Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 506: Phẫn nộ Long Ngạo Thiên (length: 8346)

"Tốt ~ tốt ~ tốt! Ngươi là người thứ nhất dám nhục mạ ta Long Ngạo Thiên này, hiện tại đã không còn là vấn đề tiên bảo thuộc sở hữu nữa, mà là ngươi Lâm Phong nhất định phải trả giá đắt cho hành vi của mình, cái giá này chính là chết." Long Ngạo Thiên giận quá hóa cười.
Hắn thật sự tức giận.
Xem như Thái tử Long Đằng đế quốc.
Một trong tứ đại yêu nghiệt của Vĩnh Trân Tinh Vực.
Khi nào phải chịu sự khuất nhục thế này?
Dù năm đó cầu hôn Ngô Thiên Nguyệt bị cự tuyệt, cũng không tức giận như bây giờ.
Đường đường là Thái tử Long Đằng đế quốc, lại bị nhục mạ thành tạp chủng.
Còn là trước mặt nhiều người như vậy.
Hôm nay Lâm Phong không chết.
Hắn Long Ngạo Thiên còn mặt mũi nào ở Vĩnh Trân Tinh Vực mà trà trộn?
"Mắng ngươi thì sao? Long Ngạo Thiên, thân phận Thái tử Long Đằng đế quốc của ngươi, còn cả cái gì tứ đại yêu nghiệt, trước mặt ta không đáng một xu! Mắng chính là ngươi, không phục thì đến đánh một trận." Lâm Phong không hề sợ hãi.
Bình thường với tính cách của hắn.
Chắc chắn sẽ không phách lối như thế.
Nhưng tình huống bây giờ không giống.
Ngô Thiên Nguyệt có được tiên bảo, chắc chắn trở thành tâm điểm chú ý.
Trốn cũng không trốn được.
Cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Chi bằng cứ triệt để buông, cao điệu một chút.
Ít nhất có thể trấn nhiếp những người khác.
Long Ngạo Thiên không để ý đến Lâm Phong, ánh mắt chuyển sang Tuyết Thi yêu nữ.
"Tuyết Yêu, ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, Lâm Phong hắn đang chửi chung cả bốn người chúng ta."
Thủ đoạn của Tuyết Thi yêu nữ rất quỷ dị.
Thêm việc nàng đã bước vào Trảm Đạo cảnh đỉnh phong.
Là một sự tồn tại không thể xem nhẹ.
Long Ngạo Thiên không yên tâm khi đang đại chiến với Lâm Phong mà bị Tuyết Yêu vượt lên trước đoạt tiên bảo, hoặc là đánh lén mình trong bóng tối.
Nên phải kéo nàng vào cuộc.
Thực lực của Lâm Phong này cũng không hề nhỏ.
Đặc biệt là chiêu đó trên lôi đài thi đấu.
Đến nay Long Ngạo Thiên vẫn không nhìn ra manh mối.
Bằng cái gì mà có thể khiến Trác Ngọc Hàng khiếp sợ đến vậy?
Có thể ngồi lên vị trí Thái tử Long Đằng đế quốc, trở thành một trong tứ đại yêu nghiệt, Long Ngạo Thiên cũng không phải chỉ là một tên mãng phu chỉ có vũ lực.
Tuyết Thi yêu nữ vẫn chưa trả lời, tiếng Lâm Phong lại vang lên lần nữa.
"Sao? Vẫn còn muốn tìm người giúp? Xem ra tứ đại yêu nghiệt cũng chẳng hơn gì, hữu danh vô thực thôi, được thôi! Long Ngạo Thiên, cứ cho là hôm nay ngươi có gọi đủ tứ đại yêu nghiệt đến đây, ta Lâm Phong cũng sẽ nghênh tiếp hết, ta ngược lại muốn xem, các ngươi tứ đại yêu nghiệt rốt cuộc có tư cách gì mà có thể trở thành nhân vật thủ lĩnh thời đại mới của Vĩnh Trân Tinh Vực."
Lời của Lâm Phong lại một lần nữa đánh thẳng vào tâm linh của những người đang vây xem.
Một mình khiêu khích hết hai rồi lại đến ba lần tứ đại yêu nghiệt, không sợ chết sao?
Còn dám nói ra lời một mình đấu với tứ đại yêu nghiệt?
Thực sự có thực lực đó, hay chỉ là khoa trương?
Người của Lăng Tiêu cung đã không biết phải nói gì.
Theo lý thuyết Lâm Phong là Đại sư huynh của Lăng Tiêu cung.
Mọi người nên giúp hắn mới đúng.
Nhưng Lâm Phong nói chuyện, khiến người mình cũng nghe không lọt tai.
Trong lòng họ.
Đại sư huynh nhà mình có thể địch lại bất cứ một ai trong tứ đại yêu nghiệt đã là mãn nguyện lắm rồi.
Còn nói đến một mình đấu bốn?
Đừng có mà nghĩ.
Nằm mơ cũng không dám làm như vậy.
Lâm Phong lại không thèm quan tâm.
Đã đến mức này rồi, vậy thì càng cao điệu hơn chút.
Nếu tứ đại yêu nghiệt thực sự đến, hắn cũng hoàn toàn không sợ.
Cùng lắm thì bại lộ Cửu Chuyển Phân Thân Thuật.
Lâm Phong đã tu luyện tới chuyển thứ năm, có thể phân ra năm phân thân, thêm một bản thể, còn không đánh lại bốn người sao?
Dù cho không đánh lại, muốn đi cũng chẳng ai ngăn cản được.
Long Ngạo Thiên tiếp tục nhìn Tuyết Thi yêu nữ: "Tuyết Yêu, Lâm Phong liên tục khiêu khích, vũ nhục cả bốn người chúng ta, ngươi có thể chịu được sao, ta thì không, nếu ngươi không muốn vì mình mà lên tiếng, vậy thì để ta duy trì uy quyền của tứ đại yêu nghiệt, chỉ hy vọng ngươi đừng có kéo chân sau, nếu để Lâm Phong sống sót rời khỏi di tích tiên nhân, không chỉ mình ta mất mặt, cả ba người các ngươi cũng vậy, đến lúc đó tứ đại yêu nghiệt chúng ta sẽ thành trò cười."
"Tốt! Ta không ra tay, chờ ngươi giải quyết xong, chúng ta sẽ tranh đoạt quyền sở hữu tiên bảo sau." Tuyết Thi yêu nữ bình tĩnh trả lời.
Thanh âm vẫn luôn lạnh băng như vậy, tựa như không có cảm xúc.
Dường như không có chuyện gì có thể khiến nàng kích động.
"Vậy là ngươi định cùng ta đơn đấu!" Lâm Phong cười.
"Giết một con kiến hôi như ngươi, cần gì người giúp đỡ? Ta Long Ngạo Thiên chẳng phải sẽ bị người ta cười chê." Long Ngạo Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
"Muốn giết ta, một mình ngươi Long Ngạo Thiên, e là không được."
"Thật sao? Vậy để ta xem, vị Đại sư huynh Lăng Tiêu cung nhà ngươi rốt cuộc có tài cán gì mà dám không xem tứ đại yêu nghiệt chúng ta ra gì."
Long Ngạo Thiên vừa nói xong liền từ trên chạc cây cao mấy chục mét nhảy xuống.
Chúc Long nhanh chóng bay xuống dưới, đón lấy hắn.
Đứng trên đầu Chúc Long, Long Ngạo Thiên từ trên cao nhìn xuống Lâm Phong, cùng một đám người Lăng Tiêu cung, trong mắt tràn ngập sát ý mãnh liệt.
"Thiên Nguyệt sư muội, đưa người Lăng Tiêu cung lui lại." Vẻ mặt Lâm Phong trở nên nghiêm túc.
Đây là lần đầu tiên hắn đối đầu với tứ đại yêu nghiệt.
Kế hoạch không theo kịp biến hóa.
Có những chuyện, quả thực bất đắc dĩ.
Vốn định đợi tu vi tăng lên thêm một chút, ra chiêu Thiên Nhất Hào Phong, gặp tứ đại yêu nghiệt sẽ có phần chắc thắng hơn.
Không ngờ lại đến nhanh thế này.
Thẩm Linh Hãn từng nói, tứ đại yêu nghiệt đã đạt đến cực hạn của Trảm Đạo cảnh, vậy thì mình phải đánh phá được cực hạn đó.
Ngô Thiên Nguyệt mấp máy môi muốn khuyên nhủ vài câu.
Nhưng phát hiện, chuyện đến nước này.
Đáng tội đã đều đắc tội hết rồi.
Nói gì cũng vô ích.
Cuối cùng lắc đầu, nói một câu.
"Đại sư huynh ngươi cẩn thận! Nếu không ổn, cứ đi trước, đừng quản chúng ta."
"Ừ! Ta biết, yên tâm đi! Ta không sao." Lâm Phong gật đầu.
Ngô Thiên Nguyệt dẫn hơn trăm người Lăng Tiêu cung rời đi một khoảng cách.
Nhường lại chiến trường cho hai người.
Người xung quanh cũng đều không tự giác lùi ra sau.
Thực lực của Lâm Phong khó phán đoán.
Long Ngạo Thiên thì chắc chắn là trần nhà của Trảm Đạo cảnh.
Một khi hai người chiến đấu.
Chỉ cần không cẩn thận có thể bị vạ lây.
Một bên khác, Tuyết Thi yêu nữ đứng trên chạc cây, chăm chú nhìn Long Ngạo Thiên và Lâm Phong.
Quan sát kỹ hai người chiến đấu, sẽ giúp ích cho việc sau này tranh đoạt tiên bảo, có thể thành công giành được tiên bảo.
Bất kể ai thắng ai thua, chắc chắn đều không còn dễ dàng, bản thân mình sẽ càng có lợi thế hơn.
Lâm Phong cầm Hỗn Độn kiếm trong tay, ngẩng đầu nhìn lên một người một rồng trên không.
Trận chiến này, hắn cũng không định dùng Cửu Chuyển Phân Thân Thuật.
"Lâm Phong, phải trả giá đắt cho những lời nói và hành động của ngươi đi! Tứ đại yêu nghiệt không phải là thứ ngươi có thể vũ nhục." Long Ngạo Thiên nghiêm nghị nói.
Chúc Long dưới chân rống lên một tiếng dài.
"Ngang ~~~"
Sau đó một ngụm long tức hỏa diễm từ miệng phun ra, nhắm thẳng vào Lâm Phong trên mặt đất.
Chúc Long dưới chân Long Ngạo Thiên cũng không hề yếu.
Tương đương với Trảm Đạo cảnh trung kỳ của nhân loại.
Long tức hỏa diễm nó phun ra, nhiệt độ cực cao, lại có tính bám dính rất mạnh, chỉ cần dính một chút xíu, có thể nhanh chóng lan ra toàn thân, cuối cùng bị đốt thành tro bụi, Trảm Đạo cảnh trung kỳ bình thường cũng không dám đối kháng.
Đối mặt với long tức, Lâm Phong không né không tránh.
Mặc cho nó rơi trúng người.
Khiến người của Lăng Tiêu cung ở phía sau không khỏi kinh hãi.
Ngô Thiên Nguyệt cũng không khỏi lau vội mồ hôi cho Lâm Phong.
Ngọn lửa long tức đó, uy lực mạnh mẽ, ngay cả nàng cũng không dám đụng vào.
Phàm là dính một chút thôi, không có biện pháp đặc biệt, thì chỉ còn đường bị thiêu thành tro bụi thôi!
Long tức rơi lên người Lâm Phong, biến hắn thành một ngọn lửa bốc cháy hừng hực...
Bạn cần đăng nhập để bình luận