Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 109: Kiếp nạn (length: 8072)

Lãnh Hàn Sương thay đổi.
Bị Lâm Phong nhìn thấy.
Bất quá hắn không vạch trần.
Sư thúc đã chọn giấu diếm.
Bản thân hỏi lại sẽ làm đối phương khó xử.
Chi bằng không hỏi.
Thông qua đường khác đi tìm hiểu.
Nhưng mà nghĩ nửa ngày.
Lâm Phong mới phát hiện, vòng tròn của bản thân quá nhỏ bé.
Hằng năm ở tại Cô Tồn Phong, tiếp xúc người càng thêm ít ỏi.
Chỉ có Thần Tiêu bảy kiếm hơi quen thuộc một chút.
La Vân Thiên là chưởng giáo tông chủ, sự vụ bận rộn, đi tìm hắn hiểu rõ hình như không quá thích hợp.
Mấy vị khác, tìm ai tốt hơn đây?
Càng nghĩ, Lâm Phong cuối cùng khóa mục tiêu vào Liễu Hồng Loan Liễu sư thúc.
Liễu sư thúc là sư muội Tô Hề Dao sư tôn.
Mình có thể tiện thể xem sư muội thế nào.
Đã lâu không gặp, hắn vẫn rất nhớ tiểu nha đầu.
Thế là liền trực tiếp đến Triêu Hà phong.
Qua sư đệ canh gác thông báo, thành công gặp được Liễu Hồng Loan.
"Lâm Phong ra mắt Liễu sư thúc!!!" Lâm Phong hai tay ôm quyền, cung kính nói.
"Lâm sư điệt không cần khách sáo, có chuyện gì cứ nói thẳng!"
Liễu Hồng Loan cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi ý đồ đến của Lâm Phong.
Gần đây Thần Tiêu Kiếm Tông bận như mớ bòng bong, nàng cũng không có tâm tư lãng phí thời gian với Lâm Phong ở đây.
"Liễu sư thúc, sư muội bây giờ khỏe không?" Lâm Phong hỏi.
Liễu Hồng Loan ngẩn ra.
Tô Hề Dao đã bị tông môn đưa đi, chẳng lẽ Lâm Phong không biết sao?
À! Phải rồi!
Nàng nhớ ra.
Lâm Phong một mực ở Cô Tồn Phong, gần như không tiếp xúc ngoại giới, biết mới là lạ.
Xem ra, việc Vô Cực đạo nhân dẫn Vô Cực đạo nhân muốn tấn công tông môn, Lâm Phong cũng không biết.
Có nên nói cho hắn?
Thôi vậy, không biết thì cứ không biết!
Nói cho hắn cũng vô dụng.
Chỉ thêm phiền phức thôi.
"Hề Dao rất tốt!" Liễu Hồng Loan trả lời.
"Liễu sư thúc, ta muốn gặp sư muội, có được không?"
"Hề Dao đang bế quan, hay là không nên quấy rầy thì hơn."
"Vậy ta khi nào có thể gặp nàng?"
"Nửa tháng nữa!"
Liễu Hồng Loan vừa nói xong, lập tức ý thức thời gian không đúng, vội đổi giọng.
"Không đúng! Một tháng, khoảng một tháng nữa có thể gặp."
Nàng nghĩ nghĩ.
Thời gian Vô Cực đạo nhân tuyên bố tiến công tông môn, không còn đủ một tháng.
Tông môn nếu trụ vững, khoảng một tháng sau các đệ tử chân truyền cũng gần như nên trở về rồi.
Nếu không trụ được, những người ở lại, có thể sống sót chỉ sợ không có mấy ai.
Bản thân coi như cao tầng của Thần Tiêu Kiếm Tông, khả năng sống hay chết cũng khó nói, cũng không cần giải thích nhiều với Lâm Phong như vậy.
"Liễu sư thúc!!!" Lâm Phong kêu.
"Ừ? Sao vậy?" Liễu Hồng Loan đáp, lòng hơi bất an.
Vừa nghĩ đến cường giả thập cảnh thứ nhất Ly Châu, sắp đến Thần Tiêu Kiếm Tông, lòng nàng liền rối bời.
Cảm giác muốn ra tay diệt địch nhưng không cứu vãn được này, thật sự rất khó chịu.
"Tông môn có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Không có mà! Tông môn rất tốt, ngươi đừng đoán mò!"
"Liễu sư thúc, người đừng gạt ta, vừa rồi Lãnh sư thúc đến Cô Tồn Phong, nói nàng không có thời gian, để ta đi La Phù quận giúp nàng làm ít việc, cụ thể việc gì thì không nói, qua trạng thái của Lãnh sư thúc và người có thể thấy, tông môn chắc chắn đã xảy ra chuyện." Lâm Phong không che giấu, nói thẳng nghi vấn trong lòng.
Liễu Hồng Loan nghe xong liền biết Lãnh Hàn Sương muốn bảo vệ Lâm Phong, nên để hắn rời tông môn vào thời điểm này.
La Phù quận là quận xa Thần Tiêu Kiếm Tông nhất, đợi Lâm Phong từ đó trở về, tất cả đã kết thúc.
Nàng cũng hiểu cách làm của Lãnh Hàn Sương.
Dù sao năm đó đại sư huynh Tô Mộ Bạch đưa Lâm Phong về, vẫn là đứa trẻ trong tã lót.
Sau đó đại sư huynh lại rời tông tìm cách giải quyết căn cơ bị tổn hại, giao phó Lâm Phong cho Lãnh Hàn Sương và mình.
Liễu Hồng Loan cũng chăm sóc qua hai ngày, thấy quá phiền phức, liền trực tiếp giao cho Lãnh Hàn Sương chăm sóc.
Thực ra Lâm Phong khi còn nhỏ cũng không quấy.
Ngoài lúc đói và bài tiết sẽ khóc, bình thường cơ bản không khóc không nháo, tỉnh ngủ liền mở to đôi mắt nhìn chằm chằm nóc nhà.
Có thể nói Lâm Phong lớn lên được, Lãnh Hàn Sương phải có một nửa công lao.
Tình cảm tự nhiên rất sâu nặng.
Về sau theo Lâm Phong chậm rãi lớn lên, sinh hoạt có thể tự lo, mới sống một mình ở Cô Tồn Phong.
Có lẽ Lâm Phong không nhớ chuyện hồi bé.
Nhưng Lãnh Hàn Sương thì nhớ rất rõ, Lâm Phong đã lớn lên từng giờ từng phút trong lòng nàng.
Hai người thỉnh thoảng tán gẫu về Lâm Phong, Lãnh Hàn Sương còn lộ ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Không có thiên phú thì không đáng sợ.
Đáng sợ là không có thiên phú mà còn không cố gắng.
Rõ ràng Lâm Phong trong mắt các nàng là thuộc loại thứ hai.
Đã Lãnh Hàn Sương không nói, còn tìm cách bảo vệ Lâm Phong, để Lâm Phong rời đi, Liễu Hồng Loan đương nhiên không thể nói.
"Lâm Phong, ngươi đừng hỏi nữa, việc Lãnh sư thúc sắp xếp ngươi đi làm, ngươi cứ đi là được, chuyện khác không phải việc ngươi nên hỏi."
"Sao ta không thể hỏi? Chuyện nhỏ không đến mức để Lãnh sư thúc điều ta đi, chắc chắn là đại sự, mong Liễu sư thúc cho biết chi tiết, Lâm Phong vô cùng cảm kích." Lâm Phong nói xong hai tay ôm quyền, hướng về phía Liễu Hồng Loan cúi đầu làm một đại lễ.
"Không phải ta không muốn nói, mà Lãnh sư thúc của ngươi đã không nói, nếu ta nói, nàng chắc chắn sẽ trách ta, ngươi muốn biết rõ vẫn là đi hỏi nàng đi!" Liễu Hồng Loan rất khó xử.
"Nếu có thể từ Lãnh sư thúc có được đáp án, ta cũng không đến hỏi người rồi! Liễu sư thúc, nếu người không nói, ta chỉ có thể đi tìm chưởng giáo sư thúc hoặc ba vị sư thúc khác hỏi, ta tin họ chắc chắn sẽ nói cho ta."
"Ai~~~ Lâm Phong, ngươi hà tất phải như vậy? Một số việc biết rồi cũng không có ích cho ngươi." Liễu Hồng Loan thở dài.
Nàng biết với tính cách của mấy vị sư huynh kia, phần nhiều sẽ nói ra.
"Sư thúc, người cứ nói cho ta biết đi! Ta cam đoan sẽ không nói ra, Lãnh sư thúc cũng sẽ không biết là người nói, mọi người đều như vậy, ta còn có thể an tâm rời đi sao?" Lâm Phong cười khổ nói.
Liễu Hồng Loan càng không muốn nói, chứng tỏ sự việc càng lớn.
Hai vị sư thúc đều là cường giả thất cảnh, đều là cao tầng của Thần Tiêu Kiếm Tông, có thể khiến các nàng cảm thấy khó giải quyết, chỉ sợ không phải chuyện tầm thường.
"Nói cho ngươi cũng không phải là không được! Nhưng ngươi phải đáp ứng ta một chuyện."
"Đừng nói một chuyện, mười chuyện ta cũng đáp ứng." Lâm Phong không chút do dự nói.
"Ngươi biết rồi, liền lập tức nghe theo sắp xếp của Lãnh sư thúc, chạy đến La Phù quận."
"Được!!!" Lâm Phong gật đầu.
Biết trước rồi tính.
Không được thì đi La Phù quận một vòng rồi về, cũng không tính là thất hứa.
Liễu Hồng Loan dừng lại một chút, suy nghĩ kỹ mới mở miệng: "Lâm Phong, thực ra Lãnh sư muội cho ngươi đi La Phù quận, là để bảo vệ ngươi, bởi vì Thần Tiêu Kiếm Tông sắp đón một trận đại kiếp nạn, dù vượt qua cũng tổn thương nguyên khí nặng nề, một khi không vượt qua, rất có thể sẽ bị diệt tông."
"Tê~~~" Lâm Phong nghe vậy mở to mắt, ngược lại hít sâu một hơi, mặt đầy vẻ không tin.
Diệt tông?
Nói đùa cái gì?
Thần Tiêu Kiếm Tông là một trong tứ đại thế lực đỉnh cấp của Ly Châu.
Dù cho ba đại thế lực khác liên thủ, cũng không đến mức để Thần Tiêu Kiếm Tông diệt tông!
Huống chi Thanh Vân Tông và Thần Tiêu Kiếm Tông có quan hệ rất tốt, lẽ ra không thể làm phản mới đúng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận