Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 237: Đến mục đích (length: 7920)

Hoàng Hồng Thăng bốn người dừng bước lại.
Bởi vì bọn họ cảm giác được phía sau Ngân Bối Ma Lang không có đuổi theo.
Vừa rồi cái hàn ý kia là chuyện gì xảy ra?
Ngân Bối Ma Lang bị chọc giận sau vậy mà không truy kích?
Không hợp với lẽ thường! ! !
"Các ngươi cảm thấy sao?" Hoàng Hồng Thăng hỏi.
"Ừ! ! !" Ba người đồng thời gật đầu.
"Có kỳ quặc! Chúng ta trở về nhìn xem."
Nói xong Hoàng Hồng Thăng liền xoay người đi trở về.
Còn lại ba người liếc nhìn nhau, vẫn là đi theo.
Đi tới chỗ Ngân Bối Ma Lang tử vong, đụng ngã mấy cây đại thụ.
Kiểm tra một lượt, Hoàng Hồng Thăng đưa ra kết luận.
"Có cường giả đến rồi, một chiêu miểu sát Ngân Bối Ma Lang, đồng thời nhanh chóng mang thi thể đi, vừa rồi chúng ta cảm giác được cái hàn ý kia, hẳn là công kích khi chém giết Ngân Bối Ma Lang."
"Tê ~~~"
Ba vị phó thành chủ ngược lại hít sâu một hơi.
"Rốt cuộc là dạng gì công kích, có thể trong tình huống không nhắm vào chúng ta, mà vẫn có thể làm cho chúng ta cảm thấy cái lạnh thấu xương? Thật đáng sợ!"
Vị phó thành chủ nữ duy nhất đưa ra nghi vấn, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh hoàng.
"Có thể miểu sát Ngân Bối Ma Lang đỉnh phong thập nhất cảnh, xuất thủ hẳn là cường giả thập nhị cảnh a!" Tôn chính hâm mộ nói ra.
Cường giả thập nhị cảnh đối với bọn họ mà nói, đã quá cao không thể với tới.
Đừng nhìn Hoàng Hồng Thăng đã đạt đến thập nhất cảnh hậu kỳ.
Nghĩ đột phá đến thập nhị cảnh, còn một đoạn đường rất dài phải đi.
Thậm chí có khả năng cả đời này đều không thể tới.
Số người bị mắc kẹt ở đỉnh phong thập nhất cảnh ở Trung Châu cũng không ít.
"Vậy thì chưa chắc, thập nhất cảnh cũng có rất nhiều người có thể làm được!" Hoàng Hồng Thăng đáp.
"Có thể làm được ở thập nhất cảnh, cũng là cấp độ yêu nghiệt, coi như so với Trung Châu thập kiệt thì không bằng, chỉ sợ cũng không kém là bao nhiêu."
"Đi thôi! Ngân Bối Ma Lang đã bị chém giết, chúng ta nên trở về."
"Thành chủ, ngươi nói ai đã đánh giết Ngân Bối Ma Lang vậy?"
"Ta đây đâu biết được! Mê Thất Sâm Lâm tuy ít cường giả lui tới, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có, Ngân Bối Ma Lang bị giết cũng tốt, nếu không thì chúng ta còn phải tốn chút sức mới có thể đuổi nó về sâu trong Mê Thất Sâm Lâm, dựa vào bốn người chúng ta mà muốn giết Ngân Bối Ma Lang đỉnh phong thập nhất cảnh, độ nguy hiểm quá cao, không đáng để mạo hiểm."
"Đáng tiếc là không lấy được thi thể Ngân Bối Ma Lang!" Tôn chính tiếc nuối nói.
"Giá trị của Ngân Bối Ma Lang đỉnh phong thập nhất cảnh cũng không thấp, trừ phi là tồn tại siêu việt thập nhị cảnh đi ngang qua tiện tay chém giết, mới có thể bỏ lại thi thể."
"Vậy thì đúng là vậy! Cũng chỉ có tồn tại siêu việt thập nhị cảnh, mới không quan tâm một bộ thi thể dị thú đỉnh phong thập nhất cảnh."
Bốn người rời đi, chạy về Mê Thất Chi Thành.
Đồng thời cũng tuyên bố chuyện dị thú thập nhất cảnh bị chém giết, báo cho tất cả người thám hiểm, có thể tiến vào khu vực bên ngoài Mê Thất Sâm Lâm.
Lâm Phong thi triển Kiếm Chi Áo Nghĩa, một kiếm liền chém giết Ngân Bối Ma Lang đang cuồng bạo.
Dị thú đỉnh phong thập nhất cảnh, cũng không chịu nổi một kiếm của hắn.
Áo nghĩa chính là lĩnh ngộ bản nguyên công kích, gần như vô địch ở cùng cảnh giới.
Tuyệt kỹ cấp độ nghịch thiên tu luyện đến viên mãn, đã có thể làm được vượt cấp giết người.
Huống chi là áo nghĩa.
Lâm Phong thi triển Kiếm Chi Áo Nghĩa - Thuấn Sát, chính là lĩnh ngộ bản nguyên Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật mà thành.
Có thể nói là bản tăng cường thăng cấp của Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật, tốc độ nhanh hơn, uy lực mạnh hơn.
Cho đến giờ vẫn chưa thất thủ lần nào.
Trong kiếm tất phải chết.
Chém giết Ngân Bối Ma Lang, đem thi thể thu vào túi càn khôn, Lâm Phong trở về chỗ nghỉ ngơi.
Trụ Tử đã bắt được một con dã thú, Lâm Phong bảo hắn đi xa một chút giải phẫu thi thể, sau đó bản thể trở về, phân thân biến mất, hóa thành thần hồn, hòa vào thân thể.
Sau một canh giờ.
Ba người đã nhét đầy bụng.
Lâm Phong hỏi: "Đội trưởng, chúng ta bây giờ về sao?"
"Ừ, về trước đi!" Lý Anh Kỳ gật đầu.
"Nhưng mà nhiệm vụ còn chưa hoàn thành!"
"Trạng thái bây giờ của ngươi, không thích hợp tiếp tục ở lại Mê Thất Sâm Lâm, trở về dưỡng thương rồi tính."
"Chúng ta tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ đi!" Lâm Phong đưa ra đề nghị.
"Không được! Nếu như ta là đội trưởng, ta phải chịu trách nhiệm cho ngươi." Lý Anh Kỳ trực tiếp cự tuyệt.
Lần trước chính là vì quyết sách sai lầm của nàng, mới dẫn đến đội ngũ tổn thất nặng nề.
Nếu không phải Kiều Y Lâm bản thân bị thương nặng, còn cần điều trị, cô ta đoán chừng cả đời này đều không định vào Mê Thất Sâm Lâm nữa.
"Đội trưởng, ta vừa mới dùng linh dược gia tộc mang tới, thân thể đã khá hơn một nửa, không ảnh hưởng đến hành động, không tin cô xem."
Lâm Phong nói xong đứng dậy, dùng sức nhảy mấy lần.
So với việc vừa nãy đi đứng đều cần người vịn thì đã tốt hơn rất nhiều.
"Ngươi không sao chứ?" Lý Anh Kỳ vẫn có chút không tin.
"Cơ bản không có gì đáng ngại."
"Ta xem một chút!"
Lý Anh Kỳ đi đến bên cạnh Lâm Phong, vừa xoa bóp bên trái, vừa xoa bóp bên phải, giống như thật sự không có việc gì.
"Thuốc kia của ngươi còn không?"
Lâm Phong vừa nghe liền hiểu ý đối phương.
"Đội trưởng, ta xem qua vết thương của Y Lâm tiểu thư rồi, thuốc của ta vô dụng với cô ấy, cần mời chuyên gia y sư tới chữa trị cho cô ấy."
"Ách . . . . . Được . . . Ta chỉ hỏi thử một chút!" Lý Anh Kỳ có vẻ hơi xấu hổ nói.
"Chúng ta vẫn nên hoàn thành nhiệm vụ trước đi! Vết thương của Y Lâm tiểu thư mà kéo dài thêm, khả năng sẽ thật sự không chữa khỏi."
"Nếu như ngươi đều không có vấn đề lớn về thương thế rồi, vậy thì tiếp tục vậy!"
Lý Anh Kỳ cũng không muốn cứ vậy mà quay về.
Lần trước cô và Trụ Tử hai người vào Mê Thất Sâm Lâm, cũng không thu được gì.
Lần này thật vất vả mới đủ ba người, nhận vài nhiệm vụ, có gì cũng phải hoàn thành.
Thế là ba người lại tiếp tục đi sâu vào Mê Thất Sâm Lâm.
Quanh co một vòng, tránh đi nơi chiến đấu, không xảy ra thêm sự cố gì nữa.
Trưa ngày thứ ba.
Đến được mục đích của chuyến đi.
Một chỗ hẻm núi.
Lý Anh Kỳ lên tiếng nhắc nhở.
"Đến rồi, cẩn thận một chút, nơi này tuy không có dị thú mạnh, nhưng có một loại Ngân Tuyến Xà, hình thể không lớn, độc tính lại rất mạnh, tốc độ cũng cực nhanh, nếu bị cắn một cái, mà không xử lý kịp thời, đừng nói bát cảnh, ngay cả cửu cảnh cũng sẽ phải ôm hận."
"Lợi hại vậy sao?" Lâm Phong chấn kinh.
Có thể hạ độc chết cường giả cửu cảnh, không phải rắn tầm thường.
"Nếu không thì cậu nghĩ vì sao thù lao của nhiệm vụ lại cao như vậy? Chẳng phải là vì độ nguy hiểm cao sao, mọi người đều không dám đến."
"Lỡ bị cắn, thì xử lý như thế nào?"
"Ta có mang theo thuốc giải! Bất quá dù có dùng thuốc giải, cũng sẽ phải chịu đau đớn rất lớn, nếu có thể kiên trì, thì có thể phối hợp với thuốc giải, ép độc tố ra ngoài cơ thể, nếu như không thể kiên trì được, đã hôn mê, mặc cho độc tố trong thân thể phát tán, thì cũng sẽ chết."
"Nói cách khác, nếu như bị cắn, dù cho có thuốc giải, bản thân năng lực chịu đựng kém, cũng vẫn có một tỉ lệ chết nhất định?"
"Đúng vậy! ! !"
Khi Lâm Phong đang cảm thấy Ngân Tuyến Xà này rất lợi hại, lại phát hiện một bên Trụ Tử không hề sợ hãi, tò mò hỏi: "Trụ Tử, ngươi không sợ sao?"
"Không sợ!" Trụ Tử lắc đầu, mặt cười ngây ngô.
"Vì sao? Bị cắn là mất mạng đấy."
"Vì ta không sợ đau, chỉ cần có thuốc giải thì không chết."
Lý Anh Kỳ tiếp lời.
"Thể trạng của Trụ Tử rất đặc biệt, không quá mẫn cảm với đau đớn, những thống khổ mà người khác khó có thể chịu đựng, đối với hắn mà nói đều chỉ là chuyện nhỏ."
Lâm Phong tò mò nhìn chằm chằm Trụ Tử, đây là lần đầu tiên hắn thấy người không sợ đau.
Trụ Tử cao lớn thô kệch.
Tứ chi phát triển cân đối, đầu óc thì ngây ngô...
Bạn cần đăng nhập để bình luận