Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 359: Điều chỉnh (length: 8170)

Ngày thứ hai, Chung Linh cùng Hoàng Gia Hân lại đến.
Liên tục ba ngày sau đó, Lâm Phong nói cho hai người, bản thân chuẩn bị bế quan, làm cho các nàng tạm thời đừng đến, cũng đừng đem việc hắn trở về truyền đi, chờ sau khi xuất quan sẽ đi tìm các nàng.
Hai người tự nhiên không có ý kiến.
Trở lại Cô Tồn Phong ngày thứ tư.
Lâm Phong không vội bế quan.
Hắn đang điều chỉnh trạng thái bản thân.
Chư Thiên bát quái trận là tiên nhân bày ra.
Nhất định phải ở trạng thái tốt nhất để tìm hiểu.
Nếu không chỉ sợ ngay cả lớp da lông cũng khó mà hiểu thấu.
Trước hết để bản thân tỉnh táo lại, giữ một trái tim bình tĩnh.
Hoàn cảnh Cô Tồn Phong, giúp Lâm Phong càng dễ tiến vào trạng thái.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn muốn trở về.
Ở Trung Châu, không thể nào bình tĩnh lại được.
Cứ như vậy ở đỉnh Cô Tồn Phong đứng một ngày.
Ngày thứ năm tiếp tục.
Mãi cho đến ngày thứ mười.
Vẫn chưa khôi phục trạng thái tốt nhất.
Lâm Phong cũng không nóng nảy.
Dù sao cũng không thiếu vài ngày.
Mơ mơ màng màng đi tìm hiểu Chư Thiên bát quái trận, khẳng định không đạt hiệu quả như mong muốn.
Trong nháy mắt, đến Cô Tồn Phong đã nửa tháng.
Sáng sớm.
Một bóng người đi tới đỉnh Cô Tồn Phong, đứng ở bên vách núi xuất thần.
Không phải hai tỷ muội Chung Linh và Hoàng Gia Hân.
Rõ ràng Lâm Phong đã dặn các nàng tạm thời đừng đến, hai người chắc chắn không dám trái lời.
Người đến đỉnh Cô Tồn Phong là Lãnh Hàn Sương.
Nàng khi không có việc gì, thỉnh thoảng cũng đến Cô Tồn Phong xem.
Cũng không phải mong chờ gặp được Lâm Phong, bởi vì chuyện này không thể nào, nhưng chính là không nhịn được nghĩ tới.
Lúc này Lâm Phong vừa mở cửa đi ra.
Nghe được tiếng động, Lãnh Hàn Sương quay người.
Hai người cứ như vậy đối diện nhau.
Thời gian phảng phất trong khoảnh khắc đó dừng lại.
Không biết qua bao lâu.
Lâm Phong mới lên tiếng trước: "Lãnh sư thúc, đã lâu không gặp."
"Lâm Phong?" Lãnh Hàn Sương dường như có chút không thể tin vào mắt mình.
"Là ta!"
"Ngươi về khi nào vậy?"
"Vừa về được mấy ngày!"
"Ngươi về mà cũng không nói một tiếng?"
"Không muốn làm kinh động mọi người, sợ làm chậm trễ các sư huynh đệ tu luyện."
Lâm Phong nói là thật.
Nếu để mọi người biết hắn trở về rồi.
Toàn bộ Thần Tiêu Kiếm Tông chắc sẽ náo nhiệt lên.
Các thế lực khác ở Ly Châu cũng sẽ chen chúc mà tới.
Đến lúc đó nào còn thời gian tu luyện nữa chứ!
Vội vàng tiếp đón từng thế lực cũng không kịp.
Là tông môn siêu cấp duy nhất Ly Châu, Thần Tiêu Kiếm Tông không thể làm quá đáng, cự tuyệt tất cả thế lực bên ngoài, tiếng tăm của họ sẽ bị giảm sút.
"Vậy ngươi dù sao cũng phải nói với ta một tiếng chứ!" Lãnh Hàn Sương phàn nàn.
Trong giọng nói có chút bất mãn.
Sau khi Tô Mộ Bạch và Tô Hề Dao rời đi.
Nếu bàn về người có quan hệ thân nhất với Lâm Phong ở Thần Tiêu Kiếm Tông, không nghi ngờ gì là vị sư thúc nàng.
Nói thế nào, Lâm Phong từ bé cũng do một tay nàng nuôi nấng.
Lãnh Hàn Sương chưa từng sinh con, đối với việc trông trẻ con cũng là lần đầu tiên, trong đó cũng chịu không ít đau khổ, may mà Lâm Phong từ nhỏ tương đối hiểu chuyện, chỉ cần khóc, không phải đói bụng thì cũng là muốn đi vệ sinh, bớt đi không ít phiền phức.
Nếu không thì nàng chắc cũng sụp đổ.
Trông trẻ còn khó hơn nhiều so với tu luyện.
Ít nhất thì Lãnh Hàn Sương cho là vậy.
"Ta đây chẳng phải vừa về không lâu sao? Chờ ta trước khi bế quan, nhất định sẽ đến tìm Lãnh sư thúc."
Lâm Phong thực sự nghĩ như vậy.
Tin tức mình trở về có thể giấu người khác, nhưng giấu Lãnh Hàn Sương thì không cần thiết.
Huống chi hắn cũng cần một người biết chuyện này.
Trong lúc bế quan, nhỡ người Trung Châu đến gây rối ở Ly Châu, cũng có người thông báo cho hắn.
"Thật không?"
"Chắc chắn!"
"Được thôi! Vậy thì tha cho ngươi." Lãnh Hàn Sương nở nụ cười.
Lâm Phong trở về, trong lòng nàng vui mừng khôn xiết.
Trong lúc bất tri bất giác, đứa bé nàng tự tay chăm sóc đã trở thành một người đàn ông đỉnh thiên lập địa.
Đồng thời trong lòng Lãnh Hàn Sương, đã chiếm một vị trí quan trọng.
"Sư thúc mời ngồi!"
Hai người ngồi bên bàn đá nhắc chuyện trên trời dưới đất.
Từ chuyện Ly Châu mà hàn huyên đến Trung Châu.
Sự thật chứng minh.
Người tu đạo Ly Châu cũng rất hiếu kỳ về Trung Châu trong truyền thuyết.
Lãnh Hàn Sương đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Thế là Lâm Phong thuật lại một lần nữa về cục diện Trung Châu.
Cái gì thập đại thế lực.
Cái gì Tiên Thiên cảnh.
Không bỏ sót một cái nào.
Lãnh Hàn Sương nghe say sưa ngon lành.
Thỉnh thoảng hỏi ra những vấn đề của mình.
Lâm Phong nói với Lãnh Hàn Sương, sư tôn Tô Mộ Bạch đã tỉnh lại, và cũng gặp lại sư nương Hoàng Phủ Sơ Vân, nhưng lại giấu chuyện sư muội Tô Hề Dao, tránh làm thêm phiền não, chỉ nói một nhà đang có cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.
Sau khi nghe, Lãnh Hàn Sương cũng cảm thấy mừng cho đại sư huynh.
Năm đó mới vào Thần Tiêu Kiếm Tông, mấy vị sư huynh đều chiếu cố nàng rất nhiều, đặc biệt là đại sư huynh Tô Mộ Bạch.
Đáng tiếc, Thần Tiêu thất kiếm từng tình như thủ túc, giờ chỉ còn bốn người.
Cuối cùng Lâm Phong nói ra: "Lãnh sư thúc, sắp tới con có thể sẽ bế quan một thời gian, không muốn bị quấy rầy, cho nên nhờ sư thúc tạm thời đừng lộ tin con trở về."
"Được!" Lãnh Hàn Sương gật đầu.
Trong lòng nàng hiểu.
Một khi tin Lâm Phong từ Trung Châu trở về bị lộ, trong thời gian ngắn đừng hòng tu luyện yên ổn.
"Ngoài ra, còn một chuyện nữa, trong một thời gian ngắn tới có thể sẽ có một số người Trung Châu đến Ly Châu, Thần Tiêu Kiếm Tông phải giám sát nhất cử nhất động của những người này, chỉ cần bọn họ không gây loạn ở Ly Châu thì cũng không cần quan tâm, một khi đám người này ỷ vào sức mạnh, làm ra chuyện trái với đạo trời, tuyệt đối không được đối đầu với bọn họ, nhớ kỹ phải đến báo con ngay, con sẽ xử lý."
"Người Trung Châu muốn đến Ly Châu sao?"
"Ừ, có thể cũng không ít đâu, sư thúc có thể nói cho chưởng giáo sư thúc, để ông ấy chuẩn bị trước."
"Bọn họ đến Ly Châu làm gì?" Lãnh Hàn Sương không hiểu.
Ly Châu từ trước đến nay chưa từng có liên hệ gì với Trung Châu, việc biết Trung Châu tồn tại vẫn là rất lâu trước kia, có người Trung Châu lạc đến Ly Châu, mới mang tin tức đến, và lưu truyền đến nay.
Theo lý thuyết, người Trung Châu coi thường Ly Châu mới phải.
"Điều tra một vài chuyện." Lâm Phong không nói là điều tra về Chính nghĩa sứ giả khuấy động phong vân ở Trung Châu.
Mà hắn chính là Chính nghĩa sứ giả.
"Ta hiểu! Ta sẽ nói cho chưởng giáo sư huynh, để ông ấy chuẩn bị sẵn sàng." Lãnh Hàn Sương không tiếp tục truy hỏi, loại đất nghèo như Ly Châu thì có gì mà điều tra.
Nàng cảm thấy nếu Lâm Phong không nói, chắc chắn có lý do của hắn.
Bản thân chỉ cần làm theo lời đối phương là được.
Tiễn Lãnh Hàn Sương.
Lâm Phong lại ở đỉnh Cô Tồn Phong mấy ngày, vẫn không thể hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Trong đầu luôn không tự giác nghĩ rất nhiều chuyện.
Nghĩ tới, có lẽ là phương pháp của bản thân có vấn đề.
Sau đó liền bắt đầu lặp lại những việc khi còn bé, buông bỏ tất cả, không nghĩ gì nữa.
Trèo cây, xuống sông, chế tạo bẫy săn nhỏ.
Bắt mấy con thú nhỏ đem nướng lên, một mình thưởng thức.
Hiệu quả quả thực không tệ.
Ba ngày sau.
Cả người Lâm Phong đã hoàn toàn tĩnh tâm lại.
Tiến vào một loại trạng thái Không Linh huyền diệu.
Hắn biết, thời cơ lĩnh hội Chư Thiên bát quái trận đã đến.
Thành bại tại khoảnh khắc này.
Lần đầu lĩnh hội, nếu không đạt hiệu quả mong muốn, sau này e là càng thêm gian nan.
Lâm Phong cũng không mong cầu có thể một lần ngộ ra trận pháp do tiên nhân bày ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận