Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 197: Hắc Thủy Trạch (length: 8715)

Trên biển mênh mông.
Bốn chiếc tàu hàng của nhà Chu hướng Trung Châu nhanh chóng chạy.
Có Lâm Phong, người tu vi đạt tới thập cảnh đỉnh phong, sức chiến đấu thẳng tiến thập nhất cảnh hậu kỳ, thậm chí là cường giả đỉnh phong hộ tống, gần như không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
Coi như gặp phải.
Cũng có thể bị hắn tùy tiện giải quyết.
Những lúc nhàm chán.
Lâm Phong bắt đầu tiếp tục tu luyện Cửu Chuyển Phân Thân Thuật.
Cửu U Thánh Chủ từng nói với hắn, Cửu Chuyển Phân Thân Thuật chính là bí thuật đứng đầu trên Thiên Cơ bảng, không biết đã bị bao nhiêu cường giả nhòm ngó.
Tu luyện tới đệ cửu chuyển.
Có thể phân ra chín cái phân thân.
Khái niệm gì?
Một bản thể, chín phân thân.
Cho dù đối mặt mười vị cường giả chiến lực tương đương, cũng có thể chiến thắng.
Dù sao bản thể và phân thân có tâm ý tương thông, phối hợp ăn ý tuyệt đối.
Thêm nữa, phân thân hoàn toàn có thể lấy thương đổi thương, lấy cái chết đổi chết.
Còn mười cường giả, mỗi người có tâm tư riêng, ai lại muốn hy sinh bản thân, làm lợi cho người khác?
Đó là điều không thể nào.
Người đều ích kỷ.
Đặc biệt là người tu đạo.
Hại mình lợi người là không thể làm.
Hại người lợi mình, ai nấy đều rất giỏi.
Chiến lực tương đương và tu vi đồng cấp là không giống nhau.
Cả hai không thể so sánh.
Nếu chỉ đơn giản là đồng cấp thì quá đơn giản.
Lâm Phong hiện tại tu vi là thập cảnh đỉnh phong, có thể dễ dàng chém giết năm, thậm chí nhiều hơn những người ở thập cảnh đỉnh phong. Hắn đồng cấp là thập cảnh đỉnh phong, nhưng chiến lực tương đương, chí ít cũng ở bậc Trung Châu thập kiệt.
Theo ý của Cửu U Thánh Chủ.
Nếu có thể tu luyện Cửu Chuyển Phân Thân Thuật tới đệ cửu chuyển, Lâm Phong có thể một mình đơn đấu toàn bộ Trung Châu thập kiệt, và còn giành chiến thắng.
Chưa từng nghe nói vị cường giả nào trong lịch sử Cửu Châu đại lục có thể đồng thời chiến thắng mười người chiến lực tương đương.
Nếu Lâm Phong làm được.
Đó sẽ là chuyện tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.
Đương nhiên, để làm được điều đó không dễ dàng.
Độ khó khi tu luyện Cửu Chuyển Phân Thân Thuật, khó hơn bất kỳ công pháp tuyệt kỹ nào.
Với thiên phú trấn áp một thời đại của Cửu U Thánh Chủ, cũng chỉ tu luyện được đến đệ tứ chuyển mà thôi.
Lâm Phong còn một chặng đường dài phải đi.
Luyện Hồn Châu sau khi hấp thụ xong thần hồn của Đường Hải thì quay về, giúp thần hồn Lâm Phong mạnh lên rất nhiều.
Hắn cảm thấy mình có thể tu luyện Cửu Chuyển Phân Thân Thuật đệ nhị chuyển.
Việc đầu tiên phải làm.
Vẫn là tách thần hồn ra.
Sau đó mới là quá trình diễn hóa.
Lâm Phong bế quan trên tầng cao nhất của tàu hàng.
Không gặp phải chuyện lớn gì, người nhà Chu cũng không làm phiền hắn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một tháng.
Hải thú không gặp, thời tiết cực đoan kiểu cuồng phong bão táp thì gặp mấy lần.
Đều bị tàu hàng chống đỡ.
Đang chạy trên mặt biển yên ả.
Đột nhiên, chiếc tàu hàng cuối cùng rung lắc dữ dội.
Đồng thời phát ra một tiếng động lớn.
"Ầm! ! !"
Ngay sau đó, lại thêm một tiếng nữa.
"Ầm ~ ầm ~ "
Người nhà Chu trên tàu lập tức hướng lên phía trước cầu cứu.
Chu Thiết Hùng lập tức tìm Chu Linh Tuyết, bảo nàng đi mời Lâm Phong hỗ trợ.
Chu Tỳ Hồng và Chu Tỳ Quân, hai vị cửu cảnh, đi đầu lặn xuống Vô Tận hải xem xét tình hình.
Kết quả phát hiện là một con Hải thú trông như cá mà không phải cá, đang hăng say va chạm vào tàu hàng.
Đáy tàu đã bị đâm thủng một lỗ hổng không nhỏ.
Hai người nổi giận.
Hàng hóa trên tàu, là toàn bộ gia sản của nhà Chu, là nền tảng để bọn họ đặt chân ở Trung Châu.
Là một gia tộc thương nhân, muốn đứng vững ở một nơi xa lạ, không có tiền vốn là không được.
Ba chiếc tàu chở hàng đằng sau kia, chính là vốn liếng của nhà Chu.
Giờ lại bị phá hủy một chiếc.
Chu Tỳ Hồng và Chu Tỳ Quân làm sao có thể không giận?
Hai người không để ý đến điều gì khác, trực tiếp xông về phía Hải thú.
Chủ yếu là do bọn họ cảm thấy thực lực của Hải thú không quá mạnh.
Nếu thực sự mạnh khác thường, hai người cũng sẽ không đi chịu chết.
Trận chiến lập tức nổ ra.
Hải thú cũng ở cửu cảnh.
Trong nước là địa bàn của Hải thú.
Nhưng Chu Tỳ Hồng và Chu Tỳ Quân cũng không phải hạng xoàng.
Hai bên đánh qua đánh lại.
Tạm thời ngăn được Hải thú tiếp tục phá hủy tàu.
Ngay lúc đánh nhau khó phân thắng bại.
Một đạo kiếm quang cắm vào.
Chém đôi Hải thú.
Máu tươi ngay lập tức nhuộm đỏ một vùng biển.
Chu Tỳ Hồng và Chu Tỳ Quân biết là Lâm Phong ra tay.
Một người kéo nửa thân xác Hải thú trở lại tàu.
Để có thể chứa được nhiều hàng hóa hơn.
Lần này đến Trung Châu, nhà Chu không chuẩn bị đồ ăn.
Thường thì thức ăn đều kiếm được trong Vô Cực hải.
Hải thú cũng là một loại đồ ăn.
Con Hải thú này đủ cho người nhà Chu ăn trong nửa tháng.
Đặt Hải thú lên tàu, hai người nâng một tấm ván gỗ đã chuẩn bị từ trước, lặn xuống nước, chặn lỗ thủng.
Người nhà Chu bên trong tàu bắt đầu sửa chữa.
Sau khi sửa xong, lại tống nước biển ra, lại có thể tiếp tục lên đường.
...
Trung Châu, Hắc Thủy Trạch.
Nằm ở phía tây Trung Châu.
Là một trong những cấm địa của Trung Châu.
Được tạo thành từ những cánh rừng và đầm lầy rộng lớn.
Diện tích còn rộng lớn hơn Ly Châu.
Nhìn từ trên không, Hắc Thủy Trạch quanh năm bao phủ trong sương mù, trông như chốn thần tiên.
Nhưng thực tế không phải như vậy.
Sương mù là một loại độc chướng khí.
Không có thuốc giải độc đặc chế, chỉ hít vào một hơi cũng đủ khiến người tu đạo dưới tam cảnh mất mạng.
Có thể thấy độ độc của nó lớn đến mức nào.
Động thực vật sống ở đây đều đã tiến hóa ra khả năng miễn dịch chướng khí.
Lúc này, ở sâu trong Hắc Thủy Trạch.
Một đám người toàn thân phủ áo đen, đang nhanh chóng di chuyển.
Chướng khí dường như không có tác dụng gì với bọn họ.
Trong đầm lầy cũng như đi trên đất bằng, đi nhanh như bay.
Đi khá lâu.
Đến trước một thung lũng.
Vào đáy cốc.
Một người trong đó lấy ra một tấm lệnh bài, ném lên không trung.
Lệnh bài lập tức phát ra ánh sáng.
Một lối vào kết giới hiện ra trước mặt mọi người.
Những người áo đen lần lượt bước vào kết giới, biến mất không thấy.
Một lát sau, khi người áo đen cuối cùng tiến vào, lối vào kết giới cũng biến mất, như chưa từng xuất hiện.
Trong suốt hành trình, những người áo đen không hề giao tiếp với nhau.
Bên ngoài kết giới là Hắc Thủy Trạch, một trong những cấm địa của Trung Châu.
Còn bên trong kết giới, lại là một thế giới khác, như chốn đào nguyên.
Bên trong không có đầm lầy, không có chướng khí.
Mà là những ngôi nhà gỗ, người qua lại náo nhiệt.
Thật khó tin.
Ở sâu trong Hắc Thủy Trạch, một trong những cấm địa của Trung Châu, lại có một nơi như vậy.
Hoàn toàn là hai nơi khác nhau so với Hắc Thủy Trạch đầy chướng khí độc hại.
Theo lẽ thường, sống ở nơi đào nguyên này, mọi người phải vui vẻ mới đúng.
Nhưng những người sống ở đây đều có vẻ mặt rất nghiêm nghị.
Hầu như ai nấy cũng đều vội vã, vẻ mặt có nhiều tâm sự.
"Hừ ~ a ~ hừ ~ a ~ "
Từng đợt âm thanh lớn truyền đến.
Đi theo âm thanh.
Là một thao trường lớn.
Vô số hài đồng đang đổ mồ hôi như mưa, rèn luyện thể chất.
Muốn trở thành người tu đạo, không chỉ cần có thiên phú cao, mà còn cần một thân thể tráng kiện.
Trí lực của trẻ dưới 10 tuổi có hạn, khó có thể hiểu được kiến thức tu đạo.
Trừ khi là những thiên tài có trí lực siêu phàm.
Nếu không cưỡng ép truyền kiến thức tu đạo cũng chỉ lãng phí thời gian.
Cho nên, trẻ dưới 10 tuổi chủ yếu là rèn luyện thân thể.
Sau 10 tuổi mới tiếp xúc đến kiến thức tu đạo, tiến hành tu luyện.
Những đứa trẻ ở thao trường, cơ bản đều từ 3 đến 10 tuổi.
Thật khó tưởng tượng.
Trong khi những đứa trẻ khác đang chơi đùa nghịch đất, thì chúng lại đang đổ mồ hôi như mưa luyện tập.
Tuy tuổi còn nhỏ.
Nhưng ai cũng đều chăm chỉ luyện tập.
Vẻ mặt rất kiên định.
Quần áo ướt đẫm mồ hôi cũng không hề để ý.
Dường như có một loại tín ngưỡng đang chống đỡ chúng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận