Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 30: Là ta (length: 8264)

Giao Long Tiểu Bạch mang theo Lâm Phong, một đường hướng trung tâm hồ nước Cửu U bí cảnh bay nhanh.
Cách một khoảng xa, Lâm Phong cũng cảm giác được phía trước sát khí ngút trời.
Sát khí mạnh mẽ như vậy, hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thế là hất Tiểu Bạch ra, quyết định bản thân đi trước xem xét tình hình.
Đến gần sau liền phát hiện bóng dáng trên không trung kia, không phải Lãnh sư thúc thì là ai?
Tuy rất tò mò Lãnh sư thúc lúc nào tiến vào Cửu U bí cảnh, nhưng lúc này còn không phải lúc cân nhắc những chuyện đó.
Bởi vì Lãnh Hàn Sương đang bị một mũi tên uy lực to lớn, tản ra sát ý ngút trời công kích.
Một khi bị bắn trúng, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Mắt thấy mũi tên cách Lãnh Hàn Sương càng ngày càng gần, Lâm Phong sợ đến dựng cả tóc gáy.
Không kịp nghĩ nhiều, liền dùng thân thể xông lên ngăn cản nó.
Trong Thần Tiêu Kiếm Tông, nếu nói Tô Mộ Bạch cùng Tô Hề Dao chiếm vị trí top 2 trong lòng Lâm Phong, vậy thì hạng ba chính là Lãnh Hàn Sương.
Hơn hai mươi năm trước, khi Lâm Phong vẫn còn là một đứa bé, có thể nói là Lãnh Hàn Sương nuôi hắn lớn.
Lâm Phong nhớ rõ, ngay cả tên của mình, cũng do Lãnh Hàn Sương đặt.
Về sau hắn vì khiêm tốn, ẩn giấu đi thiên phú của bản thân.
Đã từng bao nhiêu lần Lâm Phong nhìn thấy ánh mắt tiếc hận của Lãnh Hàn Sương khi nhìn mình.
Theo dần dần lớn lên, cuộc sống đã có thể tự lo liệu, Lâm Phong cũng đã rất ít khi đến Ngọc Nữ Phong.
Quan hệ với Lãnh Hàn Sương cũng chậm rãi xa cách.
Nhưng dù xa cách thế nào, vẫn có những ân tình khắc sâu trong lòng, mãi mãi không thể quên được.
Nếu ai dám động đến Lãnh Hàn Sương.
Lâm Phong là người đầu tiên đứng ra không đồng ý.
Đừng nói chi là có người muốn giết nàng.
Vậy thì sẽ phải nhận lấy cơn thịnh nộ vô biên của Lâm Phong.
Ngăn cản mũi tên, cứu Lãnh Hàn Sương, trong lòng Lâm Phong rốt cuộc thở phào một hơi.
Cũng may là đuổi kịp.
Nếu trễ một chút nữa, trơ mắt nhìn Lãnh Hàn Sương chết trước mặt mình, Lâm Phong đoán chừng sẽ hối hận suốt đời.
Hắn có thể đoán được mục tiêu Lãnh Hàn Sương tiến vào Cửu U bí cảnh.
Chẳng qua là vì giúp sư tôn Tô Mộ Bạch tìm kiếm Bỉ Ngạn Hoa.
Không phải bằng thân phận của nàng, là không thể nào tiến vào được.
Sát thần tiễn bị Lâm Phong dùng sau lưng ngăn lại, sau khi bay ra một đoạn ngắn liền tiêu hao hết năng lượng tiêu tan.
Hơn trăm người áo đen ngây ngốc nhìn một màn trên bầu trời.
Mọi người hợp lực bắn ra sát thần tiễn, lại bị người dùng nhục thân chặn lại?
Thật là ảo!
Quá mức phi lý!
Đây chính là Cửu U bí cảnh, không phải ở bên ngoài.
Cả đám đều không thể tin vào mắt mình.
Đặc biệt là đại thủ lĩnh áo đen.
Uy lực của sát thần tiễn hắn rất rõ ràng.
Thậm chí một lần còn cảm thấy bản thân mình đã tiêu hao thể lực quá độ, xuất hiện ảo giác.
"Các…ngươi…đều…nên…chết!" Lâm Phong nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.
"Oanh!!!"
Một luồng khí tức tuyệt cường đột nhiên bộc phát ra.
Hắn hiện tại rất tức giận.
Hậu quả rất nghiêm trọng.
Đến chậm một bước thôi, vị Lãnh sư thúc năm đó đã tắm rửa cho mình, đặt tên cho mình, đút cơm cho mình đã không còn rồi.
Tất cả người áo đen chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, ngực như bị một búa tạ đánh trúng, từng người một phun ra máu tươi.
"Phốc phốc phốc..."
Bên trong còn kèm theo một ít mảnh vỡ nội tạng.
Thân thể cũng bị ép nằm rạp xuống đất không thể nhúc nhích, dùng tư thế đầu chạm đất để tạ tội.
Vốn đã mệt lả, bọn họ làm sao còn có thể chịu được giày vò như vậy, toàn bộ đều đã hôn mê.
Ngay tại lúc đó.
Thiên địa biến sắc.
Bầu trời vốn sáng sủa, lập tức bị mây đen bao phủ.
Cuồng phong nổi lên, sấm chớp đan xen.
Giống như một cảnh tượng tận thế đáng sợ.
Giao Long Tiểu Bạch đứng ở cách đó không xa.
Cảm nhận được thiên địa giống như uy lực.
Chủ nhân dường như trở nên mạnh hơn.
Sau khi phát tiết một lúc, Lâm Phong tỉnh táo lại, bầu trời cũng lập tức trở lại bình thường.
Hai người ôm chặt lấy nhau.
Lãnh Hàn Sương mặc tơ lụa.
Lâm Phong có thể cảm nhận rõ ràng hai tòa núi cao trước ngực.
Ôm một thân thể đầy đặn quyến rũ, nhưng trong lòng hắn lại không hề có tạp niệm nào.
"Tiểu Bạch!!!"
"Ngang~~" Giao Long lập tức đáp lời.
"Thanh lý hiện trường!"
Giao Long Tiểu Bạch hiểu ý, há mồm nhẹ nhàng hút.
Những người áo đen bất tỉnh dưới đất từng người bị hút vào trong miệng, trở thành thức ăn và cũng không tỉnh lại được nữa.
Từ khi Lâm Phong cứu Lãnh Hàn Sương, đến lúc người áo đen bị Giao Long Tiểu Bạch nuốt vào bụng, tất cả đều xảy ra trong một thời gian cực ngắn.
Lãnh Hàn Sương còn chưa hoàn hồn, mọi việc đã kết thúc.
Hai người rơi xuống đất.
Lâm Phong nhẹ nhàng thả nàng ra.
Vốn định nói mấy câu.
Nhưng phát hiện thân phận của mình không đúng, thế là quay người chuẩn bị rời đi.
Nhìn người nam tử mang mặt nạ trước mặt, Lãnh Hàn Sương đột nhiên gọi: "Lâm Phong!!!"
Lâm Phong đang quay người trong lòng giật mình, sững sờ 0,01 giây, liền tiếp tục bước đi.
Tuy không biết vì sao Lãnh sư thúc lại gọi tên mình, nhưng hắn vẫn không muốn bại lộ thân phận, quyết định chết cũng không thừa nhận.
"Lâm Phong, nếu ngươi dám đi, ta sẽ đem toàn bộ chuyện xảy ra ở đây nói cho chưởng giáo sư huynh, bí mật của ngươi sẽ bại lộ."
Lời của Lãnh Hàn Sương vừa nói ra.
Lâm Phong dừng bước, lại quay người lại, bất đắc dĩ nói: "Lãnh sư thúc! Người sao nhận ra ta!"
"Thật là ngươi?" Lãnh Hàn Sương trừng lớn hai mắt, mặt đầy vẻ không tin.
Thực ra, khi nhìn thấy vết bớt quen thuộc trên cổ Lâm Phong, nàng đã cơ bản xác định thân phận của đối phương.
Trên đời làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
Không chỉ có hình dạng vết bớt giống nhau y đúc, mà ngay cả vị trí cũng không sai chút nào.
Nhưng dù sao đó cũng chỉ là suy đoán của chính mình.
Bây giờ lại nghe chính miệng thừa nhận.
"Là ta!!!" Lâm Phong vừa nói, vừa tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt như trước, trên mặt mang theo một nụ cười khổ.
Đến bây giờ hắn vẫn không biết, bản thân đã sơ hở chỗ nào, bị Lãnh sư thúc nhận ra được.
"Ngươi...ngươi..." Lãnh Hàn Sương nhất thời lại không biết nên nói gì.
Đây là cái vị Đại sư huynh bị đệ tử Thần Tiêu kiếm tông ngấm ngầm nghị luận là phế vật sao?
Chỉ bằng việc vừa rồi chặn được sát thần tiễn mà không hề bị tổn hao, ngay cả bản thân nàng ở thời kỳ toàn thịnh cũng không thể làm được.
Lãnh Hàn Sương nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.
Tựa hồ muốn nhìn thấu đối phương.
Nàng làm sao cũng nghĩ không ra.
Lâm Phong là do chính tay mình nhìn lớn lên, ngay cả tên cũng là do mình đặt.
Mặc dù khi còn bé rất thông minh, nhưng lại chưa từng thể hiện ra thiên phú hơn người.
Rốt cuộc là làm cách nào trưởng thành đến mức này?
Chẳng lẽ là từ sau khi tiến vào Cửu U bí cảnh?
Không thể nào!!!
Lãnh Hàn Sương liền bác bỏ ý nghĩ này.
Dù là cơ duyên lớn đến mấy, cũng tuyệt đối không thể khiến một người có được thực lực tăng tiến vượt bậc đến như vậy.
Thực sự muốn có, cũng chỉ có một kết quả, đó chính là bạo thể mà chết.
Hơn nữa, trong thời gian ngắn mà tăng lên quá nhanh như vậy, thì không cách nào hoàn toàn khống chế được lực lượng của bản thân.
Biểu hiện của Lâm Phong rõ ràng không phù hợp.
Nói cách khác, hắn đang che giấu thực lực của mình?
Lãnh Hàn Sương cảm thấy tất cả những gì xảy ra trước mắt, thực sự là làm đảo lộn nhận thức của nàng.
Tục ngữ nói, tuổi trẻ bồng bột.
Ở đâu có người trẻ tuổi mà không muốn được tán thưởng? Không muốn thể hiện mình? Không muốn được tôn trọng?
Chỉ duy nhất Lâm Phong là Lãnh Hàn Sương không thể nào hiểu nổi.
Rõ ràng có thiên phú vô địch, lại đi ẩn giấu.
Dù cho gặp phải sự chỉ trích, chửi bới của tất cả mọi người trong Thần Tiêu Kiếm Tông, cũng vẫn thản nhiên chấp nhận.
Đây có phải là cái tâm tư mà một người trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi nên có hay không?
Chỉ sợ những con quái vật già nua mấy trăm hơn ngàn tuổi kia còn làm không được ấy chứ!
Nhìn khuôn mặt quen thuộc kia.
Lãnh Hàn Sương trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Thật là một người đàn ông bí ẩn.
Ừm... Không đúng... Phải là một chàng trai...
Bạn cần đăng nhập để bình luận