Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 436: Hỏng rồi? (length: 8187)

"Ngươi không đo ư? Vì sao?" Ngô Thiên Nguyệt nghi hoặc hỏi.
Ninh Tố Phi cùng Cơ Nguyệt Vũ cũng lộ ra ánh mắt không hiểu.
Hai người bọn họ vẫn đang chờ xem kết quả khảo nghiệm của Lâm Phong đây!
"Không có vì sao cả, chỉ là không muốn đo thôi!" Lâm Phong trả lời.
"Ngươi liền không muốn nhìn xem thiên tư của bản thân như thế nào à?"
"Không muốn!" Lâm Phong lắc đầu.
"Được thôi! Không đo thì thôi." Ngô Thiên Nguyệt cũng không miễn cưỡng.
Theo cái nhìn của nàng.
Lâm Phong hẳn là sợ khảo thí không đạt được mong muốn.
Là người được sùng bái như cường giả số một Cửu Châu đại lục, tất cả mọi người ngưỡng mộ.
Có lo lắng như vậy rất bình thường.
Dù sao Cửu Châu đại lục chỉ là một góc hẻo lánh nhất của Vạn Tượng Tinh Vực.
Nếu như thiên phú của Lâm Phong sau khi khảo thí mà không cao bằng hai cô gái kia, thì thần thoại cường giả số một Cửu Châu đại lục sẽ tan vỡ.
Thế thì.
Thà cứ giữ bí mật còn hơn.
"Đa tạ Thiên Nguyệt công chúa đã hiểu!"
"Chuyện này không có gì! Ngươi có sự cân nhắc của ngươi, đo hay không đo ta đều không có quyền can thiệp, bất quá đã đến Cửu Châu đại lục rồi, ngoài việc truy sát Xích Thi Đồng Tử, ta cũng có một vài ý tưởng khác, hy vọng được các ngươi ủng hộ." Ngô Thiên Nguyệt nói.
"Thiên Nguyệt công chúa có ý tưởng gì cứ nói."
"Cửu Châu đại lục nằm ở khu vực biên giới của Vạn Tượng Tinh Vực, tuy người đến đây không nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có tinh tế kẻ cướp đoạt đi ngang qua, trước kia các ngươi có trận pháp tiên nhân ngăn cách, bây giờ trận pháp đã bị phá, Cửu Châu đại lục muốn tự vệ, chỉ dựa vào Lâm Phong ngươi một Thuế Phàm cảnh có lẽ còn thiếu nhiều, cho nên ta muốn đưa một bộ phận người có thiên tư phù hợp yêu cầu đến Vạn Tượng Tinh Vực, gia nhập Lâu Lan đế quốc hoặc Lăng Tiêu cung, đợi trưởng thành, thực lực đủ rồi thì mới có thể bảo vệ an toàn cho Cửu Châu đại lục, các ngươi thấy thế nào?" Ngô Thiên Nguyệt nói ra mục tiêu của bản thân.
"Ta hoàn toàn đồng ý! Thiên Nguyệt công chúa để ý tới mọi người, đó là phúc khí của Cửu Châu đại lục, có thể đi theo Thiên Nguyệt công chúa đến Vạn Tượng Tinh Vực, chúng ta còn cầu không được." Lâm Phong lập tức lên tiếng.
Từ khi sự kiện Ma Thần xảy ra.
Đầu tiên là tinh tế kẻ cướp đoạt Thăng Linh cảnh giáng lâm, tiếp đến lại là Xích Thi Đồng Tử Trảm Đạo cảnh.
Đều không phải là hạng dễ đối phó.
Hai lần nguy cơ đều vô cùng hung hiểm.
Sơ sẩy một chút thôi, là có thể khiến Cửu Châu đại lục bị hủy diệt.
Muốn có năng lực tự vệ.
Cửu Châu đại lục nhất định phải toàn dân đều là binh lính.
Tăng cường thực lực tổng thể lên.
Nếu không chỉ dựa vào một mình hắn, Lâm Phong, e là không đủ.
Nếu Ngô Thiên Nguyệt có thể tuyển một nhóm người có thiên tư trác tuyệt, mang đến Vạn Tượng Tinh Vực, gia nhập thế lực lớn, thì từ phát triển lâu dài mà xét, chỉ có lợi chứ không có hại.
Huống chi có người gia nhập thế lực lớn rồi, Cửu Châu đại lục cũng không phải là bèo trôi không rễ nữa, coi như là có chỗ dựa.
Mấy tên tinh tế kẻ cướp đoạt bình thường, thật sự cũng chưa chắc dám trêu vào.
Chỉ riêng điểm này, cũng phải đáp ứng yêu cầu của Ngô Thiên Nguyệt.
Đối với Cửu Châu đại lục, tuyệt đối là trăm lợi không có một hại.
Bởi vậy, sau khi Ngô Thiên Nguyệt vừa nói xong, Lâm Phong liền lập tức tán thành.
Hắn đã đồng ý.
Ninh Tố Phi và Cơ Nguyệt Vũ đương nhiên sẽ không có ý kiến phản đối.
Hiện tại ở Cửu Châu đại lục.
Lời của Lâm Phong chính là quyền uy.
Không có bất kỳ ai dám nghi ngờ.
Huống chi Ninh Tố Phi và Cơ Nguyệt Vũ trong lòng rất rõ.
Trước kia Cửu Châu đại lục chưa từng xuất hiện người nào vượt qua Tiên Thiên cảnh.
Lâm Phong tính là người đầu tiên.
Nhưng hắn cũng chỉ thuộc dạng mò đá qua sông, không có mấy kinh nghiệm để truyền thụ.
Muốn trở nên mạnh hơn.
Nhất định phải rời khỏi Cửu Châu đại lục.
Đến một nơi có càng nhiều cường giả.
Vạn Tượng Tinh Vực không nghi ngờ gì là lựa chọn tốt nhất.
Còn việc gia nhập thế lực nào, không quan trọng, chỉ cần là thế lực chính đạo, không phải tà ma ngoại đạo là được.
"Hai người các ngươi đều đạt yêu cầu, thậm chí còn vượt cả tiêu chuẩn, có hứng thú đến Vạn Tượng Tinh Vực với ta không?" Ngô Thiên Nguyệt hỏi Ninh Tố Phi và Cơ Nguyệt Vũ.
"Có! Các nàng có hứng thú!"
Hai người còn chưa kịp trả lời, Lâm Phong đã trực tiếp thay các nàng đáp ứng rồi.
"Lâm công tử, ngươi có đi không?" Cơ Nguyệt Vũ nhìn về phía Lâm Phong.
"Các ngươi đi trước đi! Ta tạm thời có lẽ không đi được." Lâm Phong trả lời.
"Vì sao?"
"Chúng ta đi hết thì sao, vạn nhất lại có tinh tế kẻ cướp đoạt giáng lâm thì làm sao bây giờ? Người ở Cửu Châu đại lục đó chẳng phải chỉ còn đường chết thôi sao, cho nên ta phải tạm thời ở lại."
"Vậy chẳng phải Lâm công tử không thể rời khỏi Cửu Châu đại lục, bị vĩnh viễn trói chân ở đây sao?"
"Cũng không hẳn vậy! Trận pháp tiên nhân bị phá rồi, nhưng trận cơ vẫn còn, ta nghiên cứu qua, có thể bố trí lại một phiên bản đơn giản hóa, nhưng uy lực vẫn chưa được, đợi tăng cường thêm, thì ta có thể rời đi, đến lúc đó ta sẽ đến Vạn Tượng Tinh Vực tìm các ngươi." Lâm Phong giải thích.
Cơ Nguyệt Vũ và Ninh Tố Phi liếc nhìn nhau, đồng thời nói: "Tốt! Lâm công tử, chúng ta sẽ ở Vạn Tượng Tinh Vực chờ ngươi."
"Cố gắng lên! Hy vọng lần gặp mặt sau, các ngươi có thể khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác."
"Nhất định sẽ!" Ninh Tố Phi và Cơ Nguyệt Vũ đồng loạt gật đầu.
Đây là cơ hội duy nhất để các nàng trở nên cường đại, dù thế nào cũng phải nắm bắt.
Ngô Thiên Nguyệt chen lời: "Lâm Phong, ngươi ở Cửu Châu đại lục có uy vọng rất cao, tiện thể giúp ta triệu tập hết những người ở Cửu Châu đại lục đạt đến Tiên Thiên cảnh lại, ta sẽ lần lượt khảo nghiệm, xem có bao nhiêu người phù hợp yêu cầu, rồi cùng nhau mang đi."
"Không vấn đề! Chỉ cần những người đạt Tiên Thiên cảnh sao?" Lâm Phong hỏi dò.
"Nếu như ngươi có người đặc biệt muốn giới thiệu thì những người dưới Tiên Thiên cảnh cũng được, không có đề cử coi như thôi, người quá đông, trong thời gian ngắn khảo nghiệm không hết, thời gian của ta có hạn, không thể lãng phí ở đây quá nhiều."
"Được!"
"Vậy ngươi nghỉ ngơi đi! Ta không làm phiền ngươi nữa."
Ngô Thiên Nguyệt nói xong liền quay người rời đi.
Ninh Tố Phi vội vàng đuổi theo.
"Thiên Nguyệt công chúa, để ta sắp xếp cho người nghỉ ngơi ở một chỗ mới."
"Làm phiền ngươi rồi!"
"Không phiền phức! Không phiền phức! Đó là việc ta nên làm mà."
Trong phòng chỉ còn lại Lâm Phong và Cơ Nguyệt Vũ.
"Vũ tiên tử, cô đi nói với Ninh các chủ, bảo hắn chuẩn bị giúp ta chút thuốc thập toàn đại bổ mà lần trước ta uống, ta muốn nhanh chóng hồi phục."
"Vâng! Lâm công tử chờ một lát, ta đi ngay đây."
Cơ Nguyệt Vũ đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Vũ tiên tử, phiền cô cứ để khảo thí thạch trong tay ở đây đã nhé!"
"À! Được!"
Cơ Nguyệt Vũ nghe vậy liền đặt khảo thí thạch lên giường, rồi rời khỏi phòng.
Lâm Phong nhìn vào khảo thí thạch ngay trước mắt.
Nghĩ một lát, hắn vung tay, bố trí Âm Dương chi trận trong phòng.
Sau đó mới đưa tay phải ra, cầm lấy khảo thí thạch trong tay.
Mát lạnh dễ chịu.
Ngay lúc Lâm Phong đang mong chờ, khảo thí thạch rốt cuộc sẽ sáng đến mức nào thì.
Khảo thí thạch trong tay đột nhiên bộc phát ra một luồng ánh sáng chói mắt.
Khiến cả căn phòng lập tức sáng rực lên.
Đến mắt cũng không mở nổi.
May mắn là hắn đã lường trước, sớm bố trí một trận pháp, người bên ngoài không nhìn thấy được tình hình bên trong.
Ánh sáng lóe lên rồi tắt, trong nháy mắt đã biến mất.
Mọi thứ lại trở về bình thường.
Điều này khiến Lâm Phong có chút khó hiểu.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Sao không giống những gì Ngô Thiên Nguyệt giới thiệu chút nào!
Chẳng phải là bảo nó sẽ từ từ sáng lên sao?
Sao lại đột nhiên lóe một cái rồi biến mất?
Vừa rồi là ảo giác sao?
Đến khi Lâm Phong cúi đầu nhìn vào khảo thí thạch trong tay, thì hắn đã trợn tròn mắt.
Chỉ thấy hòn đá bóng loáng như ngọc kia, ở giữa đã xuất hiện mấy vết rạn rõ rệt.
Cmn!
Hỏng rồi?
Lâm Phong nhịn không được mà thốt ra một câu "quốc túy"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận