Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 175: Tránh ra (length: 7865)

Dưới lầu các nhà họ Chu.
Thị nữ Tiểu Thanh ngồi xổm trên mặt đất, dùng cành cây nhàm chán vẽ các vòng tròn.
Mỗi ngày nàng đều sẽ đến nơi này trông một lúc.
Nếu có người đến, liền kịp thời lên tiếng nhắc nhở tiểu thư.
Chu Linh Tuyết đang ở trên lầu các nói lời từ biệt cuối cùng với Lâm Phong.
Tiểu Thanh vừa vẽ vòng, vừa nghĩ.
Hôm nay tiểu thư liền phải đưa tiễn vị công tử kia.
Ai ~~~ thật sự là đáng tiếc.
Nhìn ra tiểu thư có vẻ cực kỳ thích hắn.
Nếu có thể tỉnh lại, mang tiểu thư rời đi thì tốt.
Tiểu thư nhất định sẽ rất vui vẻ.
So với gả cho Đường gia đại thiếu gia.
Vị công tử đang ngủ say trên lầu các, tựa hồ càng được Chu Linh Tuyết và Tiểu Thanh hoan nghênh.
Tiểu Thanh nghĩ rất nhập thần.
Ngay cả việc Chu Thiết Hùng mang theo Đường đại thiếu, cùng hộ đạo của hắn đến, cũng không chú ý.
Đến khi nghe thấy tiếng bước chân, Tiểu Thanh mới ngẩng đầu.
Nhìn thấy lão gia mang theo hai người lạ mặt, chạy đến trước mặt.
Sợ hãi đứng bật dậy.
"Lão... Lão... Lão gia!"
"Tiểu thư đâu?" Chu Thiết Hùng hỏi.
"Tiểu thư ở..."
Trả lời được một nửa, Tiểu Thanh đột nhiên nhớ ra, tiểu thư vẫn còn ở trong phòng mình cáo biệt với vị công tử đang ngủ say kia!
Lập tức trong lòng hoảng hốt.
"Tiểu... Tiểu thư... Không... Không có ở... Không... Không đúng... Tiểu... Tiểu thư... Chính... Đang ở..."
Lắp bắp hồi lâu, một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
Dù sao tuổi còn nhỏ.
Chưa từng trải qua việc đời.
Gặp phải tình huống đột ngột như vậy.
Đầu óc rối như tơ vò.
Trong nhất thời không biết phải làm sao bây giờ.
Nếu sớm chút phát hiện Chu Thiết Hùng dẫn người đến, có lẽ sẽ không khẩn trương như thế.
Chu Thiết Hùng thấy Tiểu Thanh như vậy, còn tưởng là Chu Linh Tuyết chạy đi đâu!
Trong lòng cũng giật mình.
Giọng điệu tức khắc tăng thêm không ít.
"Mau nói! Tiểu thư ở đâu?"
Lần đầu tiên thấy lão gia tức giận như vậy.
Tiểu Thanh sắp sợ quá mà khóc, đầu óc trống rỗng.
Quên cả việc mình bây giờ nên lớn tiếng nhắc nhở tiểu thư.
Một bên Đường đại thiếu đã đợi không kiên nhẫn được nữa.
Đã ở nơi vị hôn thê Chu Linh Tuyết ở, vậy trực tiếp lên tìm nàng là được.
Thân thể nhảy lên, liền đến trên lầu các.
Hai chân giẫm lên sàn gỗ, phát ra tiếng động.
"Đông! ! !"
"Ai? Là Tiểu Thanh sao?" Từ gian phòng trong cùng nhất truyền ra một thanh âm thanh tịnh.
Đường đại thiếu cũng không trả lời.
Hướng về phía gian phòng phát ra âm thanh đi tới.
Sau khi đến, trực tiếp đẩy cửa phòng ra đi vào.
Lúc này, một nữ tử bước ra từ khuê phòng khiến cho hai mắt hắn sáng lên.
Thật là một người phụ nữ xinh đẹp.
Quả nhiên như lời đồn.
Có vẻ đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.
Thậm chí, theo Đường đại thiếu nhìn thấy, còn hơn cả những lời đồn.
Là mẫu người hắn thích.
Chu Linh Tuyết nhìn thấy một nam tử xa lạ, lập tức lên tiếng chất vấn: "Ngươi là ai?"
Vừa nãy nàng nghe phía bên ngoài có tiếng động, hỏi một câu có phải Tiểu Thanh hay không, không thấy trả lời nên vội vàng đi tới.
Không ngờ lại xuất hiện một nam tử xa lạ.
Tiểu Thanh đang làm gì vậy?
Sao lại để người lạ lên lầu các?
Đường đại thiếu vừa mới chuẩn bị nói chuyện.
Ừm?
Khóe mắt liếc thấy trên giường phía sau nữ tử, tựa hồ có một bóng người nằm.
Khuê phòng của vị hôn thê.
Sao có thể có người khác được?
Nữ thì không nói làm gì.
Nếu là nam.
Chẳng phải là còn chưa về nhà chồng, liền tặng cho chính mình cái sừng sao?
Thân làm Đường gia đại thiếu, làm sao nhịn được.
Bước nhanh hướng về phía khuê phòng sau lưng Chu Linh Tuyết.
Đầu tiên muốn xác định, người trên giường là nam hay nữ.
Chu Linh Tuyết thấy đối phương không nói gì, còn trực tiếp xông vào, lập tức đưa tay ngăn lại, quát lớn: "Ai cho phép ngươi đến đây? Cút ra ngoài cho ta!"
Đường đại thiếu liếc Chu Linh Tuyết một cái.
"Ngươi kêu ta lăn?"
"Ở đây còn có người khác sao?" Chu Linh Tuyết không hề yếu thế đối mặt.
"Ta có thể lăn! Chỉ sợ ta lăn rồi, Chu gia các ngươi sẽ vội vàng tới cửa cầu ta!"
"Cầu ngươi? Chuyện đó không thể nào, ngươi bây giờ liền lăn đi, ta cam đoan Chu gia sẽ không cầu ngươi, chúng ta Chu gia không tiện như vậy." Chu Linh Tuyết nghiêm nghị nói.
Kỳ thật, với sự thông minh tài trí của nàng, đã đoán được thân phận của người này.
Sẽ đến Chu gia, còn có thể dễ dàng tiến vào lầu các, nói ra những lời tự tin như vậy, chỉ có một người.
Đó chính là vị hôn phu mình chưa từng gặp mặt, Đường gia đại thiếu.
Nhưng Chu Linh Tuyết không thể biểu hiện ra ngoài.
Bây giờ nhất định phải chọc giận hắn, để hắn tức giận rời đi.
Cùng lắm thì sau hôm nay, mình sẽ đến Đường gia xin lỗi là được.
Tuyệt đối không thể để Đường gia đại thiếu phát hiện trên giường có một người đàn ông.
Bản thân lại còn ở trong đó lâu như vậy.
Đây chẳng phải là bắt gian tại giường sao?
Một khi bị phát hiện.
Không chỉ là vấn đề danh tiếng của mình, mà toàn bộ Chu gia cũng sẽ bị liên lụy.
"Ngươi nhất định muốn ta rời đi? Chu gia sẽ không tới cầu ta?"
"Xác định! ! ! Đây là nhà họ Chu ta, dù ngươi là ai, đều cút ra ngoài cho ta, ta nhìn thấy ngươi đã thấy buồn nôn rồi."
Vì chọc giận Đường đại thiếu bỏ đi, Chu Linh Tuyết cũng coi như là hao tổn tâm tư.
Dù sao ý nghĩ của nàng là.
Dù là hôm nay làm mất lòng Đường đại thiếu, cũng không thể để hắn biết trên giường có một người đàn ông.
Đắc tội còn có khả năng cứu vãn.
Bị phát hiện, liền triệt để xong.
Hỏi có người đàn ông nào sẽ chấp nhận vị hôn thê chưa gả đã riêng tư gặp người đàn ông khác?
Đặc biệt là thế lực như Đường gia.
Coi trọng mặt mũi gia tộc hơn cả.
Cho dù bản thân trong sạch, căn bản không có khả năng cùng người đàn ông hôn mê làm chuyện gì bất thường, nhưng Đường đại thiếu có tin không? Đường gia có tin không?
Sẽ không!
Bọn họ sẽ chỉ cho rằng mình không biết kiềm chế.
Sau đó lấy cớ này làm điểm đột phá, gây khó dễ cho Chu gia.
Đã làm sai trước, tự biết đuối lý, Chu gia khó lòng chống đỡ.
"Tốt lắm! Nhớ kỹ lời ngươi nói, Chu Linh Tuyết, ta hy vọng lần sau gặp mặt, ngươi còn có thể khí phách như vậy." Đường đại thiếu thật sự tức giận.
Là đại thiếu gia Đường gia, khi nào phải chịu loại tức giận này.
Hắn nhất định sẽ làm cho Chu Linh Tuyết quỳ trước mặt hắn cầu xin tha thứ.
"Ta Chu Linh Tuyết dám làm dám chịu! Làm phiền ngươi hiện tại cút ra ngoài cho ta."
"Ta sẽ đi!"
Nghe được câu này, Chu Linh Tuyết vừa thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả lời tiếp theo của Đường đại thiếu, khiến nàng sợ đến toàn thân run lên.
"Nhưng trước khi đi, ta muốn xem người nằm trên giường ngươi là ai!"
"Cái... Cái... Cái gì người? Ta... Trên giường của ta căn bản không có người, ngươi... Ngươi đừng có nói hươu nói vượn, hãm hại ta." Chu Linh Tuyết rõ ràng có chút hoảng.
Nói chuyện cũng lắp bắp.
Nào còn vẻ hung hăng vênh váo lúc nãy.
"Hừ ~~~ có người hay không, ta xem sẽ biết! Tránh ra! ! !"
Đường đại thiếu nói xong liền muốn xông vào trong.
"Đây là khuê phòng của ta, đàn ông không được vào!" Chu Linh Tuyết chết sống không cho.
"Ta là vị hôn phu của ngươi!" Đường đại thiếu tức giận nói.
"Ngươi dựa vào cái gì chứng minh ngươi là vị hôn phu của ta? Cho dù là vị hôn phu của ta, trước khi ta chưa gả cho ngươi, ngươi cũng không thể vào."
"Ngươi tránh ra cho ta!"
"Không cho! ! !"
"Lại không tránh ra, đừng trách ta không khách khí!"
"Không cho chính là không cho! Ta xem ngươi không khách khí như thế nào, một người đàn ông to lớn, lại tính toán chi li với một tiểu nữ tử như ta, truyền ra ngoài cũng không sợ mất mặt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận