Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 675: Thu phục kiến Vương (length: 8382)

Lâm Phong không thể không thừa nhận.
Con kiến màu vàng kim này thân thể xác thực cứng rắn.
Khó trách kiếm khí không cách nào làm tổn thương hắn chút nào.
Hiện tại dùng lực nói.
Kim Tiên đỉnh phong nhục thân cũng không chịu nổi.
Một con kiến nhỏ bé, lại còn có thể kiên trì, không có bị bóp chết.
Thật sự là khó có thể tưởng tượng.
Về sau nếu ai còn dám nói, giết ai đó dễ như bóp chết một con kiến.
Hãy để cho hắn đến bóp thử con kiến này xem.
Nhìn xem bóp chết một con kiến rốt cuộc có đơn giản không.
Kim Tiên bình thường, vẫn thật là không bóp chết được.
Con kiến màu vàng kim trong miệng phát ra tiếng kêu bén nhọn, khiến Lâm Phong có chút phiền.
Hắn ngược lại muốn xem thử.
Vật nhỏ này rốt cuộc cứng rắn cỡ nào.
Bản thân một Kim Tiên đỉnh phong, còn bóp không chết một con kiến sao?
"Tê tê tê ~ tê tê tê ~ tê tê tê ~ "
Ừ?
Âm thanh kỳ lạ.
Ánh mắt của Lâm Phong từ trên người con kiến trong tay dời đi.
Rơi vào trên mặt đất phía trước.
Chỉ liếc một chút, liền không tự giác đều há to mồm, trừng to mắt, vẻ mặt đầy không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ thấy lấy Lâm Phong làm trung tâm.
Bốn phía tất cả đều là con kiến màu vàng kim dày đặc.
Số lượng nhiều đến khiến người ta tê cả da đầu.
Người mắc chứng sợ đám đông, tuyệt đối không nhìn nổi cảnh tượng này.
Lâm Phong trợn tròn mắt.
Vừa rồi vẫn luôn dồn sự chú ý vào con vật nhỏ trong tay.
Không thấy được đã có nhiều con kiến đến như vậy.
Thân là một người tu đạo, thật không đủ tư cách.
Nhỡ đến toàn là kẻ địch thì sao?
Bất kể lúc nào, đều phải tùy thời chú ý tình hình xung quanh.
Để tránh bị đánh lén.
Ngay khi Lâm Phong chuẩn bị xử lý con kiến trong tay trước, rồi toàn lực ứng phó những con kiến lít nha lít nhít lúc đó.
Đột nhiên phát hiện một vấn đề.
Đó là, xung quanh có rất nhiều con kiến.
Nhiều đến đếm không xuể.
Lại đều dừng lại ở vị trí cách hắn chừng một mét.
Không tiến lại gần, cũng không phát động tấn công.
Chỉ là đang không ngừng phát ra tiếng "Tê tê tê ~~~ ".
Nhìn con kiến đông nghìn nghịt, nhìn lại con vật nhỏ trong tay.
Màu vàng kim đậm nhạt có chỗ khác biệt.
Con trong tay có màu rõ rệt hơn rất nhiều.
Trên người con kiến kia cũng màu vàng kim, nhưng so với con trong tay có phần nhạt hơn.
Coi như đặt cùng một chỗ, cũng có thể dễ dàng phân biệt được.
Nhìn con kiến màu vàng kim trong tay, Lâm Phong thầm nghĩ.
Chẳng lẽ vật nhỏ này có địa vị rất cao trong bầy kiến, thuộc về Hoàng tộc?
Nếu không giải thích sao được, vô số kiến quân bao vây mình, mà không hề tấn công?
Rõ ràng không phù hợp lẽ thường.
Trừ phi trong tay hắn có điểm yếu của chúng.
Nghĩ đến khả năng này.
Lực ngón tay của Lâm Phong giảm đi một chút.
Con kiến màu vàng kim không ngừng lay động thân thể, dần dần ổn định lại.
Quay đầu cắn một cái vào ngón tay cái của Lâm Phong.
Cơn đau ập đến.
Tức giận nổi lên.
Trên tay tiếp tục dùng lực.
Nghĩ thầm lão tử đã chuẩn bị bỏ qua cho ngươi, còn cắn ta?
Thật coi ta không có tính tình sao?
Vật nhỏ cảm nhận được nguy cơ, nhả ra phát ra âm thanh "Tê tê tê".
Xung quanh vô số con kiến cũng theo đáp lại, nhưng không dám tấn công.
Điều này khiến Lâm Phong càng thêm chắc chắn, địa vị con kiến màu vàng kim trong tay trong bầy kiến chắc chắn không hề tầm thường.
Giảm lực, con kiến lại cắn.
Tăng lực, con kiến nhả ra.
Một người một kiến cứ vậy lặp đi lặp lại cả nghìn, hàng vạn lần.
Lâm Phong không hề cảm thấy nhàm chán.
Ngược lại cảm thấy rất thú vị.
Muốn xem thử vật nhỏ này cuối cùng có chịu thua hay không.
Dù sao chút vết thương nhỏ này đối với thân thể cường hãn của hắn mà nói, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Cho dù không cẩn thận bóp chết con kiến trong tay, dẫn đến con kiến quân bộc phát, tấn công, Lâm Phong cũng không sợ.
Con kiến có nhiều đến đâu, thì chung quy cũng vẫn chỉ là con kiến.
Huống chi hắn không tin, mỗi con trong kiến quân cũng đều lợi hại như con trong tay này.
Điều đó là không thể nào.
Màu sắc đậm nhạt còn không giống nhau.
Thực lực tự nhiên cũng khác nhau.
Dù là giống nhau, thậm chí mạnh hơn, bản thân muốn chạy, lũ kiến còn có thể đuổi kịp không?
Ở Côn Khư Cảnh không thể bay, dùng sức nhảy vọt một cái, vượt qua mấy chục mét vẫn không có vấn đề.
Cuối cùng, vào lần không biết thứ bao nhiêu Lâm Phong giảm lực sau đó, con kiến màu vàng kim không tiếp tục cắn ngón tay cái nữa.
Mà phát ra một loại âm thanh khác.
Hoàn toàn khác biệt với vừa rồi.
Một cái khiến người ta cảm thấy bực bội, một cái khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Lâm Phong có chút không hiểu.
Con kiến làm sao có thể phát ra hai loại âm thanh hoàn toàn khác nhau như vậy.
Ngay lúc hắn đang nghi hoặc.
Vật nhỏ trong tay cắn mạnh một cái vào ngón tay cái.
Lực đạo cực lớn, vượt xa trước kia.
Cơn đau nhói tim ập đến.
Khiến Lâm Phong lập tức nổi giận.
Tốt cho ngươi cái tên Chu lột da.
Lão tử một mực nhẫn nhịn không bóp chết ngươi.
Ngược lại còn bị lấy oán trả ơn.
Quả nhiên, con kiến vẫn chỉ là con kiến.
Có mạnh đến mấy cũng chỉ có bản năng.
Vĩnh viễn sẽ không sinh ra linh trí.
Có linh trí sẽ không chọc giận bản thân.
Đã muốn tự tìm cái chết.
Vậy thì thành toàn cho ngươi.
Ngay khi Lâm Phong vừa định dùng toàn lực, bóp chết con kiến trong tay thì.
Vết thương do con kiến cắn trên tay phải, xuất hiện một điểm sáng.
Điểm sáng từ từ lớn lên.
Đã biến thành một bức đồ án trận pháp kỳ lạ và thần bí!
Biến cố bất ngờ xảy ra.
Khiến Lâm Phong kinh ngạc.
Động tác sắp ra lực trên tay.
Lập tức dừng lại.
Chưa kịp phản ứng.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một giọng nói lạ lẫm.
"Ta... Ta nhận thua! Về sau... Ngươi... Ngươi chính là... Chính là chủ nhân ta."
"Ai?"
Lâm Phong trầm giọng hỏi.
Nhanh chóng liếc nhìn bốn phía, ý đồ tìm kiếm nguồn gốc âm thanh, nhưng xung quanh không phát hiện ra bất cứ điều gì dị thường.
Chờ chút!
Nhận thua?
Chủ nhân?
Chẳng lẽ là...
Lâm Phong đưa mắt nhìn con kiến màu vàng kim trong tay.
Con kiến buông ra, đứng im không nhúc nhích.
Giọng nói vang lên trong đầu lần nữa.
"Chủ... Chủ nhân, chúng ta đã hoàn thành khế ước, ngươi có thể... có thể dùng ý thức để trao đổi với ta."
Giọng nói hơi lắp bắp, tựa hồ vẫn chưa quen.
Thế là Lâm Phong liền dùng ý thức hỏi thăm: "Ngươi là con kiến nhỏ trong tay ta?"
"Ừ! Bất quá ta không gọi là con kiến, ta tên là Phệ Kim Nghĩ." Con kiến màu vàng kim trả lời.
"Phệ Kim Nghĩ? Tên cũng không tệ! Chỉ là không biết thực lực thế nào?"
"Chủ nhân, ngươi đừng xem thường Phệ Kim Nghĩ bọn ta, tuy rằng thân thể chúng ta nhỏ bé, nhưng năng lực lại không phải các chủng tộc khác có thể sánh được."
"Năng lực gì?"
"Vạn vật đều có thể gặm nuốt! Đồng thời khả năng sinh sản của chúng ta cực kỳ mạnh mẽ, trong thời gian ngắn có thể tạo ra một đại quân Phệ Kim Nghĩ, dù trước mắt có bất cứ cái gì, đều sẽ bị chúng ta gặm nuốt sạch sẽ, nói về khả năng sinh sản, ta dám xưng vị trí số một của Phệ Kim Nghĩ, không có tộc nào dám đứng thứ hai."
Lâm Phong gật đầu, chuyện này hắn tin.
Khả năng sinh sản của con kiến chẳng phải mạnh sao?
Nghe nói kiến chúa một ngày có thể đẻ mấy vạn trứng.
Chỉ là vạn vật đều có thể gặm nuốt à!
Vẫn cần chờ kiểm chứng.
"Ngươi là thân phận gì trong quần thể Phệ Kim Nghĩ? Ta thấy bọn chúng đều tôn kính ngươi, không dám động." Lâm Phong tò mò hỏi.
"Ta là Kiến Vương! Bọn chúng đương nhiên tôn trọng ta." Phệ Kim Nghĩ trả lời.
Trong giọng nói ít nhiều có vẻ kiêu ngạo.
Lâm Phong nghĩ thầm.
Kiến Vương?
Khó trách có thể dễ dàng cắn nát phòng ngự của bản thân.
Một đàn Phệ Kim Nghĩ.
Chắc là chỉ có một Kiến Vương chứ?
Cũng không coi là lợi hại cho lắm.
Đúng rồi!
Trong bầy kiến có Kiến Vương sao?
Không phải chỉ có kiến chúa thôi sao?
Kiến Vương ở đâu ra?
Lâm Phong vừa định hỏi.
Phệ Kim Nghĩ bổ sung một câu.
"Một Kiến Vương vừa ra đời không lâu, vẫn còn là trẻ con!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận