Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 987: Lần va chạm đầu tiên (length: 8501)

Lâm Phong đang nhanh chóng tới gần phế tích.
Ngay trong phế tích, Triệu Vô Địch đang khôi phục thể lực cũng cảm ứng được có người đến.
Bất quá hắn lại không để ý.
Bởi vì người tới khí tức quá yếu, chỉ có nửa bước Tiên Hoàng.
Ngay cả Tiên Hoàng cảnh cũng chưa tới, căn bản không xứng để hắn coi trọng.
Thể lực khôi phục được một nửa, Triệu Vô Địch chuẩn bị tiếp tục mở rộng phá hoại, tìm ra Ngu Tuyền Cơ.
Bí chữ "Binh" hắn quyết phải có được.
Vô luận là ai, dám cùng hắn cướp đoạt bí chữ "Binh" đều phải chết.
Nhưng vào lúc này.
Một đạo thân ảnh thần bí khó lường lặng lẽ xuất hiện ở cách đó không xa.
Mang theo một tấm mặt nạ quỷ dị, khiến không ai có thể thấy rõ khuôn mặt thật.
Ánh mắt hai bên như hai tia chớp giao nhau va chạm trên không trung, trong nhất thời tóe lửa khắp nơi.
Không khí chung quanh cũng bị ảnh hưởng, đột nhiên trở nên vô cùng ngột ngạt, làm cho người khó chịu.
Triệu Vô Địch thu hồi vẻ khinh thị, chậm rãi đứng lên.
Tư thế thẳng tắp như tùng, tản mát ra một loại khí thế cường đại không gì sánh kịp, như Chiến Thần giáng lâm thế gian.
Theo động tác đứng dậy của hắn, quần áo trên người không gió mà bay, bay phất phới.
"Bí chữ "Đấu" Triệu Vô Địch?" Lâm Phong mở miệng hỏi.
"Bí chữ "Hành" người mặt quỷ?" Triệu Vô Địch hỏi lại.
Cứ cho là cả hai đều không trả lời câu hỏi.
Trên thực tế đã đoán được thân phận đối phương.
"Người mặt quỷ, ngươi tìm bản hoàng có chuyện gì?" Lúc này Triệu Vô Địch cũng không muốn va chạm với người mặt quỷ.
Thứ nhất, thể lực của hắn chưa hoàn toàn khôi phục.
Thứ hai, tìm kiếm Ngu Tuyền Cơ mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt, chuyện khác đều có thể để sang một bên.
Mặc dù người mặt quỷ chỉ có tu vi nửa bước Tiên Hoàng cảnh, nhưng hắn có thể chém một bàn tay của Từ Nguyên, cho thấy sức chiến đấu không hề kém cạnh Tiên Hoàng cảnh.
Nếu như trong tình huống bình thường, Triệu Vô Địch nhất định sẽ ra tay thử thực lực của người mặt quỷ một lần, xem có giống như lời đồn không.
Nhưng bây giờ không phải lúc.
Đợi đến khi có được bí chữ "Binh".
Sau đó sẽ từ từ săn giết mấy người thừa kế của cửu tự chân ngôn bí pháp khác.
Tập hợp đủ cửu tự chân ngôn bí pháp, cộng thêm vô số khí vận của các thiên kiêu, tương lai mình nhất định có thể đứng ở đỉnh Hồng Hoang vũ trụ.
"Giết ngươi!!!" Lâm Phong đáp lời.
Mục tiêu đơn giản rõ ràng.
Nghe được đáp án này.
Triệu Vô Địch ngẩn người một chút.
Đột nhiên bật ra một tràng cười lớn.
"Ha ha ha..."
Một kẻ nửa bước Tiên Hoàng tuyên bố muốn giết Tiên Hoàng cảnh, chuyện này truyền ra, không hề nghi ngờ sẽ bị chế nhạo là không biết lượng sức.
Hoàn toàn là chuyện không thể xảy ra.
Toàn bộ Hồng Hoang vũ trụ đều chưa có tiền lệ này.
Việc Triệu Vô Địch cười cũng là điều bình thường.
Lâm Phong không hề có hành động gì.
Cứ như vậy lẳng lặng nhìn đối phương.
Một lúc lâu sau, Triệu Vô Địch nụ cười vừa tắt, sắc mặt âm trầm nhìn Lâm Phong: "Người mặt quỷ, ngươi xác định mình không đang nói đùa?"
"Ta giống đang nói đùa sao?" Giọng Lâm Phong trầm thấp và mạnh mẽ.
"Chỉ bằng ngươi? Chỉ là một kẻ nửa bước Tiên Hoàng? Từ đâu ra dũng khí, dám nói bừa muốn giết bản hoàng?"
"Triệu Vô Địch, nếu ta không đoán sai, thể lực tiêu hao của ngươi vẫn chưa hồi phục đúng không?"
"Thì sao? Bản hoàng coi như chỉ phát huy được một thành thực lực, cũng đủ chém giết ngươi ở đây, cút nhanh lên... Đừng quấy rầy bản hoàng làm chuyện chính, nếu không sẽ khiến ngươi có đi mà không có về."
"Cái gọi là chuyện chính của ngươi, là muốn tìm ra người thừa kế bí chữ "Binh" Ngu Tuyền Cơ, sau đó giết nàng, có được bí chữ "Binh" sao?"
Lời Lâm Phong vừa nói ra.
Lập tức Triệu Vô Địch liền không giữ được bình tĩnh.
Người mặt quỷ làm sao biết được mình đang muốn làm gì?
Chẳng lẽ hắn gặp qua Ngu Tuyền Cơ?
Hoặc là...
Triệu Vô Địch không dám tiếp tục suy nghĩ, trầm giọng hỏi: "Ngươi biết Ngu Tuyền Cơ ở đâu?"
"Đương nhiên!!!"
"Nói cho bản hoàng, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết!"
"Triệu Vô Địch, ta có thể nói cho ngươi biết rõ, chuyện chính ngươi muốn làm, ta đã làm xong thay ngươi rồi, Ngu Tuyền Cơ đã chết, bí chữ "Binh" ở chỗ ta, có bản lĩnh thì giết ta đi, bí chữ "Binh" và bí chữ "Hành" đều là của ngươi."
Trong lòng Triệu Vô Địch chấn động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người mặt quỷ.
Trong ánh mắt tràn đầy sát ý mãnh liệt, nhưng không vội động thủ.
Là người thừa kế bí chữ "Đấu", là một trong số ít những thiên kiêu yêu nghiệt của Hồng Hoang vũ trụ, hắn không phải là kẻ ngốc.
Người mặt quỷ dám chủ động tìm tới, chắc chắn có chỗ dựa, không thể nào tự đến chịu chết.
Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, khiến hắn có dũng khí thách thức mình?
Phải biết, hạng người như Từ Nguyên, trong Tiên Hoàng cảnh thuộc loại tầm thường nhất, còn mình là kẻ nổi bật trong Tiên Hoàng cảnh.
Sự chênh lệch về thực lực giữa hai bên là rất lớn.
Người mặt quỷ sẽ không cho rằng chỉ có thể đánh ngang ngửa với Từ Nguyên thì có thể khiêu chiến được mình chứ?
Triệu Vô Địch nghĩ mãi không ra nguyên nhân, nhưng hắn không thể để người mặt quỷ rời đi.
Cho dù đối phương nói thật hay giả, hắn cũng phải giữ người lại.
"Người mặt quỷ, nếu ngươi đã chủ động muốn chết, bản hoàng sẽ thành toàn cho ngươi."
Triệu Vô Địch toàn thân tản mát ra sát khí làm cho người khiếp sợ.
Chỉ thấy hắn vung tay phải, một đạo quang mang lóe lên, một thanh trường kiếm hàn quang sắc bén xuất hiện trong tay.
Cùng lúc đó.
Khí tức khủng bố của cường giả Tiên Hoàng cảnh trong cơ thể hắn như núi lửa phun trào bộc phát ra.
Tựa như sóng biển trào dâng, cuốn trôi về phía Lâm Phong với thế bài sơn đảo hải.
Trong chớp mắt, thiên địa biến sắc, phong vân nổi dậy, không khí chung quanh như bị ngưng kết bởi cỗ uy áp mạnh mẽ này.
Đối diện với uy áp Tiên Hoàng cảnh của Triệu Vô Địch, Lâm Phong tỏ ra bình tĩnh khác thường, khóe miệng hơi nhếch lên, đáp lại nhàn nhạt: "Triệu Vô Địch, muốn lấy mạng của ta, phải xem ngươi có bản sự đó không."
Nói rồi, hắn nhanh chóng vận chuyển ngưng hồn quyết, theo công pháp vận hành, một cỗ lực lượng thần bí cường đại trào dâng quanh thân hắn.
Ngay sau đó, một chiếc phi đao trông có vẻ bình thường không có gì đặc biệt, như ẩn như hiện chậm rãi ngưng tụ thành.
Phi đao phảng phất như u linh, không ngừng xoay quanh bay lượn bên cạnh Lâm Phong, chuẩn bị bất cứ lúc nào để cho địch nhân một kích trí mạng.
Hỗn Độn kiếm vào tay.
Ngay lúc nắm chặt chuôi kiếm, thân kiếm lập tức bộc phát ra một đạo kiếm quang chói mắt, kiếm ý lăng lệ vô cùng bay thẳng lên trời, đụng vào khí thế mà Triệu Vô Địch phóng ra, hòa quyện vào nhau.
Trong nhất thời, kiếm khí tung hoành, ánh sáng chói lòa mắt, toàn bộ không gian đều rung chuyển dữ dội dưới sự xung kích của hai cỗ lực lượng cường đại này.
"Ầm ầm ầm..."
Những tiếng nổ vang long trời lở đất vang lên, như vạn tiếng sấm cùng gầm, vọng lên trời xanh.
Càng làm người ta kinh hãi hơn là, hai bên thậm chí còn chưa bắt đầu giao chiến chính thức.
Chỉ là va chạm khí thế đã tạo nên một cảnh tượng khủng bố như vậy.
Một cơn sóng khí điên cuồng khuếch tán về mọi phía, nơi nó đi qua, cát bay đá chạy, cỏ cây đều tan nát.
Ở trung tâm vùng đất hoang phế này, bụi đất bay lên mù mịt, che khuất cả mặt trời.
Xuyên qua làn bụi mù dày đặc kia, có thể mơ hồ thấy hai bóng người ngạo nghễ đứng sừng sững, đối diện nhau.
Tựa như hai ngọn núi sừng sững không thể lay chuyển, mỗi bên tỏa ra khí tức uy nghiêm cường đại.
Dưới lớp mặt nạ.
Vẻ mặt Lâm Phong trở nên ngưng trọng.
Không tính lần ở tầng mười Côn Hư cảnh nhìn thấy Phật lão.
Triệu Vô Địch tuyệt đối là kẻ mạnh nhất hắn gặp cho đến nay.
Đối đầu với một cường giả như vậy, không thể chủ quan chút nào.
Trong lòng Lâm Phong chấn kinh vì sự cường đại của Triệu Vô Địch.
Thật không biết trong lòng Triệu Vô Địch cũng kinh ngạc không kém.
Người mặt quỷ rõ ràng chỉ có tu vi nửa bước Tiên Hoàng cảnh, nhưng thực lực biểu hiện ra chắc chắn không kém một Tiên Hoàng cảnh bình thường.
Nếu như hắn vượt qua Tiên Hoàng Kiếp, thành tựu Tiên Hoàng cảnh, thì sẽ còn mạnh đến mức nào?
Hôm nay nhất định phải chém giết hắn, trừ khử hậu hoạn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận