Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 911: Lưu lại (length: 8099)

Vương Thành nghe được lời nói của Lâm Phong, lập tức nổi giận.
"Dám đánh chủ ý sư tỷ ta, ta giết ngươi!"
Nói xong lại muốn động thủ.
Triệu Tiểu Sai liền vội vàng đem hắn giữ chặt.
"Sư đệ, ngươi mà còn lỗ mãng như vậy, về sau đừng gọi ta là sư tỷ, ta không có loại sư đệ như ngươi."
"Sư tỷ, ngươi còn chưa nghe thấy sao? Hắn cùng những kẻ thăm dò thân thể ngươi không khác gì nhau, đều đáng chết! Ta muốn đem những người này giết sạch." Vương Thành nổi giận đùng đùng.
Sư tỷ Triệu Tiểu Sai từ nhỏ đã luôn chiếu cố hắn rất nhiều.
Theo tuổi tác tăng trưởng, liền trở thành nữ thần trong lòng.
Vương Thành liều mạng tu luyện, chính là muốn đạt đến có thể xứng với sư tỷ.
Mắt thấy khoảng cách đến gần sư tỷ càng ngày càng gần, liền muốn thành công.
Kết quả tại Thông Thiên Lộ gặp phải nguy cơ trước đó chưa từng có.
Bất quá chỉ cần có thể ở cùng sư tỷ một chỗ, hắn không sợ gì cả.
Triệu Tiểu Sai nhìn về phía Lâm Phong.
"Đạo hữu, ngươi là nghiêm túc?"
"Nghiêm túc thế nào? Không nghiêm túc thì phải thế nào?" Lâm Phong cười hỏi lại.
"Nghiêm túc, coi như chúng ta chưa đến, đây liền rời đi, không quấy rầy ngươi, không nghiêm túc, xin đạo hữu đừng nói đùa nữa, chúng ta vừa mới mất một vị sư đệ, đang bi thống, không chịu được đạo hữu giỡn." Triệu Tiểu Sai nghiêm túc nói.
"Được thôi! Đã nói như vậy, vậy không giỡn nữa, ta Lâm Phong mặc dù không phải người tốt gì, nhưng cũng không đến nỗi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hơn nữa ta đối với ngươi không có hứng thú, muốn ở lại thì cứ ở lại dưới, đừng quấy rầy ta là được, bất quá ta tuyên bố trước, địch nhân các ngươi tìm tới, ta có thể sẽ không ra tay giúp."
Lâm Phong nói xong liền nhắm mắt lại, không tiếp tục để ý hai người.
Triệu Tiểu Sai cùng Vương Thành nhìn nhau, đầu óc đều có chút mộng.
Dễ dàng đồng ý như vậy?
Tuy rằng có chút khó tin.
Nhưng sự thật bày ở trước mắt.
Cũng không quản được nhiều như vậy.
Hiện tại quan trọng nhất, là trước chữa thương.
Ẩn nấp ở trong động kín đáo như vậy.
Hy vọng có thể tránh được địch nhân truy sát.
"Sư đệ, ngươi lại gần cửa động một chút, ở đó canh gác, một khi phát hiện tình huống, chúng ta lập tức lao ra, tuyệt đối không thể bị ngăn trong động." Triệu Tiểu Sai phân phó nói.
"Dạ, sư tỷ!"
Vương Thành liếc nhìn Lâm Phong đang khoanh chân nhắm mắt đả tọa, do dự một chút, chậm rãi đi về phía cửa động.
Lâm Phong nghi ngờ trong lòng.
Vừa rồi trong một sát na.
Hắn cảm nhận được một tia sát ý.
Nói rõ Vương Thành đối với mình động sát tâm.
Đã đáp ứng để lại hai người, vì sao còn có sát ý sinh ra?
Chẳng lẽ là sợ bản thân dụng ý khó dò?
Triệu Tiểu Sai liếc nhìn Lâm Phong đang đả tọa, lại liếc nhìn sư đệ Vương Thành canh gác ở cửa động cách đó không xa.
Liền theo đó ngồi xuống đất, từ trong Càn Khôn Giới lấy ra một viên đan dược nuốt vào, bắt đầu chữa thương.
Sở dĩ kiên quyết không đồng ý Hứa sư đệ cùng Lâm Phong va chạm.
Cũng không phải tôn trọng Lâm Phong là chủ nhân hang động đơn giản như vậy.
Chiến trường thời viễn cổ di tích, nào có cái gì thuyết tới trước tới sau?
Ai thực lực mạnh, người đó liền có đạo lý.
Ở lần đầu nhìn thấy Lâm Phong.
Triệu Tiểu Sai cũng cảm giác được nguy cơ mãnh liệt.
Người này tuyệt không phải là người nàng có thể địch nổi.
Đây là một loại năng lực cảm ứng đặc thù.
Trải qua vô số lần kiểm chứng, sẽ không sai lầm.
Ngay cả mình còn không phải đối thủ, chứ đừng nói sư đệ Vương Thành.
Một khi động thủ, thiệt thòi chỉ có thể là sư đệ.
Từ việc Lâm Phong dám giữ bọn họ lại, không sợ địch nhân tìm tới, có thể nói rõ tất cả.
Trong tình huống bình thường, mặc cho ai gặp phải loại chuyện này, đều trốn không kịp, sợ rước họa vào thân.
Làm sao có thể giữ lại tai họa ngầm?
Địch nhân tìm tới, cũng sẽ không nghe Lâm Phong giải thích.
Dám giữ lại, chứng minh có cái năng lực đó.
Lâm Phong đương nhiên có năng lực, lực lượng của hắn đến từ bí pháp cửu tự chân ngôn một trong bí tự "Hành".
Nửa bước Tiên Hoàng cảnh, cùng cường giả Tiên Vương cảnh chân chính, hắn xác thực đánh không lại, nhưng muốn đi, không có ai giữ lại được.
Thậm chí muốn đuổi theo cũng không có cách nào truy được.
Trong động lâm vào yên tĩnh.
Vương Thành dồn hết sự chú ý ở bên ngoài hang động.
Địch nhân thực lực quá mạnh.
Sư tỷ liều mạng trọng thương, vất vả lắm mới thoát được, không thể để bị đuổi kịp.
Thời gian từng chút một trôi qua.
Bên ngoài huyệt động.
Ba bóng người như tia chớp nhanh chóng tiến tới.
Trực tiếp từ hang động không xa đi qua, hướng phương xa mà đi.
Trong động Lâm Phong trong lòng ngưng tụ.
Cảm giác được ba người không còn che giấu khí tức.
Tu vi nhất định đều đạt đến Tiên Vương cảnh đỉnh phong!
Còn không phải là loại Tiên Vương đỉnh phong bình thường.
Mà là người nổi bật trong Tiên Vương đỉnh phong.
Trách không được Triệu Tiểu Sai cùng Vương Thành sẽ không địch lại.
Lại thêm một sư đệ, cũng chỉ là đưa đồ ăn.
Triệu Tiểu Sai nhiều nhất có thể đối phó một tên, hai người còn lại cũng không phải là thứ Vương Thành và sư đệ đã chết có thể đối phó được.
Vương Thành cũng chỉ là Tiên Vương hậu kỳ bình thường mà thôi.
Một sư đệ kia chắc cũng không khác mấy.
Hai người có thể chạy trốn khỏi ba vị Tiên Vương đỉnh phong, đã coi như đốt cao hương.
Phỏng chừng là do Triệu Tiểu Sai liều mạng trọng thương, tranh thủ cơ hội.
Vương Thành canh giữ cửa động cũng cảm thấy.
Dù sao đối phương một chút cũng không ẩn giấu khí tức.
Trong lòng khẩn trương tới cực điểm, nín thở.
Đến khi địch nhân đi xa, mới thở dài một hơi.
Thành công! ! !
Tránh được địch nhân truy sát.
Nhưng vẫn chưa phải lúc rời đi.
Không nói đến sư tỷ đang chữa thương.
Nhỡ địch nhân đánh trở lại thì làm sao?
Vẫn nên đợi một chút rồi xem tình hình!
Trong huyệt động không có ai phát ra một tiếng động nhỏ.
Vương Thành thỉnh thoảng nhìn Lâm Phong.
Trong mắt lóe lên sát ý mãnh liệt.
Hận không thể đánh chết hắn ngay tại chỗ.
Cũng là tại vì tên gia hỏa này.
Nếu không có hắn ở chỗ này.
Mình cùng sư tỷ tránh được địch nhân truy sát về sau, sẽ có thể được thời gian dài ở riêng một chỗ.
Chỉ cần luôn ở bên sư tỷ bảo vệ nàng.
Đợi khi sư tỷ thương thế khỏi hẳn, nhất định sẽ đối với mình sinh ra cảm giác khác biệt.
Cái gọi là lâu ngày sinh tình.
Có một đoạn trải nghiệm đồng sinh cộng tử.
Nhận được ưu ái của sư tỷ nằm trong tầm tay.
Tương lai có hi vọng cùng sư tỷ kết thành đạo lữ, đôi lứa tung cánh.
Ban đầu tất cả đều phát triển theo hướng đã định.
Không ngờ lại bị quấy rầy.
Thật đáng ghét.
Lâm Phong không biết suy nghĩ trong lòng Vương Thành.
Chỉ tò mò, tên tiểu tử này vì sao lại có sát ý mãnh liệt đối với mình như vậy?
Chỉ vì trêu ghẹo Triệu Tiểu Sai một câu?
Không đến mức a!
Chỉ trêu đùa một chút thôi mà.
Bản thân tốt xấu cũng đồng ý để bọn họ ở lại, cho dù không tính ân nhân, cũng không nên là địch nhân chứ?
Nghĩ không ra, nghĩ không ra!
Xem ra vẫn là không thể làm người tốt.
Người tốt không có báo đáp, câu tục ngữ này ở đâu cũng đúng.
Thiên Cơ Tử cùng lão đạo sĩ có phải là người tốt không?
Đáp án đương nhiên là khẳng định.
Hai sư đồ quan tâm thương sinh thiên hạ, quên mình vì người, mà cuối cùng đều rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu bi thảm.
Mấy ngàn, mấy vạn năm trôi qua, còn ai nhớ đến sự cống hiến và hi sinh vô tư của bọn họ?
Càng buồn cười hơn là, người có lòng tốt thu lưu lại lấy oán trả ơn, muốn giết mình?
Thực sự là không hiểu nổi, không thể nói lý.
Biết trước vậy thì còn không bằng oanh bọn chúng ra ngoài tự sinh tự diệt còn hơn.
Cùng cứu hạng người bạch nhãn lang như vậy, chẳng thà đi cứu một con chó còn hơn.
Thật là làm người sợ run.
Lâm Phong âm thầm quyết tâm.
Về sau gặp phải những sự việc tương tự, nhất định không thể mềm lòng.
Tránh rước tai họa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận