Hai người nói chuyện với nhau trong lúc đó.
Một đám người đang đến gần Cô Tồn Phong.
Người dẫn đầu là Chấp Pháp trưởng lão Thần Tiêu Kiếm Tông Tương Chính Nghĩa.
Chấp Pháp trưởng lão có quyền lực rất lớn, trong toàn bộ tông môn, trừ cao tầng ra, tất cả những ai phạm lỗi đều do Chấp Pháp trưởng lão quản.
Cao Chiến Long vừa mới rời khỏi Cô Tồn Phong không lâu cũng ở trong đó.
Hắn đã tỉnh lại, thay một bộ quần áo khác.
Chỉ là cả người vẫn trông ủ rũ.
Hai người khác là Hoàng Hồng Thăng và Hoắc Đông thì không đến.
Có lẽ là cảm thấy bị Đại sư huynh phế vật như Lâm Phong ép phải quỳ xuống xin lỗi nên không có mặt mũi tới chăng!
Lãnh Hàn Sương cùng Lâm Phong yên lặng chờ đợi.
Rất nhanh, Chấp Pháp trưởng lão Tương Chính Nghĩa mang người đến đỉnh Cô Tồn Phong.
"Lãnh phong chủ, đã ngươi cũng ở đây, chắc hẳn đã biết chuyện đã xảy ra rồi." Tương Chính Nghĩa mở miệng nói.
"Biết! ! !" Lãnh Hàn Sương đáp.
"Vậy ta muốn mang Lâm Phong đi, ngươi không có ý kiến chứ?"
"Có ý kiến! Lâm Phong không thể đi theo ngươi, ta đã thông báo chưởng giáo sư huynh rồi, hắn rất nhanh sẽ đến."
"Chuyện nhỏ này không cần thiết phải làm phiền đến chưởng giáo, Lâm Phong vi phạm quy định tông môn, hôm nay ta phải mang hắn đi để giữ gìn sự uy nghiêm của tông môn."
Tương Chính Nghĩa nói xong liền đưa mắt nhìn Lâm Phong.
"Lâm Phong, đối với chuyện Cao Chiến Long tố cáo ngươi bắt hắn quỳ xuống, không quỳ liền đánh hắn bị thương, ngươi có gì để nói?"
"Tưởng trưởng lão, không phải Lâm Phong đánh bị thương, hắn còn chưa có thực lực đó, là hắn kích hoạt trận pháp hộ phong của Cô Tồn Phong hạ thiên lôi đánh ta." Cao Chiến Long vội vàng giải thích.
Hắn cũng không muốn để người khác hiểu lầm là bản thân còn không đánh lại một tên phế vật.
"Có khác nhau sao?" Tương Chính Nghĩa liếc xéo Cao Chiến Long.
"Đương nhiên . . ."
Cao Chiến Long vừa nói hai chữ, nhìn thấy ánh mắt của Chấp Pháp trưởng lão thì ngậm miệng.
"Tưởng trưởng lão, vẫn nên nói rõ một chút thì hơn, nếu không sẽ tổn hại đến danh tiếng của Chiến Long, Lâm Phong bất quá chỉ là một tên phế vật mà thôi, làm sao có thể đánh bị thương Chiến Long được?"
Người vừa nói là Từ Vạn Lý, phong chủ của Hồng Nham Phong, một trong 16 phong của Thần Tiêu Kiếm Tông.
Cao Chiến Long đúng là đệ tử đắc ý nhất của hắn.
Lúc này Từ Vạn Lý đang kìm nén cơn tức giận không có chỗ trút.
Khi nhìn thấy Cao Chiến Long hôn mê, hắn suýt chút nữa thì xông thẳng đến Cô Tồn Phong đánh chết Lâm Phong.
Sau đó mới bình tĩnh lại.
Thần Tiêu Kiếm Tông không phải như những thế lực ma đạo kia, nếu hắn thật sự giết chết Lâm Phong thì chức phong chủ này cũng chấm hết.
Dù sao Lâm Phong cũng không phải kẻ trôi dạt không rễ.
Sư tôn Tô Mộ Bạch không nói.
Mấy vị sư thúc của hắn, không ai là hạng vừa.
Trong đó La Vân Thiên còn là chưởng giáo tông chủ Thần Tiêu Kiếm Tông.
Cách xử lý tốt nhất, vẫn là giao cho Chấp Pháp trưởng lão.
Tương Chính Nghĩa không để ý đến Từ Vạn Lý, tiếp tục đưa mắt về phía Lâm Phong.
"Trưởng lão, Cao Chiến Long không có sự đồng ý của ta, lén xông vào Cô Tồn Phong, lại còn không chịu đi, nói cái gì chỗ này không lâu nữa sẽ là của hắn, sớm đến xem chỗ nào cần sửa sang, ta không có cách nào khác mới ra tay." Lâm Phong giải thích.
"Mặc kệ lý do gì, đệ tử trong môn phái đều không được phép nội đấu, thừa nhận thì theo ta đi! Chờ ta điều tra rõ ràng, rồi quyết định sẽ xử phạt ngươi như thế nào."
"Tưởng trưởng lão, vẫn là chờ chưởng giáo sư huynh đến hãy nói đi ạ!" Lãnh Hàn Sương nói chen vào.
"Chuyện này còn chưa đủ rõ hay sao? Coi như chưởng giáo đến rồi cũng không thể bao che cho Lâm Phong, Thần Tiêu Kiếm Tông có quy củ của Thần Tiêu Kiếm Tông, đây là do lão tổ tông lập ra, không ai được làm trái." Tương Chính Nghĩa nghiêm túc nói.
Chính vì hắn công chính liêm minh, được cả lão tổ tán thưởng, nên mới đảm nhiệm vị trí Chấp Pháp trưởng lão Thần Tiêu Kiếm Tông.
Đối mặt với loại người khó chơi này, Lãnh Hàn Sương cũng thấy hơi bất lực.
Sợ rằng chưởng giáo sư huynh đến cũng không xử lý ổn thỏa được.
Nhưng dù xử lý không tốt cũng phải xử lý a!
Nếu Lâm Phong trong cơn tức giận, dẫn theo Tô Mộ Bạch và Tô Hề Dao rời khỏi tông môn thì biết khóc ở đâu đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận