Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 1009: Bí chữ "Trận" (length: 8174)

Lâm Phong liều lĩnh hướng về phía Lạc Khuynh Thành và Triệu Tiểu Sai đang bị định trụ mà mau chóng đuổi theo.
Thân ảnh nhanh như chớp, lập tức đã vượt qua đến biên giới kết giới.
Ngay tại khoảnh khắc bước vào bên trong kết giới, cảnh vật chung quanh như mộng ảo, nhanh chóng xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Mặt đất kiên cố trong chớp mắt hóa thành một vùng ao đầm lỏng lẻo, phảng phất như một con cự thú mở ra cái miệng lớn như chậu máu, muốn nuốt chửng hắn vào trong.
Hai chân không tự chủ được lún vào.
Những rễ cây ẩn nấp trong bóng tối cũng như linh xà, nhanh chóng thoát ra, quấn chặt lấy Lâm Phong, khiến hắn khó lòng thoát khỏi.
Bị khốn trụ, Lâm Phong cũng không kinh hãi, ổn định thân hình, ánh mắt quét nhìn bốn phía.
Phát hiện ở cách đó không xa, Lạc Khuynh Thành và Triệu Tiểu Sai cũng đang bị vùi lấp trong cảnh khốn, bị trói buộc, không cách nào động đậy.
Lúc này, sắc mặt các nàng trắng bệch, ánh mắt lộ ra sự bất lực và hoảng sợ.
Lâm Phong bừng tỉnh ngộ ra.
Thảo nào không động đậy được.
Thì ra là thế! ! !
Hai người cũng nhìn thấy Lâm Phong, Lạc Khuynh Thành dẫn đầu hỏi: "Lâm Phong, sao ngươi cũng tiến vào?"
"Lâm đạo hữu! Thật xin lỗi, chúng ta không thể thông báo cho ngươi trước." Triệu Tiểu Sai vừa mở miệng đã vội xin lỗi.
"Ta thấy các ngươi đứng bất động ở đó, liền theo tới, sau đó liền tiến vào nơi này! Triệu đạo hữu không cần xin lỗi, tất cả đều là do ta, muốn nói xin lỗi thì hẳn là ta." Lâm Phong trả lời.
"Lâm Phong, Tiểu Sai, các ngươi đừng khách khí với nhau nữa, bây giờ quan trọng nhất là làm sao thoát ra, chúng ta cảm giác khí lực toàn thân đều biến mất, không lấy sức được, ngươi xem thử ngươi có thể thoát khỏi trói buộc không?"
"Không thể! Ta cũng giống các ngươi, khí lực đều biến mất." Lâm Phong thử một chút, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Vậy làm sao bây giờ?" Triệu Tiểu Sai lộ vẻ lo lắng.
Nếu ngay cả Lâm Phong cũng không có cách nào, thì mọi chuyện xem như xong.
"Đừng lo lắng! Chúng ta tìm xem, nhất định sẽ có sơ hở, nếu như ta đoán không sai, chúng ta hẳn là rơi vào một cái huyễn cảnh, bị trói buộc là tinh thần chứ không phải nhục thể, cho nên mới không lấy sức được." Lâm Phong nói ra tình cảnh mà ba người đang đối mặt.
"Huyễn cảnh? Thảo nào ngươi nói nhìn thấy chúng ta đứng bất động ở đó, thì ra là như vậy, không biết là do người tạo ra hay do Trần Duyên Đạo tràng tự mang." Lạc Khuynh Thành bừng tỉnh.
"Dù là do người tạo ra hay Trần Duyên Đạo tràng tự mang, thì cũng phải nhanh chóng nghĩ cách rời đi, nếu không một khi có người muốn tổn thương nhục thân của chúng ta, chúng ta không có cách nào phản kháng, chỉ có thể mặc người chém giết." Lâm Phong trầm giọng nói.
Một thanh âm đột nhiên xen vào.
"Vào trận pháp của ta rồi mà còn muốn ra ngoài? Đừng có nằm mơ! Không cần nói các ngươi chỉ là ba tên nửa bước Tiên Hoàng, cho dù là chân chính Tiên Hoàng cảnh đến đây, cũng đừng hòng rời đi, trong trận pháp của ta, ta chính là Chúa Tể, nơi này mọi thứ đều do ta quyết định."
Thanh âm đột ngột vang lên, khiến Lạc Khuynh Thành và Triệu Tiểu Sai giật mình.
Còn Lâm Phong, dường như đã sớm liệu được, bình tĩnh hỏi: "Ngươi là ai?"
"Bản hoàng Trương Nghĩa Đức!" Thanh âm bí ẩn trả lời.
"Trương Nghĩa Đức? Truyền nhân của bí chữ 'Trận' trong Cửu Tự Chân Ngôn Bí Pháp?" Lạc Khuynh Thành và Triệu Tiểu Sai đồng thời thốt lên.
Vào thời điểm kết thúc ải thứ nhất của Thông Thiên Lộ.
Trương Nghĩa Đức đã từng chủ động tiết lộ tên và thân phận của mình.
Người khác có lẽ không nhớ.
Nhưng truyền nhân của Cửu Tự Chân Ngôn Bí Pháp thì khắc sâu trong trí nhớ.
"Ha ha ha~~~ xem ra bản hoàng cũng có chút danh tiếng nhỉ!" Trương Nghĩa Đức cười lớn.
Hiển nhiên hắn rất vui khi hai người có thể nhận ra mình ngay lập tức.
"Trương Nghĩa Đức! Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ngươi thả chúng ta, ta coi như chưa có gì xảy ra, sau này đường ai nấy đi, ai cũng không trêu chọc ai." Lâm Phong khuyên nhủ.
"Ha ha ha~~~"
Đáp lại Lâm Phong là một tràng cười càng thêm ngông cuồng.
"Ngươi nói gì? Nói lại lần nữa, ta không nghe rõ!"
"Ta nói, ngươi thả chúng ta! Sau này chúng ta đường ai nấy đi, nước giếng không phạm nước sông." Lâm Phong kiên nhẫn lặp lại.
Hắn không muốn xảy ra va chạm với Trương Nghĩa Đức.
Cũng không muốn chiếm đoạt bí chữ 'Trận' của đối phương.
Dù sao những người có thể trở thành truyền nhân của Cửu Tự Chân Ngôn Bí Pháp đều không phải hạng tầm thường.
Thiên phú và thực lực cũng là những tồn tại đỉnh cao.
Mà tu vi của bản thân hắn lại chênh lệch một mảng lớn.
Huống hồ hắn còn đang mang theo Lạc Khuynh Thành và Triệu Tiểu Sai.
Để tránh xảy ra thương vong, Lâm Phong chỉ muốn an toàn thoát thân.
Nhưng Trương Nghĩa Đức không cho hắn cơ hội, trực tiếp đáp trả: "Chỉ bằng ngươi sao? Chỉ là một tên nửa bước Tiên Hoàng, ở đâu ra dũng khí mà đòi điều kiện với ta? Đừng nói ngươi đã vào trận pháp của ta, chịu sự khống chế của ta, cho dù ngươi không vào, ta cũng có thể bóp chết ngươi dễ như bóp chết một con kiến."
"Trương Nghĩa Đức, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ lại! Ta là nửa bước Tiên Hoàng không sai, nhưng cũng không có nghĩa là ta sợ ngươi." Lâm Phong nhẹ nhàng đáp trả.
"Ngươi cho rằng mình là ai? Người mặt quỷ sao? Mà có thể lấy tu vi nửa bước Tiên Hoàng chống lại chân chính Tiên Hoàng cảnh?" Trương Nghĩa Đức chế nhạo.
Lạc Khuynh Thành và Triệu Tiểu Sai nghe xong.
Cùng nhau liếc nhìn nhau.
Lâm Phong chẳng phải chính là người mặt quỷ sao?
Chế nhạo xong, Trương Nghĩa Đức hạ giọng: "Thật ra ta còn thực sự hy vọng ngươi là người mặt quỷ, như thế ta có thể có được bí chữ 'Hành', có bí chữ 'Hành' rồi sau này trong vũ trụ Hồng Hoang, chỗ nào cũng có thể đi."
"Xem ra ngươi không định bỏ qua cho chúng ta." Lâm Phong thở dài một hơi.
Vốn định chung sống hòa bình, đáng tiếc đối phương không đồng ý.
Vậy thì chỉ có thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.
Lâm Phong rất rõ đây là một thế giới cường giả vi tôn.
Kẻ mạnh có thể tùy tiện quyết định sinh tử của kẻ yếu.
Trương Nghĩa Đức trầm mặc một lát.
Đột nhiên cảm thấy là lạ.
Biết thân phận của mình, mà vẫn có thể bình tĩnh như thế, một kẻ nửa bước Tiên Hoàng cảnh, ngoài người mặt quỷ ra, còn ai khác nữa sao?
"Ngươi sẽ không thật sự là người mặt quỷ chứ?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Lâm Phong hỏi ngược lại.
"Ha ha ha~~~" Trương Nghĩa Đức lần thứ ba cười lớn thoải mái.
Hắn đã có được câu trả lời từ lời của Lâm Phong.
"Trời giúp ta! Đây là trời đang giúp ta! Thế mà lại để ta gặp người mặt quỷ, đồng thời còn chủ động bước vào trận pháp mà ta đã sớm bố trí để vây khốn Tiên Hoàng cảnh, rất nhanh thôi, Trương Nghĩa Đức ta có thể có được hai loại Cửu Tự Chân Ngôn Bí Pháp."
"Trương Nghĩa Đức, ngươi có phải đang vui mừng quá sớm rồi không?" Lâm Phong không nhịn được cắt ngang.
"Người mặt quỷ, ta biết ngươi rất mạnh, có thể lấy tu vi nửa bước Tiên Hoàng chống lại cường giả chân chính Tiên Hoàng cảnh, cho dù đặt ở toàn bộ vũ trụ Hồng Hoang, cũng có thể xưng là yêu nghiệt hàng đầu, một khi ngươi vượt qua Tiên Hoàng Kiếp, thành tựu Tiên Hoàng cảnh, ngay cả ta cũng phải tạm thời tránh mũi nhọn, nhưng ngươi vẫn chỉ là nửa bước Tiên Hoàng, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi! Đừng có so sánh ta với Từ Nguyên loại tân tấn Tiên Hoàng kia, hắn không xứng!"
"Trương Nghĩa Đức, có phải ngươi cảm thấy mình thắng chắc rồi không?"
"Nếu không thì sao? Ta nghĩ cũng không đến lượt ngươi còn có cơ hội lật bàn, người mặt quỷ, ngươi có biết không, trận pháp dưới chân ngươi là ta đặc biệt chuẩn bị cho Tiên Hoàng cảnh, không ngờ lại xui xẻo vây khốn ngươi, ngoan ngoãn nhận lấy cái chết đi! Bí chữ 'Hành' ta nhận."
Trong hiện thực.
Một bóng người từ trong rừng rậm chậm rãi đi ra.
Chính là truyền nhân của bí chữ 'Trận' - Trương Nghĩa Đức.
Ánh mắt hắn nhìn Lâm Phong đang bất động, lộ ra vẻ kích động.
Bí chữ 'Hành'!
Ta đến đây!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận