Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 495: Tiên bảo Hỗn Độn kiếm (length: 8389)

Tiên Cư Nhạc Thổ mở ra.
Đầu tiên tiến vào, đương nhiên là thất đại thế lực.
Không có cách nào, ai bảo bọn họ là người chế định quy tắc bên trong Vạn Tượng Tinh Vực!
Sau khi thất đại thế lực đi vào, liền đến phiên các thế lực kém một bậc, thứ tự cũng được sắp xếp dựa trên thực lực.
Dù sao đây là một thế giới mà thế lực vi tôn.
Đi vào trước, nhất định sẽ có một số ưu thế nhất định.
Lâm Phong đi theo đệ tử Lăng Tiêu cung cùng các trưởng lão bước vào bên trong cửa đá vòng xoáy.
Lập tức cảm giác trời đất quay cuồng.
Trước mắt tối đen một màu.
Đến khi khôi phục lại ánh sáng, thì đã ở một nơi rừng rậm lạ lẫm.
Còn chưa kịp nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Một con yêu thú đã há cái miệng to như chậu máu cắn tới.
Ngay lúc sắp cắn được con mồi, thì bị mấy chục đạo kiếm khí đánh trúng, mất mạng ngay tại chỗ.
Đến khi Lâm Phong khôi phục thị lực, mới phát hiện con tập kích hắn là một con Ác Lang hai đầu, hình thể to lớn hơn Lang bình thường rất nhiều.
Xem chừng có thực lực Thăng Linh cảnh.
Nếu như bị một người có thực lực chênh lệch không nhiều gặp phải, chỉ sợ còn chưa kịp phản ứng đã trở thành đồ ăn của Ác Lang hai đầu.
Di tích tiên nhân quả thực rất nguy hiểm.
Đến Vạn Tượng Tinh Vực, Lâm Phong mới biết.
Dị thú đột phá thập nhị cảnh, bước vào tiên thiên về sau, linh trí có chút tăng trưởng, được xưng là Yêu thú.
Đẳng cấp của Yêu thú cùng nhân loại có chút khác biệt.
Ba giai là một cảnh giới.
Yêu thú cấp một đến cấp ba tương ứng với nhân loại Tiên Thiên cảnh, cấp bốn đến cấp sáu tương ứng Thuế Phàm cảnh, cấp bảy đến cấp chín tương ứng Thăng Linh cảnh, cấp mười đến cấp mười hai tương ứng Trảm Đạo cảnh.
Yêu thú đột phá cấp mười hai thì làm chuẩn thần thú, tương ứng nhân loại Đăng Tiên cảnh.
Trên chuẩn thần thú, cái kia chính là Thần thú tương đương với Tiên Nhân cảnh.
Ác Lang hai đầu chừng cấp tám khoảng chừng, cùng nhân loại Thăng Linh cảnh trung kỳ không sai biệt lắm.
Lâm Phong quan sát xung quanh một cái, bản thân đang đứng tại một mảnh rừng rậm.
Cả một ngàn người của đội ngũ Lăng Tiêu Cung tiến đến, một người cũng không thấy.
Còn có những người trước đó đã tiến vào.
Xem ra Tiên Cư Nhạc Thổ thật sự rất lớn.
Xung quanh rất nhiều đại thụ che trời.
Đường kính từ vài mét đến mười mấy mét đều có.
Độ cao còn đạt tới trên trăm mét.
Che kín mặt đất không kẽ hở.
Tản tinh thần lực ra, Lâm Phong chấn kinh phát hiện, bên trong di tích tiên nhân lại có thể ngăn cách cảm ứng tinh thần lực.
Nói cách khác, không cách nào dùng tinh thần lực cảm giác được sự tồn tại của kẻ địch và nguy hiểm.
Kiếm vực mở ra, không ngoài dự liệu, cũng không dùng được.
Thật là một di tích tiên nhân.
Ngay cả tinh thần lực và Kiếm vực đều không dùng được.
Chỉ có thể dựa vào mắt thường làm việc.
Cái nhân tố không xác định kia cũng quá nhiều.
Lâm Phong chuẩn bị bay lên không trung, nhìn kỹ một chút địa hình di tích tiên nhân, rồi tính sau.
Kết quả mới vừa bay đến ước chừng vị trí mấy chục mét, còn chưa vượt qua độ cao trung bình của đại thụ xung quanh, đã cảm giác thể lực đang trôi đi nhanh chóng, tốc độ quá nhanh, dọa hắn tranh thủ thời gian trở về mặt đất, lấy từ trong Càn Khôn Giới ra một viên đan dược ăn vào, khôi phục thể lực.
Vừa mới tăng cao bất quá mấy chục mét, thể lực đã tiêu hao hết một phần năm.
Đồng thời, bay lên càng cao, tiêu hao càng nhanh.
Cấm bay! ! !
Nơi đây lại còn cấm bay!
Không hổ là di tích tiên nhân.
Cho Lâm Phong quá nhiều bất ngờ.
Xem ra vẫn cẩn thận thì tốt hơn.
Vốn cho rằng Đăng Tiên cảnh không vào được, với thực lực của hắn, coi như gặp tứ đại yêu nghiệt đều không sợ, hoàn toàn có thể đi ngang trong di tích tiên nhân.
Không ngờ di tích tiên nhân còn có nhiều hạn chế như vậy.
Linh hồn lực cường đại là một trong những chỗ dựa của Lâm Phong, lại không dùng được.
Dựa vào mắt thường mà nói, có hơi phiền phức.
Không chỉ Lâm Phong phát hiện di tích tiên nhân cấm bay, cấm cảm ứng linh hồn.
Phàm là người đi vào đều phát hiện ra.
Kỳ thật đối với tuyệt đại đa số người mà nói, vô luận là cấm bay hay cấm cảm ứng linh hồn, cũng đều là chuyện tốt.
Cấm bay liền không thể phi hành, tốc độ mọi người ở bên trong di tích sẽ giảm mạnh, như vậy phạm vi tìm kiếm của tứ đại yêu nghiệt cũng có hạn, tạo cơ hội cho nhiều người hơn có thể nhận được tiên duyên.
Cấm cảm ứng linh hồn thực tế cũng là hạn chế năng lực của cường giả, không có cảm ứng linh hồn, sức chiến đấu sẽ giảm đi đáng kể.
Thậm chí có thể lấy yếu thắng mạnh một cách bất ngờ.
Sau đó, Lâm Phong thử thứ mà bản thân dựa dẫm lớn nhất, Cửu Chuyển Phân Thân Thuật.
Chia ra một phần linh hồn lực.
Nhìn phân thân giống hệt bản thân bên cạnh, điều khiển phân thân hoạt động một chút, cùng bên ngoài không khác gì, Lâm Phong thở dài trong lòng một hơi.
Còn tốt, còn tốt!
Cửu Chuyển Phân Thân Thuật có thể dùng.
Nếu mà đến Cửu Chuyển Phân Thân Thuật cũng không dùng được, vậy thì phiền phức lớn rồi.
Một khi tao ngộ tứ đại yêu nghiệt, không có Phân Thân Thuật phụ trợ, Lâm Phong không cảm thấy mình có thể thắng.
Dù sao hắn mới Trảm Đạo cảnh sơ kỳ.
Tứ đại yêu nghiệt thấp nhất cũng là Trảm Đạo cảnh hậu kỳ, thậm chí là Trảm Đạo cảnh đỉnh phong.
Có Phân Thân Thuật thì an tâm hơn nhiều.
Dù không thắng được, đối phương cũng đừng hòng giết hắn, có thể nói là đứng ở thế bất bại.
Xác định Phân Thân Thuật có thể sử dụng, Lâm Phong lấy từ trong túi càn khôn ra thanh kiếm mới hình thành sau khi va chạm của Thần Tiêu bảy kiếm — Hỗn Độn kiếm.
Thân kiếm màu đỏ sẫm, trên đó trừ bỏ có khắc hai chữ Hỗn Độn ra, còn có rất nhiều khe hở, che kín toàn bộ thân kiếm, nhìn như tùy thời đều có thể vỡ vụn thành vô số khối.
Lâm Phong luôn cảm thấy Hỗn Độn kiếm rất có thể là một kiện tiên bảo.
Trên Cửu Châu đại lục, ngay cả ý niệm của Ma Thần và tiên nhân còn sống đều có, có tiên bảo cũng là chuyện bình thường.
Có cơ hội phải thử uy lực của nó.
Ở Lăng Tiêu cung vẫn chưa có cơ hội.
Bây giờ đến di tích tiên nhân.
Cuối cùng có thể thử một lần.
Cầm Hỗn Độn kiếm trong tay, Lâm Phong tiện tay vung lên.
Không gian phía trước liền xuất hiện vặn vẹo.
Ừ?
Lâm Phong hoài nghi có phải mình hoa mắt không.
Lại lần nữa huy động Hỗn Độn kiếm.
Nơi mũi kiếm xẹt qua, không gian quả thật xuất hiện từng tia vặn vẹo.
"Tê ~~~" Lâm Phong mở to hai mắt, không khỏi hít sâu một hơi.
Hỗn Độn kiếm lại có thể tạo ra không gian vặn vẹo.
Quả nhiên không phải phàm phẩm.
Phải biết, không gian vặn vẹo chỉ có Đăng Tiên cảnh mới làm được, mà tiến thêm một bước xé rách không gian thì là việc của Tiên Nhân cảnh.
Lúc trước, Tiểu Bạch nuốt thi thể Ma Thần xong, đã bị long trảo xé rách không gian mang đi, chủ nhân long trảo chính là một sự tồn tại có thể sánh ngang với Tiên Nhân cảnh.
Bản thân tùy ý vung Hỗn Độn kiếm, cũng không dùng chút sức lực nào, mà đã tạo ra được một tia không gian vặn vẹo, điều này cho thấy Hỗn Độn kiếm chắc chắn là một món tiên bảo không thể coi thường.
Hảo gia hỏa.
Tiên thuật tiên bảo đều có.
Ở trong không gian kín này, lại không có Đăng Tiên cảnh, cho dù nơi này ngăn cách tinh thần lực, Lâm Phong cũng cảm giác mình có thế vô địch.
Tiếp theo, lấy ra một chiếc mặt nạ đeo cho phân thân, để phân thân ở phía trước mở đường, bản thể theo ở phía sau.
Cứ như vậy.
Tùy ý chọn một hướng mà hướng về phía trước, bắt đầu thăm dò di tích tiên nhân, tìm kiếm tiên duyên trong truyền thuyết.
Rất nhanh, Lâm Phong phát hiện.
Cấm bay chỉ là cấm bay trên không trung, nhưng có thể trên không trung mượn đại thụ để nhảy vọt.
Như vậy thì tiêu hao không đáng bao nhiêu thể lực.
Tốc độ cũng nhanh hơn dưới mặt đất rất nhiều.
Ý nghĩ của Lâm Phong khi tiến vào Tiên Cư Nhạc Thổ rất đơn giản.
Từ Lý Ngọc Lương học được tiên nhân chỉ đường quá mức cường đại, giúp hắn hóa giải nhiều lần nguy cơ sinh tử.
Chủ nhân di tích tiên nhân cũng là tiên nhân.
Vậy chắc chắn cũng là tiên nhân.
Như vậy trong di tích nhất định cũng có loại tiên thuật cường đại tương tự như tiên nhân chỉ đường.
Có được thì tốt nhất, coi như không có thì cũng không thể để cho tứ đại yêu nghiệt dễ dàng thu được.
Nếu không về sau gặp mặt, ưu thế của bản thân sẽ bị giảm mạnh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận