Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 574: Tam sư huynh Ngụy Tu Hiền (length: 8277)

Tào Lượng đi tới mật thất của Tào gia.
Bên trong ngồi một vị lão nhân uy nghiêm.
Hắn chính là chủ nhà họ Tào, Tào Chính Đức.
Đồng thời cũng là người mạnh nhất Tào gia.
Tu vi đạt tới đỉnh phong Đại La Kim Tiên.
"Gia gia! Ngài tìm ta?" Tào Lượng cung kính hỏi thăm.
"Ngồi!" Tào Chính Đức ra hiệu hắn ngồi xuống.
Tào Lượng ngồi ở một bên, chờ đợi gia gia mở miệng.
"Tiểu Lượng, ngươi nên nghe nói rồi a!"
"Nghe nói rồi!" Tào Lượng tự nhiên biết rõ Tào Chính Đức nói là chuyện gì.
Có thể khiến Tào gia coi trọng, cũng chỉ có chuyện phủ chủ Thiên Sách phủ Lý Ngọc Lương thu đồ đệ.
"Ngươi chuẩn bị làm thế nào?"
"Ta có thể làm thế nào? Tiên Tôn thu đồ đệ, không phải ta có thể ngăn cản cùng can thiệp." Tào Lượng cười khổ.
Tại trước mặt gia gia, hắn cũng không dám mắng Lý Ngọc Lương, cũng không dám biểu hiện ra cảm xúc phẫn nộ.
Người ngay cả tâm tình của mình đều không khống chế nổi, không có tư cách nhận được sự bồi dưỡng trọng điểm của Tào gia.
"Tiểu Lượng, gia gia sợ ngươi chịu không được đả kích, làm ra chút chuyện không lý trí." Tào Chính Đức lo lắng nói.
Vì bái nhập môn hạ Lý Ngọc Lương của Thiên Sách phủ, Tào Lượng đã bỏ ra quá nhiều.
Đột nhiên bị một người hạ giới nhanh chân đến trước, mặc cho ai cũng sẽ không chịu nổi.
Cũng may.
Biểu hiện của Tào Lượng, khiến cho Tào Chính Đức cảm thấy vui mừng.
"Sẽ không, gia gia, ta tự biết mình, Thiên Sách phủ không phải là Tào gia chúng ta dám trêu chọc." Tào Lượng trầm thấp trả lời.
"Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, yên tâm, chuyện này ta sẽ nghĩ biện pháp."
"Gia gia có biện pháp gì?" Tào Lượng tinh thần phấn chấn.
"Trước kia ta vẫn cho rằng Ngọc Lương Tiên Tôn sẽ không thu thêm đệ tử nữa, cho nên mới đối với ngươi làm như không thấy, hiện tại hắn đã có thể thu vị đệ tử thứ bảy, như vậy liền có thể thu vị thứ tám, Tào gia muốn sống sót trong loạn thế sau này, nhất định phải cùng Thiên Sách phủ chặt chẽ buộc chung một chỗ, để ngươi bái nhập môn hạ Ngọc Lương Tiên Tôn, là lựa chọn tốt nhất."
"Gia gia ngài ý là có thể giúp ta bái nhập môn hạ Ngọc Lương Tiên Tôn?"
"Đúng! Vì Tào gia, ta liền tính đánh cược tấm mặt mo này, cũng phải cầu Ngọc Lương Tiên Tôn thu ngươi làm đồ." Tào Chính Đức vẻ mặt thành thật.
"Tạ ơn gia gia! Thế nhưng là Ngọc Lương Tiên Tôn sẽ đáp ứng sao?" Tào Lượng không chắc chắn hỏi.
Mặc dù biết tiên tổ Tào gia có ân với Thiên Sách phủ.
Nhưng cũng không rõ cụ thể chuyện như thế nào.
"Lúc Ngọc Lương Tiên Tôn còn trẻ, tiên tổ Tào gia ta từng giúp đỡ hắn, lúc ấy để tỏ lòng cảm tạ, đã tặng cho Tào gia một tín vật, sau đó dưới sự dẫn dắt của Ngọc Lương Tiên Tôn, Thiên Sách phủ quật khởi, Tào gia đến đây, được Thiên Sách phủ che chở, vẫn chưa từng đưa ra món tín vật kia, lần này nên vận dụng đến thời điểm, chỉ cần đưa ra tín vật, tin tưởng Ngọc Lương Tiên Tôn sẽ đáp ứng thu ngươi làm đồ." Tào Chính Đức giải thích.
"Thật sao?" Tào Lượng mừng rỡ trong lòng.
Không thể thành vị đệ tử thứ bảy của Lý Ngọc Lương, thì trở thành vị trí thứ tám cũng được.
Dù sao chỉ cần có thể bái nhập môn hạ của hắn là được.
"Chuyện này ta còn có thể lừa ngươi được sao?" Tào Chính Đức mỉm cười.
"Vậy tại sao gia gia không đưa ra tín vật sớm một chút?" Tào Lượng nghi hoặc.
"Sớm đưa ra, ngươi liền không chắc có thể bái nhập môn hạ Ngọc Lương Tiên Tôn rồi."
"Tại sao?" Tào Lượng không hiểu.
"Ngươi nghĩ một chút xem, Ngọc Lương Tiên Tôn đã lâu không thu đệ tử, nhỡ đâu hắn lấy lý do bản thân đời này không thu đệ tử nữa để từ chối thì làm thế nào? Hiện tại hắn đã thu, thì không còn lý do gì để từ chối nữa."
"Thì ra là thế!" Tào Lượng bừng tỉnh.
Nghĩ đến giấc mộng của mình sắp trở thành hiện thực, hắn liền kích động không thôi.
Một khi trở thành đệ tử của Tiên Tôn, thân phận sẽ theo nước lên thì thuyền lên.
Tiên Quân bình thường cũng không dám chọc hắn.
Đây chính là uy hiếp của Tiên Tôn.
Tiên Quân và Tiên Tôn, nhìn như hai cảnh giới liền nhau, thực lực lại khác biệt nhau một trời một vực.
Chuyện phủ chủ Thiên Sách phủ Lý Ngọc Lương thu đồ đệ, gây ra động tĩnh không nhỏ tại Tiên Triều.
Dù sao đó cũng là một vị Tiên Tôn.
Thêm việc người được thu nhận là người hạ giới.
Càng khiến nhiều người chú ý.
Mọi người đều đang suy đoán, rốt cuộc cái tên Lâm Phong này là người thế nào, một người hạ giới, tu vi mới chỉ là nửa bước Tiên Nhân cảnh, thế mà có thể làm lay động được Ngọc Lương Tiên Tôn?
Phải biết, sáu vị đệ tử của Lý Ngọc Lương, đều là những thiên tài hàng đầu Tiên giới.
Trong đó Hàn Tuyết Nhu và Ngụy Tu Hiền lại càng sớm đột phá đến cảnh giới Tiên Quân.
Bốn vị đệ tử còn lại, cũng đều là Đại La Kim Tiên.
Thân là phủ chủ Thiên Sách phủ, một đại nhân vật cảnh giới Tiên Tôn.
Những thiên kiêu muốn bái nhập môn hạ Lý Ngọc Lương ở Tiên Triều nhiều vô kể.
Kết quả hắn lại bỏ qua nhiều thiên tài ở Tiên giới như vậy mà không thu, đột nhiên lại thu một người hạ giới nửa bước Tiên Nhân cảnh, điều này thực sự khiến người ta tò mò.
Khi còn một tháng nữa là đến đại điển thu nhận đệ tử.
Lâm Phong đang ở tại Tiêu Dao phong thì đón tiếp một vị quý khách.
Tam sư huynh Ngụy Tu Hiền.
Một cường giả cảnh giới Tiên Quân.
Khác với ba vị sư huynh còn lại.
Ngụy Tu Hiền lớn lên rất nhã nhặn.
Sạch sẽ, nho nhã.
Trông rất ôn nhuận nho nhã.
Trên người hắn, Lâm Phong nhìn thấy một chút bóng dáng của sư tôn.
Đặt ở Địa Cầu, quả thực là một tiểu bạch kiểm, chắc chắn được mấy bà phú bà yêu thích.
Vừa gặp mặt, Ngụy Tu Hiền đã lộ ra nụ cười.
"Tiểu sư đệ, sư tôn đúng là rất lâu không thu đệ tử, Tiên Triều có rất nhiều thiên kiêu muốn bái nhập môn hạ sư tôn, đều không thành công, nói cho Tam sư huynh biết xem, rốt cuộc ngươi đã làm thế nào cảm động được sư tôn?"
"Tam sư huynh, ta mà nói ta không biết, ngươi có tin không?" Lâm Phong thành thật trả lời.
Hắn thực sự không biết.
Trước khi đến Tiên giới, còn tưởng rằng là do thiên phú của mình quá cao, nên sư tôn yêu quý nhân tài.
Đến Tiên Triều mới phát hiện.
Người có thiên phú so với mình nhiều vô kể.
Đặc biệt là sau khi xem sách hai tháng.
Mới biết rõ tại Tiên giới.
Có người vừa sinh ra đã ở cảnh giới Thoái Phàm.
Chưa đến trăm tuổi đã vượt qua Đăng Tiên cảnh, đạt tới nửa bước Tiên Nhân.
Trước ba trăm tuổi đã thành tựu Tiên Nhân cảnh.
So sánh lại.
Mình mấy trăm tuổi rồi, vẫn là nửa bước Tiên Nhân cảnh, đến khi nào có thể đột phá Tiên Nhân cảnh vẫn còn chưa biết, thật sự có chút khó nói.
Lâm Phong cũng bực mình.
Sư tôn tại sao lại muốn thu mình làm đồ đệ?
Chẳng lẽ chỉ vì mình học được tiên nhân chỉ đường thôi sao?
Hay là có nguyên nhân khác?
"Ta tin! ! !" Ngụy Tu Hiền gật gù.
"Tam sư huynh thật sự tin?" Lâm Phong có chút bất ngờ.
"Tin chứ! Sư tôn chính là cường giả cảnh giới Tiên Tôn, những việc ngài làm, sao mà chúng ta, những người làm đệ tử như thế này, có thể đoán được? Bất quá tiểu sư đệ, việc sư tôn thu ngươi làm đồ đệ, nói rõ ngươi có điểm gì đó thích hợp, hoặc là ở một phương diện nào đó được lão nhân gia người coi trọng, bởi vì sư tôn từ trước tới giờ không thu đồ phế vật."
"Ừ, ta hiểu rồi!"
Điểm này Lâm Đông lại rất đồng tình.
Sáu vị đệ tử, hai vị Tiên Quân, bốn vị Đại La Kim Tiên.
Hỏi xem ai là đồ bỏ đi?
Nhìn hiện tại, cũng chỉ có mỗi mình tên tiểu sư đệ này là phế vật.
Bất quá Lâm Phong cũng không thể thừa nhận.
Bản thân chỉ mới nhập môn mà thôi.
Chỉ cần cho hắn chút thời gian.
Lâm Phong tự tin sẽ không thua kém bất kỳ ai.
Bao gồm cả Tam sư huynh trước mắt và cả vị đại sư tỷ chưa từng gặp mặt kia.
"Tiểu sư đệ, mặc kệ sư tôn vì lý do gì mà thu ngươi làm đồ, ngươi đều phải cố gắng tu luyện, không được làm mất mặt sư tôn, ở Tiên Triều, có rất nhiều người đang muốn xem sư tôn chê cười, ngươi không thể trở thành điểm đột phá."
"Ta biết! Ta sẽ cố gắng."
"Được rồi, tiểu sư đệ, ta phải đi đây, mới vừa về Thiên Sách phủ gặp qua sư tôn, liền không kịp chờ đợi đến thăm ngươi một chút, đã rất lâu không trở lại, còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, sẽ không quấy rầy ngươi." Ngụy Tu Hiền chuẩn bị cáo từ.
"Tam sư huynh sau này thường đến."
"Sẽ! Ngươi có gì không hiểu có thể đến Phiêu Miểu phong tìm Tam sư huynh, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ta ở đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận