Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 683: Tới tay, tụ hợp (length: 8240)

Lâm Phong nói xong trực tiếp hướng về hoa sen bảy màu đi đến.
Giờ phút này, lục đầu xà quái liền giống bị thi hành định thân chú, ở trong nước, một động cũng không dám động.
Nó trong lòng vô cùng rõ ràng, một khi bản thân động một cái, sẽ hẳn phải chết không nghi ngờ.
Trước đó cùng Hắc Viêm đại điểu đại chiến kịch liệt, đánh nhau sống chết, là bởi vì cảm thấy mình phần thắng rất lớn, có thể thắng được thắng lợi sau cùng.
Tình huống bây giờ là hoàn toàn khác biệt.
Địch nhân thật sự là quá cường đại.
Liền xem như toàn thịnh thời kỳ, đều chưa hẳn đánh qua.
Huống chi bây giờ lục đầu xà quái, liền một thành thực lực đều không phát huy ra được.
Lấy cái gì cùng người ta đấu?
Bày ở trước mặt, rõ ràng chính là một tình thế chắc chắn phải chết.
Lục đầu xà quái làm sao lại ngu xuẩn đến tự tìm đường chết chứ?
Mặc dù hoa sen bảy màu vô cùng trân quý, nhưng nếu tính mạng còn không giữ nổi, cho dù tìm được bảo vật thì có ý nghĩa gì đâu?
Dù sao, không có sự sống, mọi thứ đều là nói suông thôi.
Lâm Phong thấy lục đầu xà quái không dám động đậy.
Hiểu ý cười một tiếng, từng bước một hướng về thần bí mỹ lệ hoa sen bảy màu đi đến.
Mỗi bước chân đặt xuống, dưới chân đều nhộn nhạo lên từng vòng từng vòng gợn sóng nhỏ.
Theo khoảng cách càng ngày càng gần, Lâm Phong có thể càng ngày càng cảm nhận rõ ràng từ hoa sen bảy màu tản ra loại khí tức thánh khiết kia.
Khiến cho người ta cảm thấy yên tĩnh và an tâm.
Phảng phất có thể gột rửa sâu trong tâm linh bụi bặm và mỏi mệt.
Đồ tốt.
Tuyệt đối là đồ tốt hiếm có.
Trân bảo hiếm có như vậy, tuyệt đối được gọi là hiếm thấy trên đời.
Bất kể thế nào cũng phải đem nó bỏ vào trong túi.
Giờ phút này Lâm Phong đã hoàn toàn bị trước mắt kỳ trân dị bảo hấp dẫn, trong lòng chỉ có một suy nghĩ —— mau chóng có được nó.
Đến mức hoa sen bảy màu này rốt cuộc để làm gì thì tạm thời không cần quá nhiều cân nhắc, có thể lưu lại chờ ngày sau chậm rãi tìm tòi nghiên cứu.
Rốt cục, Lâm Phong đi tới hoa sen bảy màu trước mặt.
Lặng lẽ nhìn chăm chú đóa hoa sáng chói trước mắt, chỉ thấy cánh hoa hiện ra bảy loại sắc thái tiên diễm xinh đẹp, óng ánh trong suốt như thủy tinh, tinh khiết không tì vết.
Dưới ánh sao chiếu rọi, đẹp đến khiến người ta ngạt thở.
Nhất định là một tác phẩm nghệ thuật có thể xưng là hoàn mỹ.
Thật sự là khiến cho người ta có chút không nỡ hái nó xuống.
Bất quá Lâm Phong biết rõ.
Nếu bản thân không hái, sẽ có sinh vật khác muốn hái.
Ví như con lục đầu xà quái cách đó không xa, đã trông mòn con mắt, nó lại không hiểu thưởng thức tác phẩm nghệ thuật.
Chỉ cần là chuyện có lợi cho bản thân, đều sẽ không chút do dự mà làm.
Lâm Phong từ trong Càn Khôn Giới lấy ra một cái hộp gỗ thiền.
Cũng không phải là hộp phổ thông.
Mà là một loại vật chứa đặc thù, chuyên môn dùng để cất giữ trân bảo hiếm có.
Trong tình huống bình thường, chỉ có bảo vật cực kỳ trân quý, mới có thể được đặt trong hộp gỗ thiền được chế tạo tỉ mỉ.
Bởi vì chỉ có loại chất liệu này mới có thể đảm bảo bảo vật được bảo vệ tốt nhất.
Nếu phương pháp bảo tồn không thỏa đáng.
Rất có thể sẽ khiến bảo vật bị hao tổn, biến chất, công hiệu của nó cũng sẽ giảm mạnh.
Trước khi bước vào Côn Khư Cảnh.
Nhị sư huynh Âu Dương Tuân cố ý đưa cho Lâm Phong một loạt hộp gỗ thiền lớn nhỏ khác nhau, và cũng dạy hắn cách sử dụng.
Lâm Phong tay trái vững vàng nâng hộp gỗ thiền ở dưới đáy, tay phải là chậm rãi mở nắp hộp.
Sau đó, chậm rãi nhô ra tay phải, cẩn thận và nhẹ nhàng tiếp cận đóa hoa sen bảy màu chói lọi kia.
Đợi đến khi nắm chặt rễ hoa sen bảy màu, khẽ dùng sức.
"Ba! ! !"
Một tiếng vang giòn.
Rễ hoa sen bảy màu dứt khoát đứt mà không gặp chút lực cản nào.
Lấy hoa sen bảy màu xuống, lại cẩn thận từng chút một đặt vào trong hộp gỗ thiền, đậy nắp lại, ấn xuống một chỗ nhô lên trên hộp gỗ.
Một trận quang mang xuất hiện, thu nạp vào trên hộp.
Mặt ngoài hộp gỗ xuất hiện rất nhiều đường vân, như phong ấn vậy, đem hoa sen bảy màu phong ấn ở trong hộp gỗ.
Cỗ khí tức thánh khiết kia lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Đến cả khí tức cũng không thể tiết lộ nửa phần.
Làm xong hết thảy, Lâm Phong mới thở dài một hơi.
Cuối cùng cũng đã bảo tồn tốt hoa sen bảy màu.
Chờ ra khỏi Côn Khư Cảnh, sẽ để sư tôn xem kết quả một chút xem là thứ gì, có công hiệu gì.
Lâm Phong mơ hồ có một loại cảm giác.
Cỗ khí tức thánh khiết phát ra từ hoa sen bảy màu, đối với sư tôn Lý Ngọc Lương có lẽ có trợ giúp.
Trong cơ thể sư tôn chẳng phải có ma khí không thể thanh trừ sao?
Khí tức thánh khiết có khả năng tịnh hóa ma khí hay không?
Bất kể như thế nào!
Cứ mang về rồi tính.
Hi vọng có ích!
Không có ích cũng không sao.
Chờ đến Tiên Tôn cảnh, Lâm Phong dự định phái hai phân thân đến Ma Vực một chuyến.
Thế sư tôn đoạt lại vũ khí đã làm tổn thương hắn.
Lục đầu xà quái trơ mắt nhìn Lâm Phong hái hoa sen bảy màu, bỏ vào trong hộp gỗ phong ấn.
Trong lòng đang nhỏ máu.
Đó vốn nên là bảo vật của nó.
Thật vất vả mới giải quyết được hắc diễm đại điểu.
Liền chờ thu thành quả thắng lợi.
Không ngờ lại bị một tên nhân loại cướp ngang.
Bảo là trong lòng lục đầu xà quái không có hận, thì là không thể nào.
Nhưng có hận thì có thể làm gì?
Còn không phải ngoan ngoãn kìm nén.
Không dám lộ ra mảy may bất mãn.
Với trạng thái hiện tại của nó.
Ước chừng một chiêu cũng không đỡ nổi.
Thu hồi hoa sen bảy màu.
Lâm Phong quay người đi đến trước mặt lục đầu xà quái, hỏi: "Hoa sen bảy màu ta lấy đi, ngươi không có ý kiến chứ?"
Lục đầu xà quái vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ không có.
Đánh không lại đương nhiên không có ý kiến, đánh lại thì ý kiến lớn lắm rồi.
Dám cướp bảo vật của nó, chỉ có con đường chết.
Đáng tiếc thực lực không đủ, ý nghĩ như vậy chỉ có thể giấu sâu trong đáy lòng.
"Không có ý kiến thì tốt! Xem ra ngươi linh trí không thấp, hảo hảo tu luyện, rễ của hoa sen bảy màu cũng hẳn là đồ tốt, để cho ngươi vậy, hy vọng ngươi sớm ngày khôi phục, mọc lại cái đầu thứ bảy, bất quá về sau chúng ta có lẽ không có cơ hội gặp mặt, ngươi muốn báo thù cũng không tìm thấy ta."
Nói xong Lâm Phong liền nhanh chân rời đi.
Mãi đến khi bóng dáng hắn biến mất không thấy.
Lục đầu xà quái mới chậm rãi chìm xuống.
Đến đáy hồ, tìm rễ của hoa sen bảy màu.
Lâm Phong nói không sai.
Giống hoa sen bảy màu, loại trân bảo hiếm có này, mỗi bộ phận đều là đồ tốt.
Đóa hoa không hề nghi ngờ là trân quý nhất.
Hiệu quả của rễ so với đóa hoa thì kém hơn không ít, nhưng cũng trân quý hơn so với bảo vật thông thường.
Có rễ cây, thương thế của lục đầu xà quái chẳng bao lâu sẽ khôi phục.
Trong lòng đối với hận ý của Lâm Phong cũng giảm đi rất nhiều.
Sau khi có được hoa sen bảy màu, Lâm Phong cũng không đi xa.
Tìm một cây đại thụ, trốn trên đó, tách ra hai đạo rễ sâu, nhắm mắt tu luyện, chờ đợi Thiên Cơ Tử đến.
Tu luyện ở trong Côn Khư Cảnh, hiệu quả gấp bội so với bên ngoài.
Lâm Phong tin tưởng chắc chắn Thiên Cơ Tử sẽ đến.
Trước không cần quan tâm Thiên Cơ Tử có phải là chúa cứu thế của chư thiên vạn giới hay không.
Chỉ bằng việc hắn được ba vị Tiên Vương nhìn trúng, đồng thời thu làm đệ tử.
Thiên phú chí ít cũng thuộc hàng cao cấp nhất Tiên giới.
Hẳn là có thể thông qua khảo nghiệm, leo lên tầng thứ năm Côn Khư Cảnh.
Thời gian chớp mắt đã qua ba ngày.
Đúng lúc Lâm Phong bắt đầu nghi ngờ về năng lực của Thiên Cơ Tử.
Nơi xa có một cỗ khí tức quen thuộc đang nhanh chóng tiến lại.
Mở mắt, thu lại phân thân, đứng dậy chạy về phía cỗ khí tức quen thuộc, chuẩn bị cùng Thiên Cơ Tử tụ hợp, tiếp tục khám phá tầng thứ năm của Côn Khư Cảnh.
Sự xuất hiện của hoa sen bảy màu khiến Lâm Phong cảm thấy, tầng thứ năm của Côn Khư Cảnh khẳng định vẫn còn bảo vật.
Côn Khư Cảnh một đời chỉ có thể vào một lần.
Nhất định phải nắm lấy cơ hội, càn quét không còn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận