Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm

Thiên Phú Vô Địch Ta, Một Lòng Chỉ Nghĩ Sống Tạm - Chương 17: Nguy cơ (length: 9102)

Nghe được phía dưới có tiếng nước chảy, Lâm Phong không chút do dự nhảy xuống.
Tiến vào Cửu U bí cảnh thời gian một tháng này, hắn trên mặt đất đi theo Tiểu Khê lúc đầu phát hiện mà tiến lên, thực đã không biết đi bao xa.
Bây giờ Tiểu Khê biến thành dòng sông, đầm nước sâu cũng gặp phải rất nhiều, thủy chung đều không có tung tích Bỉ Ngạn Hoa.
Cái này khiến Lâm Phong bắt đầu đối với phán đoán của mình sinh ra hoài nghi.
Một mực đi theo thật có thể tìm được Bỉ Ngạn Hoa sao?
Bỉ Ngạn Hoa trời sinh thích lạnh, nước ngầm nhiệt độ khẳng định phải so trên mặt đất thấp hơn.
Bản thân theo sông ngầm tìm kiếm, có lẽ có thể tìm tới?
Chính là căn cứ vào cách nghĩ này, Lâm Phong mới tiếp tục nhảy đi xuống.
Càng xuống, tiếng nước chảy càng lớn.
Ước chừng hơn mười mét sau, rốt cuộc thấy được cảnh dưới chân.
Quả nhiên là một dòng sông ngầm, lượng nước rất lớn.
Hai chân giẫm trong nước, Lâm Phong lập tức cảm thấy cái lạnh thấu xương.
So trên mặt đất nhiệt độ thấp hơn nhiều.
Đây mới là nơi Bỉ Ngạn Hoa thích hợp sinh trưởng.
Âm u, ẩm ướt, rét lạnh.
Lâm Phong cảm giác một tháng qua hắn đều toi công bận rộn.
Sớm biết mình nên tìm kiếm sông ngầm trước tiên.
Đương nhiên hiện tại phát hiện cũng không muộn, khoảng thời gian Cửu U bí cảnh mở ra vẫn còn sớm.
Không có tâm tư xem xét nhện Dị thú trốn đi hướng nào, Lâm Phong giẫm trên mặt nước, theo dòng sông tiến xuống.
Đi khoảng mấy trăm mét sau.
"Hưu! ! !"
Một tiếng xé gió truyền đến.
Chỉ thấy một con Độc Xà toàn thân Phi Hồng, lớn cỡ ngón tay cái từ trong khe đá bắn ra, hướng Lâm Phong đánh tới, tốc độ nhanh chóng, gần như mắt thường khó nhận thấy, ngay cả không khí cũng rung động.
Lâm Phong tiện tay vừa nhấc.
Tiểu xà liền bị chộp trong tay, phát ra tiếng kêu không cam lòng.
"Tê tê tê . . ."
Giãy giụa một hồi, tiểu xà hướng về mu bàn tay Lâm Phong chuẩn bị cắn một hơi.
Kết quả một đạo kiếm khí chém đầu nó xuống.
Ném nửa thi thể trong tay đi, Lâm Phong lắc đầu tiếp tục tiến lên phía trước.
Đi được ước chừng mấy chục cây số, trong quá trình gặp rất nhiều sinh vật nhỏ dưới đất tập kích.
Sông ngầm dưới lòng đất không an toàn như trên mặt đất, thậm chí còn nguy hiểm hơn.
Đừng thấy chỉ là vài sinh vật nhỏ, tất cả đều mang kịch độc, chỉ cần sơ ý sẽ trúng độc ngay.
Tiến lên một lát, Lâm Phong từ xa trông thấy nhện Dị thú khổng lồ đang treo ngược trong bóng tối trên sông, dùng hai con mắt màu đỏ cảnh giác nhìn mình.
Đồng thời trong miệng còn phát ra tiếng cảnh cáo "Chi chi chi".
"Nể tình ngươi đã dẫn ta đến cái sông ngầm này, ta sẽ không giết ngươi, đi nhanh đi!" Lâm Phong nói với nhện Dị thú.
Nhưng mà đối phương vẫn cứ dõi theo hắn từng chút một.
Hiển nhiên nhện Dị thú này mặc dù sinh ra một chút linh trí, vẫn không thể nào hiểu được lời nói của Nhân Loại.
Thấy nhện Dị thú không lay chuyển trước lời mình, Lâm Phong cũng không hiểu đối phương có ý gì.
Dù sao cũng là khác chủng tộc, linh trí của nhện Dị thú cũng chưa khai phát đến cực hạn, hai bên căn bản không thể giao tiếp.
Sau khi Lâm Phong đến gần thêm một chút.
Nhện Dị thú đưa ra tiếng cảnh cáo càng lớn.
"Chi chi chi . . ."
"Bảo ngươi đi mà không đi! Ở đây kêu loạn cái gì? Nếu không đi đừng trách ta không cho ngươi cơ hội."
Nói xong Lâm Phong lại đến gần một khoảng nữa.
Đồng thời trong lòng hơi nghi ngờ.
Rõ ràng nhện Dị thú đã chạy, sao lại đậu ở chỗ này làm gì?
Mai phục mình?
Hình thể lớn như vậy, chiếm gần một nửa không gian sông ngầm, muốn mai phục cũng không thể?
Nghi ngờ thì nghi ngờ.
Nên đi trước vẫn phải đi tiếp.
Ngay lúc khoảng cách hai bên chỉ có mấy chục mét, nhện Dị thú đột nhiên phát động công kích.
"Phốc phốc phốc . . ."
Tơ nhện cùng nọc độc từ miệng phun ra liên tục như không tốn tiền.
Động vật bình thường một khi bị tơ nhện quấn lên, cơ bản không thể trốn thoát, huống chi còn có nhiều nọc độc như vậy.
Đáng tiếc đối thủ là Lâm Phong.
Chỉ thấy một đạo kiếm khí loé lên.
Nhện Dị thú ở ngoài mấy chục thước đã bị chém làm hai nửa, máu xanh lục văng ra khắp nơi.
Một viên hạt châu màu xanh sẫm từ trong thi thể bay ra, rơi vào tay Lâm Phong, hắn nhìn thoáng qua rồi đưa vào túi càn khôn.
Đó là nội đan của nhện Dị thú, cũng là thứ trân quý nhất trong cơ thể Dị thú, giá trị liên thành.
Thật ra nhện Dị thú còn có một thứ đồ cũng cực kỳ trân quý, đó là túi độc, đáng tiếc Lâm Phong không hứng thú.
Vượt qua thi thể khổng lồ.
Lâm Phong mới nhìn thấy tình huống trước mặt, trong lòng bừng tỉnh hiểu ra.
Hèn chi nhện Dị thú lại chờ mình ở đây.
Không phải là nó muốn mai phục mình, cũng không phải muốn tìm đường chết, mà là phía trước đã không có đường nào để đi nữa.
Toàn bộ nước trong sông ngầm đều từ lòng đất chảy ra.
Muốn tiếp tục theo sông ngầm tiến lên, chỉ có thể lặn xuống nước.
Nhện Dị thú hiển nhiên không có năng lực đó.
Suy tư một lát, Lâm Phong triệu hồi ra vô số kiếm khí, hình thành một vòng bảo hộ quanh người, sau đó cắm đầu xuống sông ngầm, có vòng bảo hộ kiếm khí ngăn cách, nước không thể tiếp xúc tới thân thể hắn.
Đường đi dưới đáy sông ngầm nhỏ đi rất nhiều, dòng nước trở nên chảy xiết, Lâm Phong bị dòng nước xô vào lòng đất, cứ thế nước cuốn trôi.
. . .
Trên mặt đất Cửu U bí cảnh.
Hơn trăm người đang săn giết một con Dị thú nơi xa ngưu khổng lồ.
Nơi xa ngưu là một loại Dị thú có hình thể khổng lồ, lực phòng ngự cường hãn, lại không có nhiều lực công kích.
Vô số phi kiếm cùng kiếm khí rơi xuống người nó, dù công kích chỉ có thể làm trầy da, không thể gây tổn thương lớn, nhưng không chịu nổi số lượng quá nhiều.
Kiến nhiều còn cắn chết voi mà!
Huống chi lại là nhiều kiếm tu có lực công kích mạnh.
Thời gian trôi qua, trên người nơi xa ngưu đầy vết thương, hai mắt đều mù, trên cổ còn có một vết thương sâu hoắm, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Cuối cùng trong một tiếng nổ vang, thân thể tựa núi nhỏ ngã xuống đất.
Tiếp đó là thời điểm thu lấy thành quả chiến thắng.
Đội ngũ này chính là đội ngũ Thần Tiêu Kiếm Tông do Diệp Thanh Huyền dẫn đầu, số người đã tăng lên gần hai trăm.
Một đội ngũ khổng lồ như vậy, dù người áo đen gặp cũng phải đi đường vòng.
Dù sao số người chênh lệch quá lớn.
Trừ khi tập hợp được mấy chục người áo đen, mới dám xuất thủ, nếu không thì là đi chịu chết.
Người áo đen không ngốc, biết không phải đối thủ, đương nhiên sẽ không đi chịu chết.
Sát Thần Quyết của họ còn chưa luyện đến mức hoàn hảo, vẫn có khác biệt so với đám người chỉ biết chém giết do Thất Sát tông ngàn năm trước bồi dưỡng được.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Thanh Huyền mang đội ngũ xuyên qua trong rừng rậm, tìm kiếm Dị thú.
Một khi phát hiện, liền cùng nhau đánh chết, lấy nội đan, mang đi thiên tài địa bảo mà Dị thú canh giữ.
Người đông có bao nhiêu chỗ tốt.
An toàn! ! !
Nhưng cũng có khuyết điểm, đó là tìm được quá ít bảo vật, hoàn toàn không đủ chia.
Đệ tử nội môn và chấp sự còn có thể được một chút canh, đệ tử ngoại môn ngay cả nước cũng không có phần.
Không có cách nào!
Ai bảo đệ tử ngoại môn thực lực kém nhất, địa vị thấp nhất!
Một lúc sau, vài đệ tử ngoại môn lớn tuổi bắt đầu có ý tưởng.
Bọn họ vốn dĩ đến đây là để liều một phen, tìm kiếm đại cơ duyên, đi theo đội quân lớn đừng nói là đại cơ duyên, ngay cả những bảo vật bình thường nhất cũng không có phần.
Thế là có hơn mười đệ tử ngoại môn âm thầm tách khỏi đội quân lớn.
Vừa hay lúc họ mới rời đi không lâu đã gặp một đội sáu người áo đen.
Kết quả không cần nói cũng biết.
Không những mất mạng mà còn bại lộ vị trí của đội quân lớn Thần Tiêu Kiếm Tông.
Người áo đen thấy Thần Tiêu Kiếm Tông tụ tập nhiều người như vậy, cũng không dám tùy tiện hành động.
Đầu tiên để hai người có năng lực ẩn nấp mạnh theo dõi đội ngũ Thần Tiêu Kiếm Tông, đồng thời lưu lại dấu hiệu trên đường, còn những người khác thì đi tìm người giúp.
Lần này tiến vào Cửu U bí cảnh, mục tiêu thứ nhất của họ chính là Thần Tiêu Kiếm Tông, hiện tại có cơ hội diệt gọn đội quân lớn Thần Tiêu Kiếm Tông, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Diệp Thanh Huyền mấy người còn không biết đội ngũ của mình đã bị người áo đen theo dõi.
Nàng còn cho rằng Thần Tiêu Kiếm Tông đông người, người áo đen căn bản không dám đến gây chuyện.
Thật không ngờ nguy cơ càng lớn đang đến gần...
Bạn cần đăng nhập để bình luận