Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 124: Biến hóa (length: 7763)

Lâm Phong nghe được tiếng sư muội Tô Hề Dao, không nhịn được mở mắt ra.
Kết quả thấy vẫn là một màu trắng xóa, tức thì lại nhắm lại.
Sau đó nghe thấy một mùi thơm.
Tô Hề Dao hẳn là thân thể trần trụi, trực tiếp tiến lên ôm lấy Lâm Phong, nghẹn ngào nói: "Đại sư huynh, ta tưởng không còn được gặp lại ngươi."
"Sư... Sư muội, ngươi nên mặc quần áo vào trước đã!" Lâm Phong do dự một lát rồi nói.
Tô Hề Dao lúc này mới để ý mình vậy mà không mặc quần áo, mặt trong nháy mắt đỏ bừng.
Vừa thấy Lâm Phong thì vui quá, căn bản không để ý tình huống của bản thân.
Nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường.
Nếu bị người đàn ông khác thấy thân thể trần, Tô Hề Dao chắc chắn không chấp nhận được.
Nhưng người này là Đại sư huynh thì không sao.
Dù sao khi còn bé cũng đâu phải chưa từng bị nhìn thấy.
Hơn nữa trong lòng nàng, bản thân sớm muộn gì cũng sẽ gả cho Đại sư huynh.
"Đại sư huynh, ngươi xem đi! Ta không ngại." Tô Hề Dao bên tai Lâm Phong dụ dỗ nói.
Lâm Phong nghe vậy bất giác nuốt một ngụm nước miếng.
Trong cơ thể có một cỗ dục vọng của đàn ông, đang rục rịch.
Chỉ là rất nhanh bị lý trí của hắn đè xuống.
"Sư muội, đừng như vậy, mặc quần áo tử tế trước đi, nếu không ta phải đi đấy."
"Được thôi!"
Tô Hề Dao đành buông Lâm Phong ra, ở trong phòng trong tủ tìm quần áo cũ của mình mặc vào.
Đây chính là gian phòng nàng từng ở, mấy năm gần đây đều ở Triêu Hà phong, rất ít khi trở về.
"Đại sư huynh, ta mặc xong rồi, nhưng quần áo hình như hơi chật."
Lâm Phong mở mắt ra.
Nhìn Tô Hề Dao, hai mắt tỏa sáng.
Nếu nói trước đây Tô Hề Dao là một nụ hoa sắp nở, thì hiện tại đã bắt đầu nở rộ.
Dù là chiều cao hay thân thể mỗi bộ phận, đều so với vài ngày trước phát triển tốt hơn rất nhiều.
So với Lãnh Hàn Sương kiểu nữ nhân trưởng thành thì vẫn còn kém một chút, nhưng so với Diệp Thanh Huyền thì cũng không thua bao nhiêu, thậm chí còn hơn.
Lâm Phong có chút buồn bực.
Chỉ có mấy ngày, sao sư muội lại thay đổi nhiều thế?
Cái luồng sức mạnh thần bí khổng lồ kia là gì?
Vì sao lại xuất hiện trong thân thể sư muội?
"Đại sư huynh, y phục này nhỏ quá, mặc vào người chật quá!" Tô Hề Dao bĩu môi.
"Sư muội, ngươi lớn rồi, quần áo hồi trước mặc tự nhiên không vừa người nữa." Lâm Phong nói.
"Thật hả? Ta lớn rồi hả? Vậy ta có thể gả cho Đại sư huynh chưa! Đại sư huynh trước đây đã nói, chờ ta trưởng thành sẽ cưới ta." Tiểu nha đầu tức khắc vui vẻ trở lại.
"Khụ khụ ~~~"
Lâm Phong bị sặc nhất thời câm lặng.
Tô Hề Dao hồi bé hàng ngày đòi gả cho hắn.
Biết làm sao giờ?
Chỉ có thể dỗ dành, nói chờ nàng lớn sẽ cưới.
Chẳng phải là bất đắc dĩ sao?
Ai ngờ nha đầu này đến giờ vẫn còn nhớ rõ mồn một.
Hễ chút là nói ra.
Nói thật, Lâm Phong thật ra cũng rất cảm động.
Dù sao người mà hắn thể hiện ra chính là một tên phế vật từ đầu đến cuối, nếu là người khác, đã sớm tránh không kịp rồi, còn Tô Hề Dao lại không để ý chút nào.
Mặc kệ hắn là thiên tài hay phế vật, nàng đều vẫn thích như thế.
Ai mà chẳng có tình cảm, Lâm Phong cũng không ngoại lệ.
Tiểu nha đầu thấy Lâm Phong im lặng hồi lâu, không khỏi hỏi: "Đại sư huynh, ngươi không phải là định nuốt lời chứ!"
"Không có không có! Sao lại thế? Ta nói chuyện luôn chắc chắn, chỉ là bây giờ chưa phải lúc thôi." Lâm Phong đáp.
"Vì sao?"
"Bởi vì... Bởi vì ngươi chỉ lớn về thể xác thôi, tuổi còn chưa lớn, không thể lấy chồng."
"Vậy ta bao nhiêu tuổi mới được gả cho ngươi?"
"Ít nhất hai mươi hai tuổi!"
Lâm Phong nói ra độ tuổi kết hôn hợp pháp ở Địa Cầu kiếp trước.
Hai mươi hai tuổi.
Tô Hề Dao tính nhẩm trong lòng.
Nàng cũng sắp hai mươi hai tuổi rồi.
Chỉ vài năm nữa sẽ được gả cho Đại sư huynh, thật tốt.
Thế là lại nở nụ cười vui vẻ.
"Đại sư huynh, vậy chúng ta coi như định rồi nhé, chờ ta hai mươi hai tuổi thì gả cho ngươi, không cho đổi ý."
"Được! Quyết định! Không đổi ý." Lâm Phong quả quyết trả lời.
Trước đây Tô Hề Dao còn là mỹ nhân tàn phế, Thần Tiêu Kiếm Tông đã có không ít đệ tử chân truyền nhòm ngó nàng.
Bây giờ thân thể phát triển thế này, chắc chắn còn được săn đón hơn nữa.
Cưới một người đẹp cực phẩm về mọi mặt như vậy, chỉ vì chút lơ là, cũng là không tôn trọng Tô Hề Dao.
Lâm Phong cũng không phải không muốn.
Chỉ là cảm thấy rất khó chịu.
Tô Hề Dao không chỉ là do hắn chứng kiến trưởng thành, mà còn do một tay hắn nuôi nấng.
Nếu mà cưới nha đầu ấy về.
Luôn cảm thấy như là chơi trò nuôi dưỡng.
Ai ~~~ Cứ lần lữa được thì hay.
Lâm Phong trong lòng thầm nghĩ.
Chờ đến lúc tâm lý thay đổi thì hãy tính.
Đến lúc đó có lẽ sẽ không cảm thấy không tự nhiên nữa.
"Sư muội, lần này tỉnh lại ngươi có cảm giác gì đặc biệt không?" Lâm Phong quay về chủ đề chính.
Hiện tại hắn muốn biết luồng sức mạnh thần bí trong cơ thể Tô Hề Dao là từ đâu mà có, vì sao lại bảo vệ sư muội.
Chứ không lẽ tự dưng mà có?
Nếu như sư tôn Tô Mộ Bạch còn ở đây, chắc sẽ biết câu trả lời, nhưng cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa tìm được cách nào cứu tỉnh sư tôn, nhiều nhất cũng chỉ có thể tạm thời ổn định để tình hình không tệ hơn.
Cảm giác đặc biệt?
Tô Hề Dao cẩn thận cảm nhận một lượt.
"Nếu nói cảm giác đặc biệt, thì đúng là có một chút."
"Là gì?" Lâm Phong truy hỏi.
"Giống như có chút khai khiếu vậy, đầu óc rõ ràng hơn, trong người có sức lực dùng không hết, còn có một chút ký ức xa lạ..."
Tô Hề Dao đem cảm thụ chân thật sau khi huyết mạch phản tổ, toàn bộ không giấu giếm nói ra.
Đối với Lâm Phong, nàng không có bất cứ bí mật gì.
Sau khi huyết mạch phản tổ, sẽ xuất hiện ký ức xa lạ, đó là những thứ mà Hoàng Phủ nhất tộc in vào huyết mạch.
Ngoài ra, còn sẽ thức tỉnh năng lực thiên phú độc đáo của Hoàng Phủ nhất tộc.
Về phần Tô Hề Dao đã thức tỉnh năng lực thiên phú gì, thì cần nàng chậm rãi khám phá.
Nếu như huyết mạch phản tổ diễn ra trong Hoàng Phủ nhất tộc, sẽ có người chuyên môn chỉ đạo, rất nhanh có thể hoàn toàn nắm vững.
Đáng tiếc bên cạnh Tô Hề Dao không những không có người Hoàng Phủ nhất tộc nào chỉ dẫn, mà ngay cả người có chút hiểu biết cũng không có.
Lâm Phong đến thời gian này bất quá hơn hai mươi năm, vẫn luôn ở tại Cô Tồn Phong, làm sao hiểu được mấy cái này?
Cho nên chỉ có thể tự cô nàng mày mò.
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Phong tỉ mỉ kiểm tra cơ thể Tô Hề Dao một lượt, cũng không phát hiện bất kỳ điều gì khác thường, luồng sức mạnh thần bí kia cũng đã biến mất.
Ngay khi hắn hết cách thì Lãnh Hàn Sương đến Cô Tồn Phong.
Thấy Tô Hề Dao tỉnh lại, Lãnh Hàn Sương rất vui mừng.
Lâm Phong cho rằng, với kiến thức của Lãnh sư thúc, chắc sẽ hiểu một chút, kết quả là, về sự thay đổi xảy ra với cơ thể nha đầu, nàng cũng không tìm ra nguyên nhân.
Ly Châu có lẽ chưa bao giờ có chuyện tương tự như phản tổ huyết mạch.
Không có tư liệu tham khảo, tự nhiên là không thể khảo chứng.
Hai người vừa thương lượng, không tìm ra thì cũng đành vậy!
Dù sao không phải chuyện xấu là được.
Tô Hề Dao quả thực đã có thay đổi long trời lở đất.
Việc lĩnh ngộ sức mạnh ánh sáng không biết mạnh hơn trước gấp bao nhiêu lần.
Tu vi cũng tăng vọt lên cảnh giới thứ năm, đồng thời không để lại bất cứ di chứng nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận