Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 887: Ra đầm lầy (length: 8040)

Ngu Tuyền Cơ đi thôi.
Sở dĩ sẽ trả lời liên quan tới vấn đề bí pháp cửu tự chân ngôn.
Là bởi vì cửu tự chân ngôn tuy là bí pháp cấp cao nhất trong Hồng Hoang, nhưng ở trong vũ trụ bản nguyên cao cấp, cũng không phải là cái gì bí mật, người biết rõ không tính là ít.
Hơn nữa bí pháp cửu tự chân ngôn có truyền nhân.
Cũng đều ở Thông Thiên Lộ, về sau khẳng định cạnh tranh lẫn nhau.
Nếu như Lâm Phong có thể ở Thông Thiên Lộ tiếp tục đi đến đích.
Nói không chừng tương lai còn có khả năng hướng hắn mượn kiếm.
Năng lực của chữ "Binh" trong bí pháp, là làm cho binh khí trong tay mạnh lên.
Nói một cách khác, cầm một thanh kiếm phổ thông và cầm Hỗn Độn kiếm, hiệu quả là hoàn toàn không giống.
Trước khi không mượn được Hỗn Độn kiếm, Ngu Tuyền Cơ đã cùng Viễn Cổ Yêu Thụ đại chiến một trận.
Thân là thiên tài do vũ trụ bản nguyên cực đạo bồi dưỡng ra, phẩm cấp vũ khí của nàng có thể không kém, cuối cùng lại không làm gì được đối phương.
Sau khi có Hỗn Độn kiếm, liền có thể chém giết nó, lấy được thụ tâm.
Bởi vậy có thể thấy, binh khí tốt xấu, đối với truyền nhân bí chữ "Binh" tầm quan trọng thế nào.
Thêm nữa Ngu Tuyền Cơ vừa mới chém giết Viễn Cổ Yêu Thụ cảnh Tiên Hoàng hậu kỳ, chiếm được thụ tâm trân quý, cả người ở vào hưng phấn, nói cũng không có gì lớn.
Dù sao Lâm Phong và Lạc Khuynh Thành thấy thế nào cũng không giống đối thủ cạnh tranh.
Hai cái Tiên Vương cảnh mà thôi.
Lần này Thông Thiên Lộ mở ra.
Ngu Tuyền Cơ chân chính coi trọng đối thủ, chỉ có tám người thừa kế bí pháp cửu tự chân ngôn khác.
Không chỉ đều là thiên tài trong thiên tài.
Mà tám chữ khác trong bí pháp cửu tự chân ngôn, mỗi một chữ năng lực đều phi thường nghịch thiên, không thua kém gì chữ "Binh".
Những người khác căn bản không được để vào mắt.
Đến mức chuyện chiếm Hỗn Độn kiếm làm của riêng, giết người đoạt bảo loại này, Ngu Tuyền Cơ chưa từng nghĩ tới.
Mỗi người đều có ranh giới đạo đức cùng giá trị quan riêng, Ngu Tuyền Cơ cũng không ngoại lệ.
Có người sinh ra đã hỏng loại, nhìn thấy đồ vật tốt hơn của mình, cũng muốn cướp lấy, trong mắt chỉ có lợi ích, toàn làm một số việc hại người lợi mình, tổn thương thiên lý, sẽ không bận tâm cảm xúc của người khác.
Ngu Tuyền Cơ không phải người như vậy, trong lòng nàng có nguyên tắc và niềm tin của mình, sẽ không dễ dàng bị ngoại giới dụ dỗ lay động.
Nhẫn nhịn cám dỗ, kiên định niềm tin, kỳ thực cũng thuộc một loại tu hành.
Có rất nhiều người giống Ngu Tuyền Cơ, có lẽ không hoàn mỹ, nhưng thủy chung kiên thủ phần nguyên tắc và ranh giới trong nội tâm.
Lâm Phong chính là như thế.
Tín niệm của hắn càng đơn giản rõ ràng.
Người không phạm ta, ta không phạm người.
Người nếu phạm ta, lột da tróc thịt.
Thiên Cơ Tử thì không giống vậy.
Đó là một người chân chính có ý chí thiên hạ, coi lợi ích mất còn của cá nhân rất nhạt.
Điểm này ngay cả Lâm Phong cũng tự cảm thấy không bằng.
Bất quá Thiên Cơ Tử thuộc trường hợp đặc biệt.
Đừng nói là ở chư thiên vạn giới, mà ngay cả trong toàn bộ Hồng Hoang, cũng là đồ vật quý hiếm y hệt.
Không phải nói không có, chỉ là ít càng thêm ít.
Sau khi Ngu Tuyền Cơ đi.
Trong đầm lầy còn lại Lâm Phong và Lạc Khuynh Thành.
Không thể có được đáp án mình muốn, tâm tình Lâm Phong không tốt.
Vũ trụ bản nguyên cực đạo đều không có tiền lệ người chết sống lại.
Vậy thì không hề nghi ngờ, người đã chết thì không thể nào sống lại.
Nhưng đó là trong tình huống thần hồn tiêu tan.
Còn Tuyết Nữ, sư muội của hắn thì không giống lắm.
Thần hồn chưa tán, nhục thân hoàn hảo, tình huống này Ngu Tuyền Cơ cũng chưa từng gặp, thậm chí chưa từng nghe nói.
Cho nên không dám kết luận bừa.
Chỉ nói là sau khi trở về, sẽ giúp Lâm Phong tra tìm cổ tịch có liên quan, xem có ghi chép tương tự không.
Nếu như ngay cả vũ trụ bản nguyên cực đạo đều không có, khả năng cao là không tồn tại.
Lúc Ngu Tuyền Cơ rời đi, không nói sau khi điều tra ra thì thông báo cho Lâm Phong thế nào.
Lâm Phong cũng không hỏi.
Hai người đều rất rõ ràng.
Sau khi chia tay ở Thông Thiên Lộ.
Cơ hội gặp lại lần nữa xa vời.
Cho dù Lâm Phong tu luyện chữ "Hành" trong bí pháp tới cảnh giới tối cao, có thể qua lại giữa từng vũ trụ bản nguyên, cũng rất khó tìm chính xác vị trí vũ trụ bản nguyên cực đạo ở trong Hồng Hoang.
Huống chi có thể xuyên toa, không phải là muốn xuyên toa tùy ý.
Ví dụ như rời khỏi chư thiên vạn giới, đến một vũ trụ bản nguyên lân cận khác, trong thời gian ngắn không có cách nào tiếp tục thi triển chữ "Hành" trong bí pháp để đi đến vũ trụ bản nguyên tiếp theo.
Khoảng cách quá dài, cần thời gian nhất định để khôi phục.
Viễn Cổ Yêu Thụ cảnh Yêu Hoàng hậu kỳ bị Ngu Tuyền Cơ chém giết, lấy ra thụ tâm rồi.
Sương mù tan đi, lực lượng vô hình hấp dẫn mọi người đến trong đầm cũng biến mất theo.
Đám người bị khốn lại còn không biết chuyện gì xảy ra.
Gặp sương mù tiêu tan, ai nấy đều liều mạng tựa như, với tốc độ nhanh nhất rời khỏi khu vực đầm lầy, đạp lên lục địa mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Phong và Lạc Khuynh Thành chọn lựa một bộ phận tinh hoa do Viễn Cổ Yêu Thụ để lại, rồi rời đi.
Cứ cho là Viễn Cổ Yêu Thụ cảnh Yêu Hoàng hậu kỳ, toàn thân là bảo, nhưng vừa lúc hình thể quá lớn, nhánh cây và rễ cây bị Ngu Tuyền Cơ chém xuống đều chất thành từng tòa đại sơn, muốn mang đi toàn bộ là không thể nào.
Không gian Giới Càn Khôn có hạn, chỉ có thể mang đi một phần tinh hoa.
Không có sương mù và lực lượng vô hình quấy nhiễu, hai người toàn lực thi triển tốc độ, không bao lâu liền thấy được khu rừng rậm ở rìa đầm lầy.
Bị lạc vào khu đầm lầy, đã trải qua rất nhiều nguy hiểm, chút nữa bị xúc tu quái thôn phệ, vĩnh viễn lưu lại trong đầm, bây giờ cuối cùng đã an toàn ra ngoài.
Đương nhiên, nguy hiểm là nguy hiểm, nhưng cũng nhận được rất nhiều lợi ích.
Đặc biệt là một đoạn thụ tâm Viễn Cổ Yêu Thụ nhỏ mà Ngu Tuyền Cơ tặng, vô cùng trân quý.
Có nó, Lâm Phong khôi phục đỉnh cao phong độ, trong tầm tay.
"Rốt cuộc an toàn! ! !" Lạc Khuynh Thành cảm thán.
"Lạc tiểu thư, lời này còn sớm! Chúng ta còn ở trong di tích chiến trường thời viễn cổ, nguy cơ lúc nào cũng có thể giáng lâm, lần tiếp theo, nói không chừng sẽ rơi vào địa phương còn nguy hiểm hơn cả đầm lầy, nhất định phải luôn giữ cảnh giác, không thể chủ quan." Lâm Phong nhắc nhở.
"Mặc kệ nó! Cũng đã là người chết đi một lần, có cái gì đáng sợ?" Lạc Khuynh Thành vẻ mặt không để ý.
Ngay khoảnh khắc bị xúc tu quái bắt được.
Vốn cho là mình chết chắc.
May mắn Lâm Phong kịp thời ra tay cứu giúp.
Đến giờ nghĩ lại.
Lạc Khuynh Thành vẫn còn cảm thấy có chút khó tin.
Rõ ràng chỉ có tu vi cảnh Tiên Vương sơ kỳ.
Sao lại dám mạo hiểm cứu nàng?
Chẳng lẽ thật không sợ chết?
Lạc Khuynh Thành sau khi thoát chết, đối với Lâm Phong hai lần cứu mạng mình, trong lúc bất tri bất giác, sinh ra một loại ỷ lại.
Tựa hồ ở cùng Lâm Phong.
Liền có thể cảm thấy cực kỳ an toàn.
Ngay cả chính nàng cũng không phát hiện.
"Lạc tiểu thư, vậy chúng ta bây giờ đi đâu?" Lâm Phong cười cười, không phản bác, chuyển đề tài.
"Lâm Phong, ngươi đừng gọi ta Lạc tiểu thư, cảm thấy khách khí quá, mọi người đã là bạn bè, lại là đồng đội, ngươi và Thượng Quan bọn họ cùng gọi ta Khuynh Thành đi!"
"Cũng tốt! ! !" Lâm Phong không cự tuyệt.
Kế tiếp còn phải ở chung một thời gian rất dài, gọi Lạc tiểu thư quả thực quá khách khí, không có lợi cho việc đoàn kết.
"Chúng ta đi tìm Thượng Quan bọn họ, sau khi tụ hợp, rồi cùng nhau thăm dò chiến trường thời viễn cổ."
"Được! ! !" Lâm Phong gật đầu.
Lạc Khuynh Thành lấy ra định vị châu, phát hiện hai người đồng đội khác, Thượng Quan Hồng và Kim Cương đã ở cùng một chỗ.
Hơn nữa cách mình không xa.
Có lẽ là trong khoảng thời gian bị lâm vào đầm lầy, định vị châu không thể hiển thị vị trí.
Hai người kia liền trước một bước tụ hợp…
Bạn cần đăng nhập để bình luận